Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngày mai anh ra nước ngoài à?” Kim Mê định thần lại, chẳng lẽ là vì ngày mai Tạ Trì sẽ ra nước ngoài nên tối nay mới đến đây tìm mình để ngủ? “Anh đi công tác hả?”
“Ừ.”
“Đi bao lâu?”
“Nếu thuận lợi thì chắc là về nhanh thôi, nếu không thuận lợi thì có lẽ sẽ tốn thời gian lâu hơn một chút.”
“…” Câu trả lời này nghe cứ như thể đã trả lời rồi nhưng cũng giống như chưa tiết lộ bất cứ thông tin nào. Kim Mê còn định hỏi anh đi công tác làm gì, chẳng qua ngẫm lại thì có khi vụ này liên quan đến bí mật kinh doanh nên cô bèn đổi sang câu hỏi khác: “Anh cũng không ở nhà thì chẳng phải Gia Quả sẽ thật sự trở thành trẻ mồ côi bất đắc dĩ hay sao?”
Tạ Trì: “…”
Kim Mê thật sự rất lo lắng. Lần trước cô bảo Tạ Trì cho cô và Gia Quả trò chuyện qua video với nhau, rõ ràng cô cảm nhận được bé Samoyed đang giận mình, giờ thì hay rồi, ngay cả Tạ Trì cũng rời đi…
“Có quản gia Hứa và dì Chu chăm sóc cho nó, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tạ Trì hơi buồn ngủ nên nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn hẳn: “Chừng nào về nhà mua ít đồ ăn ngon với đồ chơi thú vị cho nó, chắc là sẽ dỗ được nó nhanh thôi.”
“… Anh làm như vậy chẳng khác trap boy tí nào.”
Hình như Tạ Trì hơi mỉm cười một chút, nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong tích tắc, không cho người ta thấy rõ ràng hơn thì đã biến mất: “Cô ở trong đoàn làm phim có ổn không?”
“Cũng không tệ lắm.” Nhắc đến chuyện này, Kim Mê lại trở nên kiêu ngạo: “Mới đầu hai nam chính còn không yên tâm về tôi, bây giờ cả ngày bám theo tôi gọi tôi là chị, nhờ tôi dạy họ đóng phim.”
Tạ Trì nhắm mắt lại, giọng nói đã ẩn chứa vẻ buồn ngủ: “Cô giỏi chém gió quá đấy…”
“Tôi không có chém gió nhé. Dạo gần đây tôi thường xuyên tập lời thoại và rèn luyện ánh mắt, cực kỳ hữu ích cho diễn xuất, hơn nữa được thực hành kỹ năng trong đoàn làm phim nên tôi còn tiến bộ nhanh hơn nhiều!”
“Thế thì tốt…” Nói chuyện một lát, bên phía Tạ Trì đã im phăng phắc.
Kim Mê quay sang nhìn thì thấy anh đã ngủ mất rồi. Đọc Full Tại mTruyen.net
Kim Mê: “…”
Có lẽ là do hồi trước thường xuyên bị mất ngủ nên bây giờ được bù đắp lại, Tạ Trì dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn người khác.
Sáng hôm sau, khi Kim Mê được đồng hồ báo thức đánh thức thì Tạ Trì đã không còn nằm bên cạnh. Đêm qua anh nói anh phải dậy sớm để kịp giờ lên máy bay, chắc bây giờ đã lên đường đến sân bay rồi.
Kim Mê đứng dậy, rửa mặt đánh răng qua loa rồi cầm di động, đang định hỏi Triệu Nghệ Nam xem cô ấy đã đến đâu rồi thì lại thấy tin nhắn mà Tạ Trì gửi cho mình lúc sáng sớm.
Tạ Trì: “Tôi ra sân bay đây.”
Kim Mê trả lời anh bằng meme “thượng lộ bình an” rồi mới gọi điện thoại cho Triệu Nghệ Nam.
Lúc đi thang máy xuống lầu, Kim Mê gặp được Vưu Tuyết. Giờ đây hai người đã hợp tác trong cùng một đoàn làm phim được nửa tháng nên cũng trở nên quen thuộc hơn trước kia, tất nhiên đó là đối với Vưu Tuyết, còn đối với Kim Mê thì ngay từ đầu Vưu Tuyết đã là người quen cũ của mình.
“Hôm nay trợ lý không đi cùng cô à?” Vưu Tuyết bấm nút thang máy, thoạt nhìn như vô tình hỏi người bên cạnh.
“À, Tiểu Châu cũng theo tôi ở đoàn phim được nửa tháng rồi nên giờ tôi cho cô ấy nghỉ một hôm.”
Vưu Tuyết bỗng nở nụ cười, cô ấy quay sang nhìn Kim Mê, nói một câu đầy ẩn ý: “Bây giờ trong thang máy chỉ còn hai chúng ta thôi, tôi cứ nói thẳng luôn nhé, hồi sáng tôi thấy một anh chàng đẹp trai rời khỏi phòng của cô đấy.”
Kim Mê: “…”
Cô Vưu Tuyết này, mới sáng sớm ngày ra đừng có ném quả bom như thế được không!!!
Thấy sắc mặt Kim Mê thay đổi, Vưu Tuyết nở nụ cười có phần chế nhạo: “Biết sợ hãi mà sao còn gọi người ta đến khách sạn của đoàn làm phim?”
Kim Mê: “…”
Không phải tôi gọi anh ấy đến, mà là chính anh ấy tự chạy đến đây!
Cô đã nói gì nhỉ? Khách sạn không phải là nơi an toàn đâu!
“Yên tâm đi, chỉ có mình tôi nhìn thấy thôi.” Vưu Tuyết không tiếp tục cười nhạo Kim Mê nữa mà quay sang nhìn con số điện tử liên tục hạ thấp trên bảng điều khiển thang máy: “Chàng trai ấy trông rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là ông chủ đứng sau lưng cô?”
Hồi Mạnh Xán Nhiên mới ra mắt, tất cả cư dân mạng đều nói rằng lượt vote của cô bị thao túng trong bóng tối, Vưu Tuyết cũng từng thấy tin tức như vậy mấy lần, song cô ấy chẳng buồn quan tâm tới một nghệ sĩ nhỏ nhoi. Nhưng hôm nay đã khác ngày xưa, bây giờ hai người đều thuộc cùng một đoàn làm phim, hơn nữa đạo diễn đã từng nói với cô ấy, Mạnh Xán Nhiên là người đã đề cử cô ấy với đoàn phim. Mặc dù có những lời sẽ khiến mấy em gái trẻ tuổi không thích nghe cho lắm nhưng cô ấy vẫn muốn nhắc nhở mấy câu: “Nếu hai người chỉ chơi đùa với nhau thì cứ coi như tôi chưa nói gì hết, nhưng mà cô đừng bao giờ thật lòng với cậu ấy, không thì sau này người chịu thiệt thòi chỉ có mình cô thôi.”
Kim Mê: “…”
Cô hiểu rồi, Vưu Tuyết cho rằng Tạ Trì là đại gia chống lưng cho cô.
“Tôi thấy anh chàng đẹp trai đó cũng chẳng mấy quan tâm đến cô đâu, chỉ cho cô mấy công việc kiểu này thì thật sự… Cô suy nghĩ lại cho kỹ đi.”
“…” Kim Mê sửa soạn lại cảm xúc của mình từ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, quay sang hỏi Vưu Tuyết: “Có khi nào… Anh ấy chỉ là… một người bạn mà tôi gọi đến đây chơi thôi không?”
Vưu Tuyết khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu lườm cô một phát: “Bạn? Ý cô là trai bao hả?”
Kim Mê: “…”
Tôi không có nói thế đâu nhé! Cô đừng để sếp Tạ nghe thấy câu này!
“Đừng đùa nữa, tốt xấu gì chị đây cũng từng đoạt danh hiệu Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, có kiểu đại gia nào mà tôi chưa từng thấy? Anh chàng đẹp trai rời khỏi phòng của cô hồi sáng, vừa thấy đã biết là sếp tổng nào đó, mặc dù trông hơi trẻ tuổi nhưng khí thế rõ rành rành ra đấy. Cơ mà tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, hai người chơi đùa với nhau thôi thì không sao, đừng có rung động thật lòng với người ta, mấy ông chủ giàu có kiểu đó đều không có trái tim đâu.”
Đúng lúc Vưu Tuyết vừa dứt lời thì cửa thang máy cũng mở ra, cô ấy bước ra thang máy một cách tiêu sái, chỉ để lại bóng lưng cho Kim Mê.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Kim Mê lại ấn nút mở cửa, bước ra ngoài với vẻ mặt câm nín, không biết nên nói gì bây giờ.
Chị Vưu Tuyết không hổ là người phụ nữ sống lâu hơn mình hai mươi năm, hiểu biết nhiều thật đấy.
Chẳng qua khi biết Vưu Tuyết không có ác ý, cô cũng yên tâm hơn rồi. Sau này nếu sếp Tạ vẫn muốn đến đoàn làm phim thì cô sẽ không bao giờ đồng ý nữa đâu.
Cô vô thức rời khỏi khách sạn, thấy xe của Triệu Nghệ Nam đã đỗ bên ngoài, cuối cùng cũng tỉnh táo tinh thần.
Bao nhiêu năm rồi, mỗi khi thấy chị Nam, cô vẫn có cảm khác phấn chấn như thấy giáo viên chủ nhiệm của mình!
Cô chui vào xe rồi đóng cửa lại, tựa lưng vào ghế dựa. Triệu Nghệ Nam vừa khởi động xe vừa hỏi cô: “Sao tự nhiên cô lại cho Tiểu Châu nghỉ?”
Kim Mê trả lời: “Dù gì con gái nhà người ta cũng đã làm việc quần quật suốt nửa tháng, không cho cô ấy nghỉ thì cô ấy sẽ chết vì kiệt sức trên trường quay mất.”
Triệu Nghệ Nam ngồi ghế trước lái xe liếc nhìn cô thông qua gương chiếu hậu: “Nói thật.” Đọc Full Tại mTruyen.net
“…” Kim Mê biết ngay mà, chị Nam nhà họ hai mươi năm như một ngày, mắt vẫn sáng như đuốc: “Hôm nay Tạ Trì đi công tác ở nước ngoài nên hôm qua anh ấy đến khách sạn thăm em.”
Triệu Nghệ Nam: “…”
Cô ấy cảm thấy sếp Tạ không phải chỉ đơn giản là “thăm” Kim Mê thì có! Nếu chỉ muốn thăm thì cứ gọi điện thoại video là được!
“Có nhầm không vậy?” Triệu Nghệ Nam càng ngày càng không hiểu mối quan hệ giữa hai người này: “Tôi nhớ rõ ràng hồi trước cô đã nói với tôi, cô với cậu ấy sắp ly hôn rồi mà?”
“Ừm… Đúng là thế thật.” Triệu Nghệ Nam vừa nói như vậy, chính Kim Mê cũng thấy hơi là lạ. Lần trước cô nhắc đến chuyện này với Tạ Trì là lúc cô vừa ra viện, Tạ Trì nói đã đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho luật sư sửa lại, rốt cuộc sửa cái gì mà mãi đến bây giờ vẫn chưa sửa xong?
“Chắc anh ấy bận việc quá nên tạm thời không thể nào theo dõi vụ này được.” Kim Mê nghĩ ra một lời giải thích mà mình cảm thấy hợp lý nhất: “Chờ anh ấy đi công tác về, em thử hỏi anh ấy lại lần nữa xem sao.”
Triệu Nghệ Nam: “…”
Hỏi gì mà hỏi? Cô ấy cảm thấy hai người này không phải thật lòng muốn ly hôn thì có.
“Bây giờ sự nghiệp của cô mới bắt đầu, tốt nhất cô hãy che giấu ông chồng ‘tầm thường’ không thuộc giới giải trí của mình cho kỹ đi.” Triệu Nghệ Nam chưa bao giờ muốn nhúng tay vào vấn đề tình cảm của nghệ sĩ trong tay mình nhưng hiện tại, Mạnh Xán Nhiên vẫn chưa có chỗ đứng vững vàng trong giới giải trí, không thể chịu được sóng to gió lớn: “Thế mà hai người còn dám gặp nhau ở khách sạn, chẳng lẽ sốt ruột đến mức đó?”
Kim Mê: “…”
Nếu cô nói rằng cô và sếp Tạ chỉ đơn giản là ngủ chung giường chứ không làm gì hết, chắc không ai thèm tin đâu nhỉ?
“Chị yên tâm, khách sạn mà bọn em thuê phòng còn có rất nhiều đoàn làm phim khác, cho dù anh ấy bị paparazzi chụp được thì người khác cũng không biết anh ấy đến đây tìm ai đâu.”
“… Cô vô tư quá đấy.” Triệu Nghệ Nam lại không lạc quan như Kim Mê. Theo bản năng, cô ấy sẽ luôn nghĩ đến tình huống tệ nhất nhưng cũng may, cô ấy đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Tạ Trì, lỡ thực sự xảy ra tình huống gì thì sếp Tạ cũng có thể giải quyết được hết.
Lịch quay hôm nay vẫn diễn ra trong biệt thự lớn ở thành phố điện ảnh. Căn biệt thự này là “diễn viên kỳ cựu” của nơi này, được thiết kế rất hào nhoáng, bên ngoài còn có một hoa viên kiểu châu Âu với diện tích rất rộng, không ít bộ phim hiện đại liên quan tới giới nhà giàu đều sẽ lấy bối cảnh ở đây.
Đạo diễn thuê căn biệt thự này làm tòa nhà lớn của nhà họ Diệp, một nửa cốt truyện sẽ diễn ra trong biệt thự xa hoa hào nhoáng này. Gần đây đoàn làm phim đang tập trung quay cốt truyện có liên quan đến biệt thự, sau khi quay xong sẽ đến studio cùng nhau dựng cảnh trong nhà, còn lại toàn là những phân cảnh sẽ lấy bối cảnh ngoài đời thật.
Lịch quay buổi sáng đang tiến hành rất thuận lợi nhưng chưa đến giờ ăn trưa, bỗng nhiên có một đoàn làm phim khác đến đây, nói rằng họ cần dùng biệt thự nên kêu mọi người dọn dẹp đồ đạc rời đi.
“Tôi đã ký hợp đồng thuê nửa tháng với người quản lý biệt thự này, bây giờ còn chưa hết hạn thuê, các ông dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi ra ngoài?” Đạo diễn gọi người quản lý của đoàn làm phim lại đây, bắt đầu giằng co với đám người kia: “Tôi vẫn đang giữ hợp đồng đấy nhé, các ông định gây sự hả?”
“Bọn tôi gây sự ư?” Người quản lý của đoàn làm phim đối diện cũng lấy ra một bản hợp đồng, chỉ vào chữ viết trên giấy rồi nói: “Thấy chưa? Tôi cũng có hợp đồng nhé, nếu các ông không dọn dẹp ngay bây giờ thì chúng tôi sẽ ra tay giúp các ông.”
Nói rồi, người kia định ra lệnh cho người bên mình khiêng đi mấy thứ. Người quản lý lập tức dẫn theo nhân viên ngăn cản họ: “Sao các ông không phân rõ phải trái gì hết vậy? Các ông còn xằng bậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Thế thì ông báo cảnh sát đi! Rõ ràng là các ông không chịu rời đi, cho dù cảnh sát đến đây cũng không có lý nào đuổi chúng tôi ra ngoài được!”
Trong tay ông ta cũng cầm một bản hợp đồng giấy trắng mực đơn. Không còn cách nào khác, người quản lý đành phải gọi điện thoại để xác nhận lại lần nữa, cuối cùng tức giận bất bình chạy đến nói với đạo diễn: “Hình như gã này là họ hàng với quản lý biệt thự, tóm lại bây giờ người ta nuốt lời, muốn cho bọn họ thuê biệt thự trước, nói là sẽ trả lại số tiền còn thừa cho chúng ta.”
“Tôi lấy tiền của ông ta thì có ích lợi gì? Tôi cần quay phim!” Đạo diễn tức giận đá vào ghế đạo diễn một phát. Những người khác trong đoàn làm phim cũng bàn tán xôn xao, lo lắng không biết đoàn phim có thể tiếp tục quay phim hay không.
“Họ là đoàn làm phim nào vậy? Ngang ngược hết sức!” Kim Mê và Triệu Nghệ Nam đứng bên cạnh, thấy rõ nhóm người giành nơi quay phim với họ: “Chúng ta vẫn còn rất nhiều phân cảnh chưa quay xong, lịch thuê biệt thự này lại dày đặc.”
“Lịch thuê không dày đặc thì cần gì phải cướp chỗ của chúng ta.” Triệu Nghệ Nam nói bằng giọng yếu ớt: “Chắc là xem hết một lượt, cho rằng đoàn phim của chúng ta dễ ức hiếp nhất nên mới cướp chỗ của chúng ta.”
Kim Mê: “…”
Chết tiệt! Cô chưa bao giờ phải chịu cơn tức như thế này! Đọc Full Tại mTruyen.net
“Sao ngay lúc này chị vẫn bình tĩnh vậy? Em cũng đầu tư cho bộ phim này đấy, lỡ không quay được nữa thì tiền của em đều mất trắng hết.” Kim Mê nhìn Triệu Nghệ Nam bên cạnh: “Chị làm quản lý của em thì mau nghĩ cách giải quyết đi chứ!”
Triệu Nghệ Nam: “…”
Cô ấy chỉ là quản lý của nghệ sĩ mà thôi, vấn đề của đoàn làm phim thì nên để giám đốc sản xuất và đạo diễn quan tâm chứ?
“Nếu có Kim Mê ở đây thì không chừng sẽ có cách giải quyết.”
Kim Mê ngây người, khiêm tốn học hỏi: “Sao chị lại nói thế?”
Triệu Nghệ Nam trả lời: “Bởi vì chủ nhân của căn biệt thự này, tổng giám đốc Chử đã từng là một fanboy của Kim Mê.”
“Tổng giám đốc Chử?” Kim Mê nhớ lại chuyện ngày xưa, chẳng mấy chốc đã nghĩ đến cái tên không quá xa lạ đối với mình: “Tức là Chử Anh Kiệt hả?”
Nghe thấy cái tên Chử Anh Kiệt từ lời nói của cô, Triệu Nghệ Nam hơi bất ngờ. Cô ấy đứng thẳng lưng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Cô biết anh ta à?”
“Biết chứ, bọn em đều thuộc cùng một giới xã giao mà.” Kim Mê không giải thích nhiều, chỉ mượn thân phận cô cả nhà họ Mạnh của Mạnh Xán Nhiên để che giấu: “Chị có cách nào liên lạc được với Chử Anh Kiệt không?”