Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
  3. Chương 71
Trước /88 Sau

Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 71

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc này Kim Mê mới thật sự cảm thấy căng thẳng. 

Tạ Trì thật sự là quá to gan, lại công khai xuất hiện cùng cô ở một nơi đông người như vậy!

Hơn nữa còn là ở trên sân khấu! Đọc Full Tại mTruyen.net

Anh thật sự không sợ quan hệ giữa hai người bị bại lộ, đúng không? 

… Hình như anh thật sự không cần phải sợ. 

Người dẫn chương trình trên sân khấu đọc lại tên Mạnh Xán Nhiên một lần  nữa, lúc này Kim Mê mới tỉnh táo lại, cô thuần thục mỉm cười và bước lên sân khấu. 

Tạ Trì đứng giữa sân khấu rộng lớn, dưới ánh đèn, nhìn cô bước đến. 

Ngoài mặt Kim Mê tao nhã và ung dung nhưng trong lòng cô lại vô cùng hoảng loạn. 

“Đây là lần thứ hai Xán Nhiên lên sân khấu trong đêm nay đấy.” Nam MC mỉm cười nói vài câu để đẩy nhanh tiến trình, Tạ Trì ở bên cạnh lại bình tĩnh nhìn anh ấy. 

Xán Nhiên, gọi như thể hai người thân thiết lắm vậy. 

Kim Mê mỉm cười cúi chào khán giả bên dưới sân khấu rồi bước đến bên cạnh người dẫn chương trình, cô đang định dừng lại thì người dẫn chương trình đã lùi về phía sau một chút, mời Kim Mê đứng chung với khách mời sẽ trao giải thưởng cho cô. 

“...” Kim Mê đứng bên cạnh Tạ Trì, chỉ có thể liên tục mỉm cười. Triệu Nghệ Nam ở dưới sân khấu cũng xốc lại tinh thần, rõ ràng là trong danh sách khách mời trao giải không có ghi tên Tạ Trì, sao đột nhiên lại đổi thành sếp Tạ? 

Khuôn mặt Tạ Trì không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như muốn nói người lạ chớ lại gần tôi kia, người dẫn chương trình chúc mừng Kim Mê vài câu thì tỏ ý rằng Tạ Trì có thể trao giải: “Được rồi, vậy thì tiếp theo đây, xin mời sếp Tạ của chúng ta trao cúp và giấy khen cho Mạnh Xán Nhiên.” 

Hai người dẫn chương trình cao gầy bước lên sân khấu, một người cầm cúp, người còn lại thì cầm giấy khen. 

Tạ Trì nhận lấy cúp trước rồi trao cho Kim Mê, sau đó mới đặt giấy khen vào tay cô. 

“Cảm ơn.” Người quay phim giơ máy quay lên ngay trước mặt hai người rồi chụp ảnh, ống kính cũng tự động lia qua bọn họ, Kim Mê cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhận lấy cúp và bằng khen. 

Tạ Trì đưa tay ra và bắt tay cô theo quy trình. 

Hai tay của Kim Mê đều không tiện, người dẫn chương trình ở bên cạnh chu đáo cầm giúp cô cúp và bằng khen một lúc. Kim Mê cười ha ha hai tiếng rồi đưa tay phải ra nắm lấy tay của Tạ Trì. 

Rõ ràng là hai người đã ngủ với nhau rất nhiều lần, ngay cả hôn thì cũng đã hôn rồi nhưng đây cứ như là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau vậy.

Tay Kim Mê nhỏ hơn tay Tạ Trì, cũng mềm mại hơn tay anh rất nhiều, Tạ Trì nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình, hơi siết chặt tay lại.

Cảm giác được lực tác động lên tay mình mạnh hơn, Kim Mê ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, Tạ Trì buông tay cô ra, rút tay lại. 

Kim Mê đứng trên bục phát biểu cảm tưởng sau khi đạt giải một lát rồi mới cầm cúp và giấy khen đi xuống sân khấu. 

Sau khi Tạ Trì trao giải cho cô xong thì đã rời đi trước, không ở lại tiếp tục xem buổi lễ nữa. Kim Mê ở lại đến tận khi buổi lễ trao giải kết thúc rồi mới lên xe quay về nhà. 

Trong đêm nay đã có rất nhiều chuyện náo loạn nhưng hiện giờ chỉ có một điều làm Triệu Nghệ Nam quan tâm nhất: “Chuyện của sếp Tạ là sao? Sao cậu ấy đột nhiên lên sân khấu trao giải cho cô vậy?” 

“Em cũng không biết nữa, lúc em nhìn thấy anh ấy trên sân khấu cũng sợ hết hồn.” Bây giờ nhắc đến, Kim Mê nghĩ đến mà trong lòng còn hoảng sợ. 

Triệu Nghệ Nam nghe cô nói vậy, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Không phải là cậu ấy muốn có một danh phận cùng với cô chứ?”

Kim Mê: “...”

Hả? 

“Tôi cảm thấy cô nên tìm cậu ấy nói chuyện một chút đi, trong giới của chúng ta rất hay xảy ra chuyện này, mặc dù tôi cảm thấy điều kiện của sếp Tạ không đến mức phải như vậy nhưng lỡ như cậu ấy bị mờ mắt nên chỉ thích cô thì sao?” 

“...” Kim Mê cảm thấy câu này nghe thế nào cũng không giống một lời khen: “Tại sao thích em lại là bị mờ mắt chứ? Em cũng được rất nhiều người theo đuổi đó!” 

Triệu Nghệ Nam quay đầu lại nhìn cô, giống như là tìm ra được điểm mấu chốt vậy: “Vì vậy nên sếp Tạ mới sốt ruột sao?” 

Kim Mê: “...” 

“Ảnh Thẩm Thịnh Tinh và cô trong ngày hôm nay đã bị lan truyền đi khắp nơi rồi, có thể là sếp Tạ nhà cô cũng nhìn thấy.” Dù sao thì Triệu Nghệ Nam cũng sống lâu hơn Kim Mê hai mươi năm, phân tích về vấn đề tình cảm của tuổi trẻ nghe cũng rất có lý: “Cô tìm cơ hội nào đó nói chuyện với cậu ấy một chút đi, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện đó.” 

“... Em biết rồi.” Kim Mê đồng ý, mặc dù cô cũng cảm thấy rằng dựa vào điều kiện của sếp Tạ hẳn là sẽ không đến mức này. 

Lúc đầu anh còn là người đàn ông lạnh lùng đưa giấy “Đơn ly hôn” cho mình!

Cô nửa nằm trên ghế, cầm điện thoại di động lên lướt Weibo. Bây giờ trên mạng không còn chuyện gì của Thẩm Thịnh Tinh nữa, tất cả đều là hình ảnh của cô và Tạ Trì. 

[Trong vòng ba phút, tôi phải biết được toàn bộ thông tin về người đàn ông này!] Đọc Full Tại mTruyen.net

[Đây có phải là anh chàng đẹp trai có scandal tình ái với Lâm Ngữ Âu lần trước không? Khuôn mặt anh ấy đẹp trai đến mức những ký ức về anh ấy của tôi vẫn còn như mới đây nè!]

[Tôi đã đặc biệt tra lại rồi, thật sự là anh ấy! Nhưng lúc đó chị Nhiên cũng ở khách sạn kia, tôi sẽ không thật sự nhiều chuyện được cả chân tướng chứ?]

[Tôi có thể, tôi có thể, ánh mắt của bọn họ nhìn nhau trên sân khấu quá mờ ám!]

Kim Mê: “...”

Trên sân khấu hai người chỉ chạm mắt nhau có một giây thôi mà? Những cư dân mạng này đều nhìn qua kính lúp sao?

Chuyện gì cũng nhiều chuyện sẽ chỉ hại thân mà thôi!

Tạ Trì cũng luôn chú ý đến tin tức về lễ trao giải, sau khi thấy trên mạng đều là ảnh của anh và Mạnh Xán Nhiên, anh hài lòng khóa điện thoại di động lại. 

Lúc Kim Mê quay về, anh đã tắm xong, đang ở trong phòng khách chơi đồ chơi xếp gỗ cùng với Hứa Gia Thượng. Đây là bộ đồ chơi xếp gỗ mà Kim Mê tặng lần trước, bởi vì có rất nhiều bộ phận nên phải mất một khoảng thời gian mới có thể ghép xong tất cả. 

“Đã muộn vậy rồi mà mọi người còn chưa ngủ sao?” Kim Mê nhìn một lớn một nhỏ và một con chó trong phòng khách, cảm thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cái nhà này quá tùy tiện: “Anh và Gia Gia thì cũng thôi đi, Thượng Thượng mới có năm tuổi, thằng bé ngủ muộn thì sau này sẽ không cao lên được đâu!” 

“...” Tạ Trì đặt đồ chơi xếp gỗ xuống, từ trên thảm đứng dậy: “Tôi vừa khuyên thằng bé rồi nhưng thằng bé nói là phải đợi cô về ngủ chung.” 

Hôm nay Tạ Trì và Kim Mê đều không có ở nhà, Hứa Gia Thượng ở nhà một mình nên cũng không được vui lắm. Cũng may là Kim Mê đã đưa cho cậu bé một bộ đồ chơi xếp gỗ cực lớn, để cậu bé không cảm thấy quá buồn chán. 

Nhắc đến thì bộ đồ chơi xếp gỗ này căn bản không dành cho trẻ con năm tuổi nhưng Hứa Gia Thượng chơi cũng khá nhanh. 

Kim Mê nhìn Hứa Gia Thượng, trong lòng cũng hơi chột dạ, ban đầu nhà họ Hứa gửi cậu bé ở đây đến kỳ nghỉ đông vốn là vì để có người ở cùng cậu bé nhưng gần đây cô quá bận rộn nên căn bản không có nhiều thời gian để chơi cùng cậu bé. 

“Mẹ đã quay lại rồi đây, Thượng Thượng lên lầu ngủ trước đi.” Kim Mê vừa nói vừa định bế cậu bé thì đã bị Tạ Trì giành trước, anh bế Hứa Gia Thượng dưới đất lên. 

“Để tôi làm cho.” 

“... Ừm.” Kim Mê vui vẻ nhường việc này lại cho anh, mặc dù trông Hứa Gia Thượng bé nhỏ nhưng khi bế lên cũng khá nặng. Tạ Trì trực tiếp bế Hứa Gia Thượng quay về phòng Kim Mê, Kim Mê cũng không nói gì, ban ngày bọn họ không thể ở cùng với cậu bé, chỉ có buổi tối mới có thể ngủ cùng với cậu bé được. 

Hứa Gia Thượng vừa đặt đầu lên gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có thể thấy rằng cậu bé đã gắng gượng chống đỡ đến tận bây giờ. Kim Mê thấy cậu bé đã ngủ, nhỏ giọng nói với Tạ Trì: “Sau này anh không thể cứ chiều chuộng thằng bé như vậy được, nhất định phải để thằng bé đi ngủ trước mười giờ.” 

Tạ Trì nhìn cô rồi nói: “Cũng không phải là tôi chiều chuộng thằng bé, chỉ là tôi hiểu tâm trạng của thằng bé mà thôi.” 

“...” Tâm trạng gì? Tâm trạng muốn chờ cô về nhà sao?

Kim Mê nhớ đến những lời nói của Triệu Nghệ Nam ở trên xe, quyết định nhân dịp này nói chuyện với Tạ Trì một chút: “Đúng rồi, sao hôm nay anh đột nhiên lên sân khấu trao giải vậy?”

Tạ Trì nói: “Sếp Vạn mời lên.” 

“... Nhưng trên danh sách của chương trình cũng đâu có tên anh.” Kim Mê không bị anh lừa gạt dễ dàng như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn. 

Tạ Trì hỏi ngược lại: “Tôi phải làm theo quy trình sao?”

“...” Hình như thật sự không cần lắm. 

“Khụ khụ.” Cô giả vờ ho khan một tiếng, thử mở miệng thăm dò: “Đơn ly hôn mà anh nói trước kia, luật sư còn chưa chỉnh sửa xong sao?”

Tạ Trì im lặng một lát, trên mặt cũng để lộ một chút vẻ không tự nhiên: “Bây giờ tôi không muốn ly hôn nữa.” 

Anh cố tình nhìn sang nơi khác, không nhìn Kim Mê nữa nhưng Kim Mê lại không hề tỏ ra ngạc nhiên như trong tưởng tượng của anh, dù sao thì trong khoảng thời gian này giữa hai người bọn họ làm vì có vẻ giống như muốn ly hôn. 

“Vậy, vậy anh… Không phải là anh muốn công khai với tôi chứ?” Lúc Kim Mê hỏi anh câu này, bản thân cô cũng cảm thấy mình hơi tự đa tình. 

Nhưng trong chốc lát Tạ Trì lại không nói gì. 

Đôi mắt Kim Mê hơi chuyển động, thấy anh càng thận trọng hơn. Không phải là anh thật sự bị cô nói trúng tim đen rồi chứ?

“Cô muốn ly hôn với tôi sao?” Tạ Trì không trả lời cô mà ném vấn đề Kim Mê vừa hỏi lại cho cô. 

Đôi mắt anh dán chặt vào cô, giấu kĩ một chút cảm xúc hồi hộp khó nhận thấy kia nơi đáy lòng. 

Kim Mê nhìn thẳng vào mắt anh một lát rồi cũng ngoảnh mặt đi: “Tôi cũng đâu có nói là muốn ly hôn, lúc đầu không phải anh là người nhắc đến chuyện ly hôn trước sao?”

Tạ Trì thả lỏng bàn tay đang siết chặt lại, như thở phào nhẹ nhõm vậy: “Vậy nếu chúng ta đều không có ý định ly hôn thì đến một ngày nào đó cũng phải công khai chứ?”

“Tôi biết nhưng bây giờ sự nghiệp của tôi vẫn đang trên đà phát triển, không phải thời điểm thích hợp để công khai.” 

Tạ Trì nghe xong thì yên lặng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Cô có cảm thấy lời này của cô rất giống lời thoại của một tên cặn bã không?”

Kim Mê không nhịn được bật cười: “Cũng khá giống.” 

Tạ Trì cũng mỉm cười theo, anh giơ tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Được rồi, cô đi tắm trước đi, hôm nay đã muộn rồi, để ngày khác chúng ta lại thảo luận tiếp.” 

“Ừm.” Kim Mê cầm quần áo ngủ của mình đi vào phòng tắm, lúc bước ra, cô phát hiện có một ly nước ấm pha thuốc trên bàn: “Đây là gì vậy? Anh bị cảm à?”

“Là tôi lo cô bị cảm.” Tạ Trì ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, nghe cô hỏi mình, anh ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay trời lạnh đến vậy mà cô chỉ mặc một chiếc đầm mỏng tanh như vậy, nên phòng ngừa một chút.” 

“... Ồ.” Kim Mê cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống liều thuốc trị cảm. 

Sếp Tạ cũng khá chu đáo.

Đêm nay cô và Tạ Trì trò chuyện với nhau, hôm sau cô lập tức báo cáo lại kết quả của cuộc trò chuyện cho Triệu Nghệ Nam, nói cho cô ấy biết rằng sếp Tạ cũng không hề nóng lòng muốn có một danh phận. 

Sau đó vào ngày mà bộ phim “Phong tuyết ngâm” chiếu theo yêu cầu ở thành phố A, Tạ Trì lại xuất hiện. 

Lần này không chỉ có một mình anh mà Hứa Gia Thượng cũng đi theo. 

Ngày bộ phim chiếu theo yêu cầu là vào thứ bảy, Tạ Trì không đi làm, Hứa Gia Thượng cũng đã ở nhà nhiều ngày vậy rồi nên anh quyết định dẫn cậu bé ra ngoài chơi một chút. 

Vừa khéo anh có hai tấm vé xem phim. 

Lần chiếu phim theo yêu cầu này là cho người trong nội bộ xem, tất cả những diễn viên chính đều sẽ đến để tuyên truyền cho bộ phim. 

Đến lúc Kim Mê cầm micro bước lên sân khấu, cô mới nhìn thấy Tạ Trì và Hứa Gia Thượng đang ngồi bên dưới. 

Khuôn mặt tổng giám đốc Chử, Chử Anh Kiệt ngồi bên cạnh họ cũng đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cậu bé mà Tạ Trì dẫn ra ngoài. 

“Tổng giám đốc Tạ, đây là con trai của anh à?”Trước đó Chử Anh Kiệt đã từng nghe tin đồn rằng Tạ Trì của nhà họ Tạ đã âm thầm kết hôn rồi nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, nhà họ Tạ không hề tổ chức hôn lễ cũng chưa từng công bố với bên ngoài nên bọn họ cứ giả vờ như hoàn toàn không biết. Nhưng đây là… Ngay cả con trai cũng có rồi sao? 

Hơn nữa trông cậu bé đã bốn năm tuổi rồi!

Hứa Gia Thượng ôm bỏng ngô trong tay, vui vẻ nhìn Kim Mê đang đứng trên sân khấu chăm chú. 

Hôm nay trước khi Tạ Trì dẫn cậu bé ra ngoài đã đặc biệt dặn dò cậu bé rằng ở bên ngoài phải giả vờ như không quen biết mẹ, cũng không thể gọi mẹ được. Ban đầu Hứa Gia Thượng không hiểu vì sao nhưng thấy ba mình cũng phải giả vờ như không quen biết mẹ khi ở bên ngoài nên cậu bé cũng không bị căng thẳng. 

Vào lúc Kim Mê bước lên bục, cậu bé cũng chỉ mỉm cười nhìn cô, không hề tỏ ra xúc động như những người hâm mộ ở bên cạnh. 

Hứa Gia Thượng không chú ý đến tổng giám đốc Chử ở bên cạnh nhưng Tạ Trì lại không thể nào phớt lờ anh ta được, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích một câu: “Đây là con nuôi của tôi, cũng là cháu ngoại của chủ tịch Hứa.” 

Ánh mắt Chử Anh Kiệt dao động, nhà họ Hứa thật sự có một ông trời con, là thịt trong tim của hai vợ chồng chủ tịch Hứa. Mối quan hệ giữa chủ tịch Hứa và bà nội của Tạ Trì khá tốt, Tạ Trì nhận cháu ngoại của nhà họ Hứa làm con nuôi cũng dễ hiểu. 

Ít nhất là hợp lý hơn so với việc cậu bé là con trai của anh. 

Không đúng, chờ đã. Anh ta nhớ rằng sợi dây chuyền ngọc bích của nhà họ Hứa lúc trước chính là cho Mạnh Xán Nhiên mượn, bây giờ tổng giám đốc Tạ lại đến xem phim của Mạnh Xán Nhiên chiếu theo yêu cầu…

Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có gì đó?

“Tổng giám đốc Chử cũng thích Mạnh Xán Nhiên sao?” Trước khi Chử Anh Kiệt kịp nói gì, Tạ Trì mở miệng trước hỏi một câu đổi khách thành chủ. 

Chử Anh Kiệt thành công bị anh dẫn dắt: “À, tổng giám đốc Tạ không biết, trong bộ phim truyền hình kia, tôi đã cho đoàn phim bọn họ mượn căn biệt thự lớn để quay phim.” 

Ánh mắt Tạ Trì hơi lay động, chuẩn xác bắt được từ “mượn” này: “Mượn à? Sao tổng giám đốc Chử lại hào phóng với bọn họ vậy?”

Tiền thuê một ngày của căn biệt thự kia cũng không hề rẻ, ban đầu Chử Anh Kiệt sửa sang nó lại chính là để cho các đoàn phim điện ảnh và truyền hình thuê để quay phim, sao có thể tốt bụng cho người khác mượn không công như vậy được?

Hai người trò chuyện đến đây, Chử Anh Kiệt hơi đắc ý nhướng mày, nhỏ giọng nói với Tạ Trì: “Đều là nể mặt cô Mạnh thôi, cô ấy đã giúp tôi lấy được bộ trang phục hí kịch của Kim Mê lúc đầu thì chắc chắn là tôi cũng phải bày tỏ một chút, đúng không?”

Tạ Trì hơi sửng sốt, anh cho rằng mình đã biết rõ chuyện giữa Mạnh Xán Nhiên và Kim Mê, không ngờ rằng cô còn có thể lấy tất cả trang phục hí kịch của Kim Mê cho Chử Anh Kiệt?

Dì Phan không chỉ giao biệt thự của Kim Mê cho Mạnh Xán Nhiên mà ngay cả trang phục hí kịch của Kim Mê cũng để cô quyết định sao?

Khóe miệng Tạ Trì hơi nhếch lên. 

Chử Anh Kiệt nhìn thấy sắc mặt của anh khó coi hơn lúc nãy một chút, hơi khó hiểu hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái ở đâu à?”

Sau khi hỏi xong, anh ta như chợt nhận ra gì đó, khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn anh: “Không lẽ là anh cũng muốn trang phục hí kịch của Kim Mê sao? Tổng giám đốc Tạ, cho dù là anh có hỏi thì tôi cũng sẽ không dễ dàng giao cho anh đâu.” 

“...” Tạ Trì nghiêng đầu nhìn anh ta một cái rồi không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa. 

Trong lúc hai người nói chuyện, buổi giao lưu trên sân khấu đã đến hồi kết, những diễn viên chính ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, sau đó phòng chiếu phim cũng từ từ tối lại. 

Bộ phim chính thức bắt đầu chiếu, cảnh đầu tiên chính là cảnh quay cận cảnh sở trường của Nhậm Đình. 

“Phong tuyết ngâm” là kịch bản phim gốc, mặc dù không có được nhiều danh tiếng nhưng cốt truyện mới mẻ, những cảnh hành động xuất sắc nên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người xem. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của tất cả diễn viên đều xuất sắc, trong đó vẻ đẹp của Mạnh Xán Nhiên còn vô cùng nổi bật, sau khi buổi chiếu theo yêu cầu kết thúc, mọi người cũng đánh giá rất cao. 

Trung tâm sự chú ý của Tạ Trì trong suốt quá trình này tất nhiên là Mạnh Xán Nhiên, không nói đến những chuyện khác, chỉ cần đến để xem cô trên màn ảnh rộng là đã đáng tiền vé rồi. 

Những người trong phòng chiếu phim dần dần đứng dậy, một vài người trong nghề còn vô cùng lưu luyến, ở lại nói vài câu với đạo diễn và diễn viên. 

Tạ Trì cầm điện thoại di động gửi cho Kim Mê một tin nhắn: “Cô có muốn về không?” 

Kim Mê liếc nhìn Nhậm Đình đang nói chuyện ở phía trước rồi lén lút nhắn tin trả lời Tạ Trì: “Chờ lát đến đến khi nào không có việc gì cần làm thì tôi mới về được, anh và Thượng Thượng về trước đi.” 

Tạ Trì: [Cô có về nhà ăn tối không?”] 

Kim Mê vừa mới trả lời một chữ “Vâng” đã bị Nhậm Đình gọi, cô lật đật cất điện thoại di động rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh đứng dậy. 

Đến khi mọi người trò chuyện xong, trong rạp chiếu phim đã không còn bóng dáng Tạ Trì.

Kim Mê lên xe để tài xế Lý đưa về nhà, Tạ Trì dựa vào cửa kính ở phòng khách, nhìn cô bước đến gần. 

“Anh đang đợi tôi sao?” Kim Mê hỏi. 

“Ừ.” Tạ Trì đáp một tiếng rồi lập tức vươn tay kéo cô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên môi cô.

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Vi Thiên Đế Triệu Hoán Quần Hùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net