Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Cư Mộc Nhi cũng ngủ.
Nàng ôm gậy chống, ngoẹo đầu ngủ, tựa vào màn đầu giường, giày cũng không cởi, xiêm y chỉnh tề. Nàng không biết đã đến giờ gì, chỉ thấy càng lúc càng mệt mỏi, không mở nổi mắt, ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên tỉnh giấc.
Nàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng “cạch”, giật mình.
Có người đến!
Là Nhị gia, hắn đến đón nàng.
Cư Mộc Nhi muốn lên tiếng gọi, lại nghĩ là vượt ngục thì đừng nên nói gì.
Người đến cũng không nói, chỉ tiến lại gần, “suỵt” một tiếng ý bảo nàng yên lặng. Cư Mộc Nhi gật đầu, đưa tay ra. Người đó dắt tay nàng đi, tay kia cầm gậy, dẫn nàng ra ngoài.
Ra khỏi phòng giam, không có tiếng động, chỉ có tiếng ngục tốt ngáy o o.
Đi khoảng vài bước, người đó dừng lại, kéo tay Cư Mộc Nhi ngồi xổm xuống, đặt tay nàng vào một chiếc rương lớn. Cư Mộc Nhi sờ xong thì thấy hẫng, sau đó được đặt vào trong rương.
Người đó vuốt tóc nàng, ý bảo đừng sợ, sau đó nhẹ nhàng đóng nắp rương lại.
Cư Mộc Nhi không sợ tối, nàng đã quen với bóng tối. Chỉ có điều không gian bó buộc làm nàng thấy khó chịu. Nàng đưa tay sờ, trên nóc rương có mấy lỗ, chắc là để nàng thở.
Nàng nhanh chóng cảm thấy rương bị nhấc lên, di chuyển ra ngoài.
Dọc đường đi không thấy động tĩnh gì. Không ai hô quát ngăn cản, cũng không có cản trở, Cư Mộc Nhi thuận lợi được đưa ra khỏi nhà lao.
Nàng cảm giác chiếc rương được khiêng đi rất lâu, đi mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại.
Chiếc rương được đặt xuống. Cư Mộc Nhi lắng nghe, không nghe thấy gì, nàng không biết chuyện được thu xếp ra sao, chỉ có thể chờ. Lúc lâu sau, rương được mở ra.
Có người bế Cư Mộc Nhi ra, đặt lên một chiếc xe ngựa. Không ai nói chuyện, Cư Mộc Nhi cũng không nói. Nàng ngoan ngoãn ngồi, không nhúc nhích.
Sau đó, nàng nghe tiếng ngồi xuống đối diện, tiếng xe ngựa “lọc cọc” phi về phía trước.
Cư Mộc Nhi nghe tiếng xe ngựa, chờ người đối diện nói nhưng người đó mãi không lên tiếng. Cuối cùng Cư Mộc Nhi cũng lên tiếng: “Gậy của ta đâu?”
Người đó đưa một cây gậy sang. Cư Mộc Nhi cầm, sờ sờ, không phải cây gậy của nàng, nhưng nàng không nói gì, cầm gậy trong tay.
Sau đó nàng lại hỏi: “Đưa ta đi đâu?”
Lần này, người kia đáp: “Đến nơi an toàn, nàng đừng sợ.”
Cư Mộc Nhi nghe xong, gật đầu, không nói nữa.
Người kia cũng không nhịn được: “Nàng không kinh ngạc.”
“Kinh ngạc. Tướng công ta không đến, lại là Vân đại nhân, ta rất kinh ngạc.”
Kinh ngạc mà lại thể hiện như vậy.
Vân Thanh Hiền ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Là do canh giờ?”
Cư Mộc Nhi nghiêng đầu một chút: “Thì ra là thế. Ta đang nghĩ Vân đại nhân tránh được chuyện tướng công đưa ta đi, thì ra là canh giờ. Vân đại nhân đến trước, phải không?”
“Đúng vậy.” Vân Thanh Hiền tựa vào khoang xe, hắn rất thích nói chuyện với nàng, sự thông minh cơ trí của nàng rất được lòng người, “Long Nhị bận rộn cả chiều, chuẩn bị ngục tốt của phủ nha, rương, kiệu, xe ngựa, người tiếp ứng, đường đi, hành động của Long phủ chậm một chút. Mất công mất sức như vậy, vậy mà ta chỉ cần dựa theo sự sắp xếp của hắn, đến sớm hơn một canh giờ là mang được nàng đi.”
Cư Mộc Nhi cúi đầu. Vân Thanh Hiền lại hỏi: “Ta tính toán hay như vậy, nàng có gì muốn nói không?”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào.
Vân Thanh Hiền thấy mất mặt, lại hỏi tiếp: “Nàng không biết canh giờ, vậy tại sao lại biết không phải Long Nhị? Bởi vì ta không ngồi cạnh nàng?”
“Nếu ngươi ngồi cạnh ta, mùi và động tác của ngươi khác tướng công, đương nhiên ta có thể phân biệt được. Nhưng đại nhân lại ngồi đối diện ta, tướng công thì có thể phái người đến chứ không tự đến. Vậy nên đây không phải nguyên nhân.”
“Bởi vì sao? Ta đổi gậy của nàng?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Tướng công nói chàng đến đón ta, đương nhiên sẽ tự mình đến. Cách chàng cầm tay ta không phải là cầm cổ tay, mà là nắm cả tay ta vào trong bàn tay chàng. Vì thế, khi ngươi vừa dắt ta đi, ta đã biết không phải.”
Nói đến đây, nàng bỗng nói: “À, cũng không chắc đó có phải ngươi không. Dù sao thì ta cũng biết người nắm tay ta không phải là tướng công.”
“Là ta.” Vân Thanh Hiền đanh giọng nói, “Phải đón nàng ra, đương nhiên ta phải tự đi.”
Cư Mộc Nhi cúi đầu, dường như không muốn nói tiếp.
Vân Thanh Hiền lại tiếp tục hỏi: “Đã biết không phải Long Nhị, vậy sao nàng không kêu lên, còn đi theo ta?”
“Phát hiện ra thì có thể không đi sao?” Cư Mộc Nhi lẩm bẩm, “Ta sợ gây ồn ào thì ngươi lại ra tay với ta. Ta không muốn bị thương, cũng không muốn chết, ta còn muốn chờ tướng công đến cứu ta.”
Một câu nói khiến Vân Thanh Hiền thấy khó thở. Hắn ta căm hận nói: “Hắn không còn là tướng công của nàng nữa. Hôm nay, Hoàng thượng đã loại nàng ra khỏi Long gia, nàng không còn là Long Nhị phu nhân. Kể từ hôm nay, nàng không còn liên quan đến Long gia nữa.”
Lần này Cư Mộc Nhi giật mình thật. Nàng kinh hãi hỏi: “Vì sao?”
“Nàng bị nghi ngờ liên quan đến vụ án giết cả nhà đại thần, lại là phu nhân của Long phủ. Theo quy củ, Hình bộ phải điều tra cả Long phủ, đến phủ tìm bằng chứng. Nếu điều tra ra nàng có vấn đề thật, Long phủ sẽ gặp bất hạnh.”
Lời này khiến Cư Mộc Nhi mím chặt môi. Đây là điều nàng lo sợ.
Vân Thanh Hiền cười nhạt: “Nhưng Hoàng thượng thiên vị Long gia, không chỉ không cho phép tìm bằng chứng ở Long Nhị, còn tuyên bố với quần chúng rằng nàng không còn là người của Long phủ nữa. Kể từ đó, dù nàng có mắc tội gì, Long phủ cũng thoát thân.”
Cư Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng lại nghe Vân Thanh Hiền nói tiếp: “Đáng ra Long phủ sắp gặp họa rồi, vậy mà chỉ vì mấy lý lẽ chúng là tam đại trung lương là thoát thân. Con cháu hưởng phúc, người của Long gia cũng được thế thôi.”
Lời này cũng hơi vô lý, ngập tràn hận thù cá nhân, Cư Mộc Nhi hoàn toàn không muốn để ý nên ngậm miệng không nói gì.
Hình như Vân Thanh Hiền cũng hiểu mình lỡ lời, mất phong độ trước mặt Cư Mộc Nhi, vì thế hắn ta cũng im lặng. Hai người cứ im lặng cả đoạn đường.
Đi tiếp nhưng không biết đi đâu. Cư Mộc Nhi không nhịn được lại hỏi, nhưng Vân Thanh Hiền chỉ nói: “Dẫn nàng đến một nơi an toàn.”
“Đó là nơi nào?”
Vân Thanh Hiền không đáp, lại nói: “Hôm nay Hoàng thượng tức giận, ra lệnh buộc phải điều tra cho rõ ràng vụ án của Sư Bá Âm. Sáng sớm mai, nàng sẽ phải chuyển đến đại lao của Hình bộ nhận phạt. Dù ở đâu nàng cũng không được thoải mái. Hơn nữa, có bằng chứng mà nàng không chịu nhận, sẽ phải chịu hình. Nếu không đưa nàng ra, nếu mai đi, sợ là nàng sẽ không có ngày nào tốt đẹp.” Vân Thanh Hiền lại nhìn Cư Mộc Nhi, “Sức khỏe nàng không tốt, sợ không chịu được cực khổ như thế.”
Cư Mộc Nhi cười cười: “Chịu cực khổ cũng chẳng sợ, chỉ sợ lại giống Sư tiên sinh, biến thành câm điếc trong đại lao, cuối cùng lại phải chịu tội chết. Ta đã mù rồi, câm điếc nữa thì coi như bỏ đi. Ta không có danh tiếng như Sư tiên sinh, không biết liệu Hoàng thượng có muốn lắng nghe từ khúc của ta trước khi chết không. Nếu có, chắc rằng ta cũng chỉ có thể chơi lại từ khúc kêu oan của Sư tiên sinh lần nữa.”
Vân Thanh Hiền nghe giọng châm chọc của nàng, đanh mặt nàng. Hắn ta nhịn mãi, cuối cùng không nói nữa.
Xe ngựa đi mãi, cuối cùng cũng ngừng lại.
Vân Thanh Hiền xuống xe, ôm eo Cư Mộc Nhi, nhảy xuống. Cư Mộc Nhi cả kinh, sau khi xuống thì vội vàng lùi ra, giữ khoảng cách với hắn ta. Vân Thanh Hiền cũng không nói, kéo cổ tay nàng, đi về phía trước.
Hắn ta không đi nhanh, nhưng Cư Mộc Nhi vẫn va vấp. Đi một lúc lâu, họ đến một căn nhà nhỏ.
“Ở đây rất an toàn, không có ai đến.” Vân Thanh Hiền nói như vậy, đặt Cư Mộc Nhi lên một chiếc ghế.
“Nàng mệt không? Bên trong có giường, ở đây cũng có nước, đói thì có thể ăn chút đồ ăn.”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Ngươi muốn xử lý ta thế nào?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.”
Đáp án này khiến Cư Mộc Nhi phải hít sâu.
Vân Thanh Hiền nhếch mép, lại nói: “Ta mất công cứu nàng ra đương nhiên không phải để giết nàng.”
“Nếu thật lòng muốn cứu ta, ngươi sẽ để tướng công dẫn ta đi.”
“Hắn không phải tướng công của nàng. Hơn nữa, hắn có thể đưa nàng đi đâu? Nếu nàng biến mất, nhất định Long Nhị sẽ bị nghi ngờ, toàn bộ phủ nha và Hình bộ sẽ theo dõi hắn, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua hắn. Nhất định nàng không thoát được. Long phủ cũng sẽ gặp họa. Sao nàng không nghĩ vậy?”
“Nếu thế thì ngươi nên cảnh cáo tướng công, đừng để chàng hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy thì ta không bỏ trốn, Long gia không gặp chuyện. Ngươi theo kế của chàng để cướp ta ra trước, cuối cùng điều tra thì mọi đầu mối bằng chứng đều đổ lên đầu tướng công. Ngươi là kẻ quỷ kế đa đoan, lòng dạ bất lương, thế mà còn ra vẻ chính nghĩa nghiêm túc như vậy được à?”
Vân Thanh Hiền cười cười: “Quả nhiên đầu óc nàng hoạt động nhanh thật. Đúng là ta nghĩ như thế. Long Nhị không tìm được nàng, lại còn phải mang trên người tội danh cướp ngục, đến lúc này Hoàng thượng cũng không bảo vệ được hắn.”
“Vì thế ngươi hẳn là muốn giết ta.” Cư Mộc Nhi căng thẳng đến độ nắm chặt cây gậy không phải của mình, “Ngươi không giết ta, sẽ có ngày tướng công tìm được ta. Khi đó, âm mưu của ngươi sẽ bị vạch trần. Tội cướp ngục không hề nhỏ, nếu truy cứu đến động cơ thì Vân đại nhân sẽ gặp phiền toái, làm sao ngươi có thể để ta sống sót?”
Vân Thanh Hiền gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Nàng nói không hề sai chút nào. Vậy nên ta chưa nghĩ ra nên làm gì. Ta không muốn giết nàng, nhưng nàng không chết thì lại là một mối họa. Ta nghĩ cướp nàng ra cũng là một mối họa. Mộc nhi, nàng thông minh như vậy, hay nàng nghĩ hộ ta đi?”
Cư Mộc Nhi cắn môi, không nói năng.
Vân Thanh Hiền ngồi phía trước nàng, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của nàng, cũng không nói gì.
Số phận luôn đối xử với hắn như vậy. Hắn tha thiết ước mơ, cầu mà không được. Nếu không thể có, vậy phải phá hủy.
Vân Thanh Hiền cảm thấy mơ màng. Cư Mộc Nhi lại hỏi: “Mắt của ta là do ngươi bảo Kỳ đại phu làm?”
Vân Thanh Hiền đờ mặt, không trả lời. Cho dù hắn ta lạnh lùng độc ác thế nào chăng nữa, một khắc trước hắn đang nghĩ rằng mình thích người phụ nữ này, một khắc sau đã bị nàng vạch trần chuyện độc ác hắn làm với nàng, hắn cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.
Vân Thanh Hiền không đáp, Cư Mộc Nhi cũng xác định. Nếu không phải hắn ta làm, nhất định hắn ta sẽ mở miệng cãi lại.
“Trước kia, ngươi muốn giết chết ta, đúng không?” Để ta bị bệnh lâu ngày, chết bất ngờ, không thể điều tra được, đúng không?”
Vân Thanh Hiền khẽ cắn môi, cuối cùng thừa nhận: “Chung quy là, ta không bỏ được.”
Trong phòng im ắng.
Vân Thanh Hiền thở dài, tiếp tục nói: “Ta bảo ông ta dừng thuốc, nhưng nàng đã mù rồi. Vì vậy ta nghĩ cũng tốt. Nàng còn sống, ta cũng có thể chăm sóc nàng.”
Cư Mộc Nhi không nhận lời này, cũng nói: “Kể ra Vân đại nhân cũng đã có quyết định đúng.”
“Đúng vậy.”
“Vân đại nhân đã khẳng định việc này với ta, vậy chắc chắn không thể để ta sống.”
“Thật ra, ba năm trước đáng ra không nên để nàng sống, ta nhất thời mềm lòng, để lại hậu quả to lớn cho hôm nay.”
“Thật ra bước nào của đại nhân cũng có sơ hở. Nếu phu nhân nhà đại nhân không đến ép hôn, ta cũng không gả cho tướng công. Nếu như ta chưa vào Long phủ, có lẽ đến giờ này ngày này, ta sẽ bị Trác Dĩ Thư thuyết phục, không còn suy nghĩ đến vụ án của Sư tiên sinh nữa.”
“Hương nhi chẳng qua chỉ muốn làm ta hài lòng. Dù không thông minh, nhưng ta không trách nàng. Nàng chỉ muốn ta chú ý đến nàng hơn, là người phụ nữ cần được yêu thương chăm sóc.”
“Thế còn Trác Dĩ Thư?”
“Dĩ Thư?” Vân Thanh Hiền dừng một chút, hỏi Cư Mộc Nhi, “Nàng biết bao nhiêu?”
“Chắc chắn ả ta có chuyện với ngươi.”
“Ta biết nàng nghĩ thế nào. Chắc chắn nàng nghĩ cô ấy có tình cảm với ta nên bị ta lợi dụng, đúng không? Thật ra ta không xấu xa đến vậy.” Vân Thanh Hiền thở dài, “Cô ấy là người quen cũ từ nhỏ của ta. Không ngờ sau này gặp lại, cô ấy gặp hoàn cảnh đáng buồn, bán mình vào thanh lâu. Ta nghĩ cách giúp cô ấy, mà khi ta gặp rắc rối, cô ấy cũng giúp ta.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên lại nói: “Thật ra ta vẫn muốn hỏi nàng, vì sao Dĩ Thư lại chết? Nhìn thì thấy rõ ràng cô ấy dẫn đám cướp đến tìm nàng, nhưng cuối cùng lại chết. Ta vẫn không hiểu được nàng làm thế nào?”
“Ta phát hiện ra thân phận của ả ta nên đề phòng từ trước. Hơn nữa, con người ai cũng tò mò, ta kéo dài thời gian, để ả phân tâm mới thoát được. Hơn nữa, đúng lúc hộ vệ của Long phủ đến, thế nên ta không chết.”
Vân Thanh Hiền không nói gì rất lâu. Từ lần đó, hắn ta đã biết gậy của Cư Mộc Nhi có chốt, nhưng hắn vẫn cho rằng Cư Mộc Nhi chỉ là một cô gái mù yếu đuối, không võ nghệ, không đấu lại được Trác Dĩ Thư. Hôm nay nghe Cư Mộc Nhi nói, hắn ta đã hiểu. Nàng có đề phòng, nhất định sẽ nói lời mê hoặc, khiến Trác Dĩ Thư không nhận ra.
Hắn ta lại hỏi: “Sao nàng biết cô ấy không phải Lâm Duyệt Dao?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu. Bây giờ nàng không có tâm trạng giải thích cho hắn từng việc một. Nàng chỉ nói: “Giấy không gói được lửa mà thôi. Cầm sử của Tây Mẫn quốc đến chơi nên ta nghe được tiếng cầm của Lâm Duyệt Dao thật.”
“Thì ra là thế.” Vân Thanh Hiền dừng một chút, dịu dàng nói, “Chuyện cô ấy muốn giết nàng không phải do ta bày ra. Ta cũng không biết cô ấy tìm người lén đến quán rượu.”
“Nhưng việc ả truyền tin cho ngươi, cũng tìm nơi có mặt Đinh đại nhân thì là ý của ngươi, đúng không?”
Vân Thanh Hiền lại thừa nhận: “Đinh Thịnh làm người không đàng hoàng. Ta nắm rõ hành tung của ông ta, ông ta thường xuyên ăn chơi đàng điếm, liên tục mở tiệc chiêu đãi. Vì thế, ta không cần phí công thì Dĩ Thư cũng biết được ông ta đi đến đâu, nơi ông ta đang ăn uống ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Như vậy, thần không biết quỷ không hay, không phải gặp mặt trước, cũng không phải lo lắng việc người khác phát hiện ra mối liên hệ của chúng ta. Nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì mọi người cũng nghi ngờ Đinh Thịnh. Cách này vẫn dùng rất tốt, chưa bao giờ sai.”
Cư Mộc Nhi không thể không thừa nhận rằng đây đúng là một chiêu rất hay.
“Nhưng cô ấy muốn giết nàng. Đó không phải ý của ta.”
Vân Thanh Hiền lại lặp lại. Cư Mộc Nhi thấy buồn cười. Chẳng phải do hắn bày ra thì thế nào, hôm nay đàng nào hắn cũng định giết nàng, nói thế có nghĩa lý gì?
“Ta biết.” Cư Mộc Nhi nói, “Muốn giết ta, Vân đại nhân phải dùng cách không để lại đầu mối, không thể làm chuyện liều lĩnh như ả được. Giống như hôm nay vậy, nếu ta chết chắc không ai tìm được. Mọi người chỉ biết đuổi theo, điều tra tướng công và Long phủ, còn dù tướng công nghi ngờ Vân đại nhân thì cũng không bắt được nhược điểm.”
Vân Thanh Hiền gật đầu, quả thực hắn cũng thấy mình tính kế quá hay. Thắng được Long Nhị một bước, hắn ta cảm thấy khá đắc ý.
“Nhưng ngươi hãm hại ta vào tù, vu oan rằng ta có liên quan đến vụ oán của Sư tiên sinh, chẳng nhẽ cũng là do không muốn, không làm?”
Vân Thanh Hiền hơi khựng lại: “Việc này thật sự không phải do ta làm.”
Hắn ta thấy Cư Mộc Nhi có vẻ không tin, lại nói: “Đã đến đây rồi thì việc gì ta phải lừa nàng. Đây quả thực ta không làm. Ta tra hỏi hai tên cướp, bọn chúng nhất định nói thế, không chịu khai ra kẻ sai bảo đằng sau, có tra tấn cũng nhất định ngậm chặt miệng. Ta nghi đây là do Đinh Thịnh làm. Dù sao cũng là do ta đưa ông ta vào lao, chắc chắn ông ta sẽ muốn trả thù. Kéo nàng vào, lôi ra vụ án năm đó, quả là không ít phiền phức. Hơn nữa, việc mua chuộc phạm nhân cung cấp lời khai giả cũng là chuyện ông ta thường làm.”
Cư Mộc Nhi nhíu mày. Hình như việc này không đúng lắm.
Quả nhiên Vân Thanh Hiền cũng nói: “Ta đã ra tay trước với ông ta, đã lường trước mọi thủ đoạn và dùng người của ông ta, chuẩn bị đầy đủ rồi mới ra tay với ông ta. Không phải không có khả năng ông ta dùng chiêu này đối phó với ta, nhưng vẫn không ổn lắm. Dù sao ông ta cũng đang gặp nhiều rắc rối, tội gì phải làm vậy. Hơn nữa, ông ta đang ở trong tù, ta không nghĩ ra ai có thể giúp được ông ta. Vậy là cũng nghi ngờ Long Nhị.”
“Tướng công?”
Vân Thanh Hiền gật đầu thừa nhận: “Quả thật ta nghi ngờ hắn. Nhưng ta hoàn toàn không nghĩ ra được việc hãm hại nàng có ích gì cho hắn? Hắn không phục việc Thái hậu chỉ hôn nàng lần nữa thì cũng không cần phải làm vậy. Nếu hắn muốn đối phó với ta, vậy thì không dùng được gì. Những chỗ nàng biết đến ta đều có thể đi trước, loại bỏ hết mọi điều khả nghi, nàng không biết gì thì kết quả là đây. Hơn nữa, ta tin chắc rằng dù nàng có khai hay không thì cũng vô ích, bởi vì nàng không có bằng chứng xác thực trong tay. Nếu có bằng chứng, nàng đã tố giác ta với triều đình từ sớm rồi, đúng không?”
Cư Mộc Nhi á khẩu. Đúng là bọn họ không có căn cứ xác đáng. Với đầu óc của Vân Thanh Hiền thì phủi bỏ mọi quan hệ cũng không khó.
Vân Thanh Hiền nói tiếp: “Nàng vào ngục, Long Nhị lúng túng, ít ra bề ngoài là thế. Hơn nữa, nàng mờ mịt, lo lắng, vậy việc này chẳng ai được lợi. Long gia còn gặp nguy hiểm hơn. Vì thế, ta không khẳng định được là ai làm.”
Cư Mộc Nhi khẽ cắn môi, dù là ai làm thì cũng hết cách. Nếu nàng chết thật, nhất định Long Nhị sẽ điều tra cho rõ ràng, nàng tin rằng hắn sẽ không để nàng phải chết oan.
“Vân đại nhân định để ta chết như thế nào?”
“Ta không muốn tay dính máu.”
“Vậy là phải dùng độc?” Cư Mộc Nhi hỏi, “Giống như trước đây, ngươi hạ độc cả nhà Sử Thượng thư?”
Vân Thanh Hiền không nói gì. Cư Mộc Nhi lại hỏi: “Vân đại nhân đã chuẩn bị độc sẵn rồi?”
Vân Thanh Hiền không đáp.
Cư Mộc Nhi thở dài: “Ta hỏi thừa rồi. Đương nhiên Vân đại nhân đã chuẩn bị.” nàng lại nói thêm, “Vân đại nhân, ta có chuyện muốn nhờ.”
Vân Thanh Hiền trả lời: “Nàng cứ nói đi.”
“Trước khi ra tay, xin đại nhân hãy nói với ta một tiếng. Như vậy… ít nhất… trước khi chuyện phát sinh, ta không phải lo lắng đề phòng nữa.”
Vân Thanh Hiền nhắm mắt, cảm thấy rất không dễ chịu, nhưng vẫn đáp: “Được.”
Cư Mộc Nhi thở phào, khẽ nhúc nhích trên ghế, dường như thả lỏng người.
“Ta an tâm rồi.” Nàng nở nụ cười, nhìn như thể hắn đã làm rất nhiều chuyện tốt cho nàng.
Điều này khiến Vân Thanh Hiền càng khổ sở hơn, hắn ta không nhịn được mà nói: “Nếu ta dẫn nàng đến một nơi, có người hầu hạ, không lo cơm áo. Nàng có thể chơi cầm, làm chuyện làm thích, nhưng nàng không thể đi đâu hết, cũng không có ai nhận ra. Trên đời này, không còn ai tên Cư Mộc Nhi, nàng có bằng lòng không?”
“Ý đại nhân là nếu ta chịu nghe lời, giấu mình, mai danh ẩn tích thì không phải chết, đúng không?” Cư Mộc Nhi cười cười, “Ta đồng ý, đại nhân tin không?”
Nụ cười và giọng nói của nàng như cái gai đâm vào mắt Vân Thanh Hiền. Hắn chộp lấy ấm trà trên bàn, rót hai chén trà uống mới bình tĩnh lại.
Đương nhiên hắn không tin.
Mặc dù trước khi cướp ngục, hắn đã ngẫm nghĩ cẩn thận kế hoạch, ý tưởng này lóe lên trong đầu nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua. Cư Mộc Nhi không phải loại người để mặc cho người khác định đoạt cuộc sống của mình. Hắn không khống chế được nàng. Năm đó hắn cũng cho rằng nàng đã mù thì không làm được gì, cuối cùng mọi chuyện đều từ nàng mà ra.
Nàng không chết, nàng thành một tai họa.
Thậm chí nàng biết hắn muốn giết nàng, nhưng cũng không hề tỏ ra sẽ giữ miệng để giữ mạng. Bởi vì nàng biết: nàng có nói hắn cũng không tin.
Vân Thanh Hiền rất phiền não. Hắn ước gì Cư Mộc Nhi không phải người phụ nữ như thế. Nếu nàng không thông minh như vậy, không đặc biệt như vậy, không chơi cầm xuất chúng như vậy…
Nàng là người con gái chơi cầm hay nhất hắn từng gặp. Thần thái chơi cầm của nàng, chơi cầm đến hạnh phúc, quả là giống nương hắn như đúc.
Vân Thanh Hiền mãi không nói thêm gì, Cư Mộc Nhi lại có rất nhiều điều muốn hỏi.
“Vân đại nhân, ta chết rồi, ngươi định kết thúc vụ án của Sư tiên sinh thế nào?”
“Cái này không khó. Lần trước, cầm sử Tây Mẫn quốc Nhã Lê Lệ đến chơi, cung cấp cho chúng ta một đầu mối quan trọng. Đó chính là Sư Bá Âm vốn định thành thân với bà ấy. Nhã Lê Lệ là người thế nào? Cầm uyển ti trưởng của Tây Mẫn Quốc. Đương nhiên bà ấy cực kỳ yêu cầm. Trước kia, mọi người nghi ngờ, không hiểu vì sao lại phải đoạt cầm phổ từ tay cầm thánh, hôm nay đã có đáp án. Một từ khúc tuyệt diệu như thế, ông ta lại muốn dâng làm sính lễ cho Nhã Lê Lệ. Sử đại nhân lại không muốn từ bỏ thứ yêu thích. Vì thế, Sư Bá Âm nổi nóng, mua thuốc độc về giết người. Về phần kêu oan ở pháp trường, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện kể về ông ta và Nhã Lê Lệ mà thôi.”
Cư Mộc Nhi nghe xong, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Quả là biên diễn rất tốt. Lôi cả Nhã Lê Lệ đại nhân vào, lại khiến bà ấy không kêu oan được, chặn được miệng các cầm sư. Duy trì kết quả xét xử vụ án đó, giữ mặt mũi cho Hình bộ, Hoàng thượng cũng dễ ăn nói.”
“Vậy nên chỉ còn Long Nhị và Long phủ là gặp phiền phức.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Tướng công sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận!” Giọng kia thể hiện sự so sánh Nhị gia tốt hơn hắn ta rõ rệt.
Vân Thanh Hiền cười nhạt: “Qua đêm nay, Long gia sẽ gặp tai ương ngập đầu. Cướp ngục, kháng chỉ, không chịu giao người, không tuân theo luật pháp, tiếp tục truy cứu sẽ tìm ra rằng trên giang hồ, Long Tam có liên quan đến án mạng, việc làm ăn của Long Nhị không sạch sẽ, Long Đại ở tiền tuyến chắc chắn cũng có không ít nhược điểm.” hắn ngừng lại một chút, khẽ nói, “Nàng nói xem, Long Nhị còn có thời gian mà đối phó với ta à?”
Cư Mộc Nhi vẫn giữ câu đó: “Dù ta không thấy được lúc đó, nhưng tướng công chắc chắn sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận.”
“Hình như nàng rất có lòng tin với hắn.” Vân Thanh Hiền nheo mắt, “Thật muốn giữ nàng đến ngày đó, để nàng xem Long Nhị cầu xin tha thứ dưới chân thuộc hạ ta thế nào.”
“Nếu đại nhân muốn giữ lại mạng ta, đương nhiên ta không phản đối.”
Vân Thanh Hiền cười ha hả: “Đến lúc này rồi nàng còn đùa được. Nàng nghĩ rằng nếu nàng kéo dài thời gian, Long Nhị sẽ cứu nàng?”
“Ai mà chả muốn giữ lại một chút hy vọng?”
Hy vọng?
Vẻ tươi cười cứng đờ trên mặt Vân Thanh Hiền. Hắn ta cũng từng ngập tràn hy vọng, cũng phải trải qua thất vọng, hắn vẫn luôn tự nói rằng mình còn hy vọng. Vì vậy, cứ hy vọng cho đến khi thất vọng, rồi tuyệt vọng.
“Mộc nhi, có phải trong lòng nàng, ta là kẻ độc ác không?”
Cư Mộc Nhi mím chặt môi.
Vân Thanh Hiền nhìn nàng, bật cười: “Thật ra nàng cũng biết không ít chuyện. Nàng không dám nói, lại không dám hỏi, sợ ta nhận ra Long Nhị biết gì. Nàng sợ ta biết rồi thì sẽ quay ra đối phó với Long Nhị, có phải thế không? Không sao, ta không sợ kéo dài thời gian. Khi đến ngục, Long Nhị không thấy người, nhất định sẽ nghi ngờ ta, nhưng cũng không thể tìm đến đây nhanh như vậy. Hắn không kịp trở tay, còn ta lại có đủ thời gian. Ta muốn kể nàng nghe chuyện của ta. Đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này, ta có thể nói chuyện với nàng. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên trong đời, ta kể cho một ai đó chuyện này. Nàng có muốn nghe không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp theo là canh năm (vừa rồi là canh ba)