Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi tiến lại tới phía trước Vạn Khởi và những tuyệt sắc nữ tử của Phấn Hồng Quân Đoàn. Ánh mắt hắn nhìn xuống dường như đang chất chứa một thứ gì đó.
Những nữ tử này đã bị sự huy hoàng của chiêu kiếm vừa rồi của Phong Vân Vô Ngân chấn nhiếp hoàn toàn. Ý chí chiến đấu của họ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự thần phục mà thôi.
Ngay Tô Tịch Dương cao cao tại thượng cũng bỏ chạy một cách nhục nhã như vậy, họ còn làm được gì?
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân được bao phủ bởi kiếm ý, huy hoàng cao nhã, khí chất bất phàm, trong tay nắm quyền sinh quyền sát.
- Phong Vân Vô Ngân…ngươi…ngươi ẩn tàng rất tốt..
Vạn Khởi thở dài, trong đôi mắt sáng kia đã mất đi thần thái, chỉ còn sự tuyệt vọng bao phủ. Nàng biết rõ vận mệnh của mình, thường thì nếu nữ tử của Phấn Hồng Quân Đoàn bị địch nhân bắt trong chiến đấu thì căn bản không thể thoát khỏi kiếp gian dâm.
- Giờ tất cả đã chết, chỉ còn lại mình ngươi, ngươi là kẻ chiến thắng cuốic ùng. Ngay từ ban đầu ngươi đã cố tình tỏ ra yếu thế khiến Tô Tịch Dương đại nhân đại khai sát giới với những thế lực khác, cho ngươi làm ngư ông đắc lợi. Ngươi mới từng này tuổi tâm cơ đã khó đoán, thực sự đáng sợ. Ta không còn gì để nói. Ngươi muốn chém muốn giết thế nào thì tùy. Nhưng…xin ngươi đừng làm bại hoại trinh tiết của bọn ta.
- Cái gì mà cố tình tỏ ra yếu thế?
Phong Vân Vô Ngân phì cười.
- Ta mà đã muốn ra tay, một chiêu không ai thoát được!
Khẩu khí của Phong Vân Vô Ngân lúc này mang thứ bá khí không hợp với tuổi hắn.
Trên thực tế, Phong Vân Vô Ngân cũng chẳng có nhiều thiện cảm với những nữ tử của Phấn Hồng Quân Đoàn. Nhưng khi đã nắm trong tay quyền sinh sát thì hắn lại không muốn giết những người phụ nữ không có chút khả năng phản kháng này.
Nếu nói giết người diệt khẩu, Tô Tịch Dương đã chạy thoát, như vậy thì chẳng thể nói đến diệt khẩu nữa.
Còn về gian dâm, độ tuổi sinh lý khiến Phong Vân Vô Ngân không thể có những suy nghĩ đó. Tuy những nữ tử này sắc đẹp tuyệt trần, có thể kích thích sự tà ác trong tiềm thức của nam nhân với mức cao nhất, nhưng…Phong Vân Vô Ngân mới chỉ mười ba tuổi mà thôi!
- Được rồi, ta giết các ngươi cũng chỉ như giết chó giết gà, chẳng thú vị gì. Tuy ta đã làm trái lại với danh hiệu ác nhân, nhưng đương nhiên, kẻ cần giết tự nhiên ra sẽ đuổi tận giết tuyệt, còn người không cần giết thì ta sẽ không lạm sát. Đúng rồi, vừa rồi ta nghe những kẻ kia nói, trong đống phế tích này có Tàng Bảo Đồ do Thượng Cổ Đế Giới cường giả để lại. Chuyện này các ngươi phải nói cho rõ ràng. Đừng nên có nửa lời dối trá, nếu không…toàn bộ lột hết quần áo rồi nói tiếp!
Phong Vân Vô Ngân cố ý làm ra vẻ hung dữ, nói.
Một đoàn nữ tử nằm rạp dưới đất, run rẩy sợ hãi.
Là người có tên trong bảng xếp hạng cao thủ của Hải Vực Tiền Tứ Giới, Vạn Khởi đã trải qua không ít phong ba, nàng biết loại người như Phong Vân Vô Ngân không đến mức đại gian đại ác, nhưng một khí vượt quá giới hạn thì chuyện gì hắn cũng làm được.
Giới hạn lúc này của Phong Vân Vô Ngân chính là…muốn nghe lời nói thật về tấm Đế Giới Tàng Bảo Đồ kia.
Vạn Khởi nhanh chóng tính toán thiệt hơn, hít sâu một hơi:
- Được, Phong Vân Vô Ngân, giờ mạng sống của bọn ta đã nằm trong tay ngươi. Ngươi muốn biết gì ta cũng nói hết. Bảo vật lớn nhất của hòn đảo này không phải mấy mạch khoáng Tử Khí Linh Thạch kia. Mà là...tòa thành phế tích này. Lãnh tụ của bọn ta có được tình báo, hòn đảo này trong thời kỳ Thượng Cổ từng có một nền văn minh huy hoàng. Một Thượng Cổ Đế Giới cường giả đã đích thân xây dựng nên thành phố này và phong ấn hết mọi tài sản, bảo tàng tại một nơi nào đó trong hải vực vô biên và để lại một tấm Tàng Bảo Đồ. Ừm, cũng có nghĩa là trên hòn đảo vô chủ này, trong đống phế tích này có một tấm Tàng Bảo Đồ của một bảo tàng khổng lồ do Đế Giới cường giả để lại, Đế Giới Bảo Tàng! Có di tích Đế Giới xuất hiện ở Vô Biên Hải Vực Tiền Tứ Giới, đó vốn đã là rất hiếm gặp, mà Đế Giới Bảo Tàng nữa thì càng có thể khiến bất cứ thế lực nào biết đến cũng phải động lòng!
- Ồ, ta hiểu rồi, Đế Giới Bảo Tàng!
Phong Vân Vô Ngân mắt sáng lên.
- Thật sự quá tốt! Lần này coi như ta gặp may, không những có được vài mạch khoáng Tử Khí Linh Thạch, mà còn tìm được một tấm Tàng Bảo Đồ. Đế Giới cường giả, đó là khái niệm gì chứ? Trong cả Huyền Tôn Đại Lục này, Đế Giới chỉ xuất hiện trong truyền kỳ thần thoại mà thôi! Thánh Giới lợi hại hơn một chút thì có thể khai tong lập phái, thậm chí dựng nên đế quốc. Chẹp chẹp, Đế Giới Bảo Tàng…chắc chắn còn hấp dẫn hơn cả kỳ ngộ trong U Mịch Tháp!
- Ta phải nhanh chóng đoạt bằng sạch mọi tài nguyên trên hòn đảo này, rồi lập tức biến mất. Nếu không thì ả Tô Tịch Dương kia quay lại sẽ gọi viện binh.
Việc không thể chậm trễ, Phong Vân Vô Ngân vung tay:
- Các ngươi nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này mau, nếu không thì tất cả phải cởi sạch y phục!
Tất cả nữ tử kia đều nhất tề thở phào, Vạn Khởi đứng lên đầu tiên, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Vân Vô Ngân, rồi những người khác cũng đỡ nhau dậy.
- Mau mau đi đi!
Phong Vân Vô Ngân liên mồm thúc giục.
- Được, Phong Vân Vô Ngân, đa tạ ơn tha mạng! Càng đa tạ ngươi đã không làm việc ác bại hoại trinh tiết của nữ nhân gia bọn ta.
Vạn Khởi nói vài câu khách khí, rồi dẫn thủ hạ đi khỏi phế tích.
Phong Vân Vô Ngân sợ Lưu Phỉ và Văn Sở Sở sau khi quay về không biết phải ăn nói thế nào sẽ bị liên lụy. Vì thế hắn cố tình không chào hỏi họ.
Đi được mấy chục mét, bỗng nhiên Vạn Khởi quay lại:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi cũng có thể coi là một nam tử quang minh lỗi lạc. Vạn Khởi ta ghi nhớ ân tình này, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp. Có điều, ta phải nhắc nhở ngươi một câu…mang ngọc trong mình sẽ mang tội! Tấm Tàng Bảo Đồ đó có quan hệ rất lớn, trong thời gian ngắn chắc chắn tin tức về nó sẽ lan truyền rất nhanh. Cả Hải Vực Tứ Tiền Giới, thậm chí cả thế lực ở Ngũ Giới, Lục Giới cũng sẽ biết mà hành động. Đến lúc đó, going tố nổi lên, thiên hạ đại loạn! Phong Vân Vô Ngân, tuy thực lực ngươi không tồi, nhưng nếu bị mấy đại thế lực truy sát thì cũng khó thoát khỏi cái chết. Ta khuyên ngươi hãy công khai giao Tàng Bảo Đồ ra, nó là miếng thịt nóng bỏng tay đấy, ngươi sẽ rước họa vào thân!
- Điều này không cần ngươi phải lo. Các ngươi mau đi đi, nếu không ta thay đổi ý kiến bây giờ.
Phong Vân Vô Ngân phẩy phẩy tay:
- Đi đi, đi đi!
Nói rồi Phong Vân Vô Ngân nôn nóng xông vào trong thành phố đổ nát.
- Ta đến Vô Biên Hải Vực là muốn tìm cơ hội lớn, gia tài lớn, nay cả một gia tài khổng lồ đã rơi vào tay ta, muốn ta dâng cho người khác còn khó hơn giết ta! Mặc kệ nó có phải miếng thịt nóng bỏng tay không, cứ lấy được đã rồi tính!
Vạn Khởi thở dài, dẫn toàn bộ những nữ tử kia lên thuyền rời khỏi đảo.
Bên trong đống phế tích có một luồng khí tức văn minh Thượng Cổ tỏa ra từ những pho tượng điêu khắc bị hủy hoại và những vách tường đổ nát.
Phong Vân Vô Ngân vội vàng bước vào trong tòa phế tích, những tảng đá, phù điêu có khắc văn tự thượng cổ đó không phải thứ Phong Vân Vô Ngân có hứng thú. Ở chính trung tâm phế tích là một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ, đơn giản mà nho nhã. Tòa cung điện này đã bị tàn phá nặng nề, hàng nghìn vạn năm mưa gió sương tuyết đã xâm thực nó thủng hàng nghìn chỗ. Nhìn nó giống như con mãnh thú đã chết từ lâu, thi thể đơn độc ở đó, có cảm giác huy hoàng đại khí, nhưng nhiều hơn đó là sự mất mát, cô độc, bi ai…
- Hửm?
Phong Vân Vô Ngân cảm nhận được rõ ràng, từ trong cung điện tỏa ra mộ luồng năng lượng kỳ dị, đó là một chùm ý chí giống như cô hồn dã quỷ lượn lờ khắp nơi trong cung điện, mang đầy oán niệm không tan.
Phong Vân Vô Ngân vừa tiếp cận tòa cung điện là trong đầu lập tức hiện liên muôn vàn ảo tưởng! Không khí xung quanh bỗng bị nhiễu động tạo nên không gian như mộng ảo!
Một bong lưng đơn độc, ngạo nghễ bay lên, hai tay chắp sau lưng đứng phía trên tòa cung điện. Khí thế mạnh mẽ chấn áp mọi thứ, uy chấn thiên hạ!
- Cái gì?
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân là một khoảng trống rỗng, sau đó xuất hiện vô số những cảm xúc như thần phúc, mộ bái, tôn kính, cam tâm!
Thoáng chốc, Phong Vân Vô Ngân nhìn thấy một người đứng phía trên cung điện, tướng mạo uy nghiêm, râu tóc rậm rạp, khí độ ung dung cao quý, lại có tướng đế vương. Dường như tất cả những ngôn từ miêu tả sự anh dũng, uy danh, mãnh liệt đều không đủ để miêu tả con người này.
Đột nhiên người đó ngẩng lên nhìn trời, ngữ điệu bi phẫn không cam lòng:
- Ta đã thấu thiên đạo, tranh đoạt với mệnh trời, đang muốn tiến lên Thần Giới để đạt đến cảnh giới trời đất, nhật nguyệt có hủy diệt thì vẫn còn ta. Thế nhưng bất lực, thiên kiếp khó tránh! Không phục! Không cam tâm…
Giọng nói đó từng câu từng chữ thấu lên tận trời xanh dường như mang hận ý muốn tiêu diệt mọi thứ.
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân run lên, không kìm được mà quỳ xuống! Lúc này dường như Phong Vân Vô Ngân không thể khống chế được ý thức và thân thể của mình. Đứng trước kẻ kia, hắn hoàn toàn chỉ là con kiến nhỏ bé!
- Trời ạ, đó chỉ là một luồng ý chí thôi! Sau hàng nghìn vạn năm mà ý chí đó vẫn cường hãn như vậy, quá ngưu!
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân hiện lên một vài ý nghĩ.
- Đợi đã...ý chí đó nói, hiểu thấu thiên đạo, tranh đoạt với mệnh trời, lên Thần Giới…cũng có nghĩa đây là Đế Giới mạnh nhất, đang xung kích Thần Giới! Chỉ có điều cuối cùng lại thất bại, ôm hận đến với Hải Vực Đệ Nhất Giới, cuối cùng vong mạng…Quá mạnh! Vậy thì Tàng Bảo Đồ ở đâu? Ở đâu?
Phong Vân Vô Ngân gần như phát điên.
Hư ảnh kia lại nhắc lại câu nói đó:
- Thấu thiên đạo, tranh đoạt với mệnh trời, đang muốn tiến lên Thần Giới để đạt đến cảnh giới trời đất, nhật nguyệt có hủy diệt thì vẫn còn ta. Thế nhưng bất lực, thiên kiếp khó tránh! Không phục! Không cam tâm…
Hắn nhắc đi nhắc lại mấy lần liền, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên vô cùng bức bối, rồi bỗng nhìn thấy bàn tay phải của hư ảnh đang xách một cái hòm cũ.
Đột nhiên một luồng kiếm ý sắc bén bắn ra từ trong hòm, bay thẳng lên trên trời.
Không trung phía trên hòn đảo vô chủ…
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Kiếm khí bắn tứ tung khiến bầu trời lõm xuống thành nhiều hố sâu.
Mây đen cuồn cuộn, bầu trời đổ xuống trận mưa lớn, gió lạnh căm căm, còn có cả sấm đánh chớp giật đùng đùng.
Cảnh tượng dường như đã đến ngày tận thế vậy.
Bầu trời tối sầm, ánh sáng lóe lên, hiện ra một kiếm giới. Hàng vạn, chục vạn, trăm vạn hư ảnh của những thanh trường kiếm đang đứng hiên ngang!
Kiếm khí bao phủ đầy trời!
- Ta dĩ kiếm nhập đạo, dĩ kiếm xưng đế! Nhất kiếm tây lai, thiên hạ phủ thủ! Nhất kiếm phá vạn pháp, nhất kiếm diệt vạn nhân, nhất kiếm sát quỷ thần, nhất kiếm chấn thanh thiên! Ta chính là Kiếm Đế, thiên hạ vô địch!
Hư ảnh đó nói lớn, sóng âm cuồn cuộn, mỗi chữ đều mang hàng trăm bộ kiếm pháp, kiếm ý, kiếm khí cao minh!
- Hử? Là một vị Kiếm Đế đã mất mạng ở đây…
Tim Phong Vân Vô Ngân khẽ run lên, Kiếm Tiên Đồ Lục trong Nạp Giới của Phong Vân Vô Ngân truyền ra một luồng hấp lực cuồng bạo, giống như đại kình xuất hại, thôn phệ vạn vật.
Phong Vân Vô Ngân vừa nghe ý chí đó đích thân nói mình chính là Thượng Cổ Kiếm Đế thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng có sự thích thú, à…thậm chí có cả mừng rỡ.
- Chưởng Đế, Đao Đế, Quyền Đế, Côn Đế…có những cái này cũng được, không ngờ lại có Kiếm Đế!
Phong Vân Vô Ngân cười, may mắn! Đúng là quá may mắn!
Đồng thời, Kiếm Tiên Đồ Lục trong Nạp Giới cuối cùng cũng không cam chịu sự tĩnh lặng, tỏa ra một luồng hấp lực mạnh mẽ tuyệt đối! Giống như hố đen vỗ trụ, xoáy mắt bão, hút hết kiếm khí, kiếm ý đầy trời!
Hư ảnh Kiếm Đế lẩm nhẩm:
- Ta chính là Thượng Cổ Kiếm Đế! Nhất bộ đăng thiên! Nhất bộ thành thần!
- Ta chính là Thượng Cổ Kiếm Đế! Nhất bộ đăng thiên! Nhất bộ thành thần!
Ý chí đó cứ máy móc nhắc đi nhắc lại câu nói đó.
Nhưng Kiếm Tiên Đồ Lục không quan tâm nhiều thứ, cứ liên tục hút vào.
Đột nhiên, chỉ thấy hư ảnh của Kiếm Đế bị vặn vẹo, méo mó, biến thành hàng nghìn hàng vạn tia sáng, rồi bị hút hết vào Kiếm Tiên Đồ Lục!
- Ta chính là…Thượng Cổ…Kiếm Đế…Nhất bộ…đăng thiên...Nhất bộ…Thần…
Sau khi ý chí đó tiêu tan, bị hút hết vào Kiếm Tiên Đồ Lục, giọng nói đầy hào khí cuối cùng cũng biến mất, biến mất hoàn toàn.
Tất cả kiếm khí, kiếm ý, thần quang đều bị Kiếm Tiên Đồ Lục hút sạch! Hòn đảo vô chủ lấy lại sự yên tĩnh hoàn toàn. Thứ khí tức cổ xưa vĩ đại tỏa ra lúc trước đã biến mất không còn gì.
- Nhất bộ thành thần? Thành cái đầu ngươi!
Phong Vân Vô Ngân cười, tinh thần lực chui vào Nạp Giới, chỉ thấy Kiếm Tiên Đồ Lục lấp lánh kim quang, vô số tia sáng màu vàng kim lưu chuyển không ngừng, phù văn hiện lên vô số.
Vô vàn đạo ý chí tung hoành ngang dọc.
- Ha ha, quá tốt rồi! Kiếm Tiên Đồ Lục của ta cần di vật của Thượng Cổ Kiếm Tu để lại, hấp thu kiếm ý, kiếm hồn và rất nhiều sự vật liên quan đến kiếm trong đó. Giờ thì tốt rồi, một đạo ý chí tàn lưu và kiếm ý của Thượng Cổ Kiếm Đế, tất cả đã được hấp thụ, trở thành dưỡng liệu cho Kiếm Tiên Đồ Lục, bổ sung dinh dưỡng! Ha ha ha, đúng là niềm vui bất ngờ!
Phong Vân Vô Ngân cảm nhận được ý niệm mơ hồ nhưng cũng chân thực truyền ra từ Kiếm Tiên Đồ Lục.
Thời gian đang cấp bách, Phong Vân Vô Ngân không kịp nghiên cứu kỹ Kiếm Tiên Đồ Lục, hắn nhanh chóng tiến lại nhặt cái hộp lên.
Chiếc hộp đó phủ đầy bụi, vẻ ngoài đơn giản, nắp hộp đậy hờ.
Phong Vân Vô Ngân khẽ mở nắp lên, chỉ thấy bên trong là một cuọn da dê, một chiếc chìa khóa bằng ngọc thạch, dài khoảng ba thước, toàn thân bóng mượt mịn màng không có vết xước, tạo hình trường kiếm.
Khi vừa mở hộp ra, một tia ý niệm yếu ớt chui thẳng vào đầu Phong Vân Vô Ngân.
- Năm tấm địa đồ, năm chiếc chìa khóa, bản đế bảo tàng khai khởi, có duyên sẽ có được nó.