Năm Lâm Thanh Vũ mười tám tuổi gả vào Hầu môn xung hỉ, trở thành nam thê của tiểu Hầu gia ốm yếu.
Đêm tân hôn, tiểu Hầu gia lười biếng nằm nghiêng trên giường cưới, "Mỹ nhân này, nói thật thì tôi không muốn gia đình xào xáo, chỉ muốn ăn nằm chờ chết, làm ỉn lười."
Một năm sau, tiểu Hầu gia bệnh nặng, nắm tay Lâm Thanh Vũ thở dài: "Vợ ơi, tôi sắp xong rồi, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn có thể xuyên không tiếp được nữa. Chúng ta hãy cùng ước định một ám hiệu để sau này có thể nhận nhau nhé."
Sau khi tiểu Hầu gia chết, Lâm Thanh Vũ chuẩn bị ở góa cả đời, nhưng không ngờ chỉ ở được nửa năm, đại tướng quân chiến công hiển hách vậy mà đến nhà cầu hôn.
Lâm Thanh Vũ thà chết không theo, đại tướng quân chỉ nói một câu: "Lẻ đổi chẵn không đổi*?" (Lẻ đổi chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông; VD: cos(270°-α) = – sinα với 270° là 90° x3 (số lẻ), nên cos biến thành sin, tức là "lẻ biến. Lại như, sin(180°+α) = – sinα với 180° là 90° x2 (số chẵn), nên sin vẫn là sin, tức là "chẵn không đổi").
Lâm Thanh Vũ: "... Ta gả."
Lại hai năm nữa, đại tướng quân chết trận. Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp đau buồn, đã bị Hoàng đế tuyển vào cung.
Hoàng đế tủi thân khóc lóc: "Cưng ơi, lần này thành Hoàng đế, mộng làm ỉn lười của trẫm tan tành ời..."
Lâm Thanh Vũ biết mặc dù phu quân nhà mình là đồ làm biếng, nhưng nói về âm mưu tính toán thì chẳng ai là đối thủ của hắn.
Y sờ đầu Hoàng đế: "Đừng suy nghĩ nữa. Phê tấu chương đi, ngoan."