Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11. Xin lỗi, tôi cũng không ngờ.
Lâm Thanh Vũ nghe Lục Vãn Thừa ho khan là biết tình hình không ổn. Quả nhiên sau một đêm, Lục Vãn Thừa bắt đầu sốt cao.
Hạ nhân trong Lam Phong các đã quen với chuyện này. Bệnh tình của Lục Vãn Thừa luôn lên xuống thất thường, lúc tốt thì còn có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại; lúc không tốt, thì có thể mê man hơn nửa tháng, thỉnh thoảng mới tỉnh lại một lần thì cũng mơ hồ, giống như một tháng trước khi xung hỉ.
Sau khi xung hỉ, thân thể của Lục Vãn Thừa đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Nhưng gốc bệnh của hắn còn đó, bệnh lại đến như núi đổ, sáng sớm ngày kế đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần cũng hiện vẻ ửng đỏ không bình thường.
Hoa Lộ ngâm khăn trong nước lạnh rồi đặt lên trán Lục Vãn Thừa, lo lắng hỏi: "Thiếu quân, thiếu gia không sao chứ ạ?"
Lâm Thanh Vũ dò mạch xong thì bỏ tay Lục Vãn Thừa vào trong chăn bông: "Chỉ là chứng cảm lạnh thông thường mà thôi."
Hoa Lộ thở phào nhẹ nhõm: "Có phải hạ sốt là thiếu gia không sao nữa không?"
Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến. Với những người có sức khỏe bình thường mà nói, cảm lạnh thông thường thậm chí họ còn chẳng cần phải uống thuốc. Nhưng thân thể của Lục Vãn Thừa sớm đã bị bệnh tật nhiều năm móc rỗng, chỉ chút ít sơ ý, cảm lạnh thông thường cũng có thể gϊếŧ chết hắn.
Không lâu sau Phượng Cần dẫn Trương đại phu đến Lam Phong các. Chuyến này Trương đại phu đến còn dẫn theo một người đệ tử. Đệ tử này không phải ai khác, mà là Đàm Khải Chi ngày trước gặp ở Lâm phủ.
Đàm Khải Chi chắp tay cười với Lâm Thanh Vũ: "Đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ Thanh Vũ huynh vẫn khỏe chứ."
Lâm Thanh Vũ nhìn Trương đại phu. Trương đại phu giải thích: "Gần đây Khải Chi vừa bái nhập môn hạ của ta, nghe nói tiểu Hầu gia phát bệnh, nó không yên lòng một hai phải tới phủ thăm."
"Không yên lòng." Lâm Thanh Vũ cười, "Đàm huynh quen thân với tiểu Hầu gia à."
Đàm Khải Chi mặt dày mày dạn: "Hôm đó ở Lâm phủ, ta và tiểu Hầu gia vừa quen đã thân..."
Lâm Thanh Vũ lên tiếng ngắt lời: "Tiểu Hầu gia ốm yếu, người vừa quen đã thân không liên quan thì tốt nhất đừng gây phiền cho hắn. Hoa Lộ, dẫn Trương đại phu vào. Về phần Đàm huynh, thì đứng ở đây chờ đi thôi."
Phượng Cần do dự hỏi: "Thiếu quân, ngài muốn nói là để khách... đứng ạ?"
Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Khách ở đâu ra."
Lúc này đang là lúc giữa trưa, đứng ở cửa nắng chiếu lên người, bị hạ nhân người tới kẻ lui nhìn ngó, nói là làm nhục cũng không quá đáng.
Trương đại phu bất đắc dĩ nhìn Đàm Khải Chi, đi theo Hoa Lộ vào phòng. Đàm Khải Chi nghiến răng căm hận, cố đè giọng: "Lâm Thanh Vũ, ngươi khinh người quá đáng!"
Lâm Thanh Vũ cảm thấy buồn cười: "Ngươi không tự đến cửa thì ta khinh ngươi thế nào."
Đàm Khải Chi trừng mắt nhìn Lâm Thanh Vũ, ánh nhìn như rót đầy độc dược.
Lâm Thanh Vũ tự nhận mình chưa từng chủ động khiêu khích Đàm Khải Chi, cũng không biết sự căm hận của Đàm Khải Chi dành cho y từ đâu mà đến. Có lẽ thế gian là thế, có những niềm vui vô cớ, đương nhiên cũng có những ác ý không cần lý do. Giống như Lục Vãn Thừa nói, nghiêm túc với loại người này, là hạ thấp thân phận của mình.
Đàm Khải Chi bước đến gần một bước, "Chỉ còn trăm ngày nữa là đến kỳ thi của Thái y thự, Lục Vãn Thừa không chết, ngươi chỉ có thể ở lại Hầu phủ chăm sóc cho hắn, bưng trà rót nước, đút thuốc cho hắn, làm một hiền thê."
Bắt gặp nét cứng đờ cực nhỏ trên mặt Lâm Thanh Vũ, Đàm Khải Chi nở nụ cười khoái ý: "Ha, thiên tài thì sao, mọi chuyện đều trên cơ ta thì sao, kết quả còn không phải..."
Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh: "Thì ra là thế."
Ánh mắt Đàm Khải Chi trầm xuống: "Ngươi cười cái gì!"
Lâm Thanh Vũ cong môi, gần như là thương hại mà nói: "Ngươi thật đáng thương." Dứt lời, không nhìn Đàm Khải Chi thêm một lần nào nữa.
Lục Vãn Thừa đã được Trương đại phu điều trị mấy năm, ông rõ bệnh tình của Lục Vãn Thừa như lòng bàn tay. Lâm Thanh Vũ đứng một bên nhìn ông bắt mạch, kết luận rằng là bệnh cảm lạnh.
Trương đại phu kê một đơn thuốc, dặn dò vài câu rồi vội vã cáo từ.
Thuốc của Trương đại phu không khác gì mấy loại thuốc thông thường để trị cảm lạnh. Nhưng thân thể của Lục Vãn Thừa khác với những người khác, nếu đơn thuốc mà người bình thường sử dụng có thể cải thiện bệnh tình của hắn, thì có lẽ đã làm một được hai.
Hoa Lộ vẫn đang chờ lấy đơn thuốc trong tay Lâm Thanh Vũ để đi hốt thuốc sắc thuốc: "Thiếu quân, đơn thuốc này có gì không ổn sao ạ?"
Lâm Thanh Vũ chần chờ một lát mới đưa đơn thuốc cho Hoa Lộ: "Không có gì, đi đi."
Lục Vãn Thừa vừa bệnh, toàn bộ Lam Phong các cũng trở nên bận rộn. Chuyện sắc thuốc đút thuốc, hầu hạ bên giường có hạ nhân đi làm, Lâm Thanh Vũ không cần phải nhọc lòng. Y vẫn giống như thường ngày, đọc sách phối thuốc ở trong thư phòng, nhưng rồi lại vì trong viện quá yên tĩnh mà thấy không quen. Chim hoạ mi hay chim sáo đều ngậm miệng, hay là vì chúng đang lo lắng cho chủ nhân của mình hay sao.
Nhưng lo lắng thì có ích gì, cho dù Lục Vãn Thừa có sống sót qua lần này, thì vẫn có lần khác hắn không vượt qua được. Đối với một người chắc chắn phải chết, nếu không chuẩn bị tâm lý cho tốt, thì đến lúc đó, người thấy khó chịu sẽ là mình.
Thuốc của y đã được hòm hòm, bước tiếp theo là nấu thuốc, rồi bào thành viên để dễ mang theo và bảo quản. Lần đầu tiên làm ra những viên thuốc khó thế này, y muốn tự bản thân mình làm từng bước một.
Lâm Thanh Vũ đi đến phòng thuốc chuyên dùng để nấu thuốc cho Lục Vãn Thừa, bên trong đang có mấy tiểu nha hoàn đang sắc thuốc. Trong lúc bận bịu cũng không quên tám chút chuyện bí mật trong phủ.
"Trước đây khi thiếu gia bị bệnh, phu nhân nhất định sẽ là người đầu tiên tới, có khi còn đích thân canh thuốc chăm sóc thiếu gia. Giờ không biết sao còn chưa tới."
"Ta nghe Thọ tẩu trong viện của phu nhân nói, đại thiếu gia và phu nhân cãi nhau một trận lớn, phu nhân bị đại thiếu gia mắng đến té ngồi trên ghế."
"Có phải ngươi nghe nhầm rồi không? Ngồi trên ghế không phải là đại thiếu gia sao. Hơn nữa phu nhân và thiếu gia mẹ hiền con hiếu thế kia thì sao mà cãi nhau được?"
"Đương nhiên là vì thiếu quân rồi. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn là vấn đề khó giải từ bao đời nay, đại tẩu với mẹ ta ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn đây này, làm cho ca ca ta đầu cũng to thành hai..."
Lâm Thanh Vũ đẩy cửa phòng thuốc, âm thanh bên trong đột ngột dừng lại, chỉ còn lại tiếng nước thuốc sôi ùng ục.
Lâm Thanh Vũ làm lơ vẻ mặt sợ hãi của mấy tiểu nha hoàn, đi thẳng đến bếp lò, như thể y không nghe thấy gì cả.
Sau khi trở về, Lâm Thanh Vũ gọi Hoan Đồng tới nói: "Ngươi đi một chuyến đến viện của Lương thị, mang sổ sách tháng này tới đây."
Hoan Đồng khó hiểu: "Thiếu gia, ngươi lấy sổ sách để làm gì?"
"Chia sẻ lo lắng với bà ta."
Tin Lục Vãn Thừa bệnh truyền đến tai Lương thị, khó chịu mấy ngày nay trong lòng Lương thị cuối cùng cũng tan được chút ít. Lâm ma ma hả hê: "Đó là quả báo đó phu nhân à. Ngày đó đại thiếu gia đối xử với ngài như thế, đến cả ông trời cũng không vừa lòng, phải trừng phạt đứa con bất hiếu!"
Lương thị nhớ lại đủ loại chuyện ngày đó, trong lòng vẫn còn sợ không thôi: "Thôi, nếu Lâm thị không cứu được nó, vậy thì tùy nó đi thôi."
Lúc này tỳ nữ đến bẩm báo, nói Hoan Đồng bên Lam Phong các tới.
"Gã sai vặt hồi môn của Lâm thị?" Lương thị nhíu mày, "Hắn tới làm gì?"
"Hắn tới lấy sổ sách tháng này, nói là thiếu quân muốn phân ưu với phu nhân."
"Phu nhân ngài có nghe thấy gì không?" Lâm ma ma nghiến răng oán hận, "Bây giờ không phải ngài cứ im là được. Rõ ràng là thiếu quân muốn đoạt quyền từ tay ngài, ngài không thể cứ ngồi chờ chết!"
Lương thị bực bội: "Nhưng giờ ta phải làm sao! Lúc trước quả thật là ta đã nói muốn để Lâm thị quản việc nhà, ai mà ngờ nó lại thật sự có năng lực."
Lâm ma ma đảo mắt, cho hạ nhân lui, ghé vào tai Lương thị nói: "Không bằng thế này..."
"Không thành được đâu." Lương thị trầm giọng, "Lục Vãn Thừa đã cảnh cáo ta, ta lo nó mà biết thì sẽ..."
"Không phải bây giờ tiểu Hầu gia đang bệnh sao, có vượt qua được hay không còn khó mà nói. Hơn nữa, ngài quên lời của nhị tiểu thư rồi à? Chỉ cần lý ở bên mình, Hầu gia sẽ đứng về phía ngài, ngài không cần phải sợ gì cả."
Thấy Lương thị vẫn còn do dự, Lâm ma ma lại nói: "Dù cho ngài không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho thị tiểu thư và tam thiếu gia. Chẳng lẽ ngài thật sự muốn một quả phụ quản lý Hầu gia ư?"
"Niệm Đào, Kiều Tùng..." Lương thị gọi tên hai con của mình, lấy lại tinh thần, "Lâm ma ma, ngươi đưa sổ sách cho Lam Phong các đi."
Lâm ma ma vui vẻ ra mặt: "Nô tỳ đi liền."
Sau khi Lâm Thanh Vũ lấy được sổ sách thì gọi Trương Thế Toàn tới, làm phiền ông kiểm tra cẩn thận lại có gì sai sót hay không. Sau khi Trương Thế Toàn xem xong thì nói: "Chỉ có sổ sách của hai tháng nên Trương mỗ không dám vội vàng kết luận. Nếu có sổ sách của ba bốn tháng, hẳn là có thể nhìn ra chút manh mối."
Lâm Thanh Vũ bảo Hoan Đồng trả sổ sách này về, rồi yêu cầu sổ sách của mấy tháng trước đó.
Vào ngày thứ ba Lục Vãn Thừa mê man, cuối cùng thì cơn sốt cũng có dấu hiệu lui nhiệt, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, khí huyết mấy ngày trước đó tĩnh dưỡng cũng hao hết. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bệnh tật rã rời, giống như nến tàn trước gió, quả thật làm cho người ta... người quan tâm đến hắn, lo lắng không thôi.
Hoa Lộ đút thuốc cho Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa nhíu chặt mày, như thể nằm mơ cũng không quên ghét bỏ vị đắng của thuốc, thậm chí còn nôn ra một ít. Hoa Lộ luống cuống tay chân muốn lấy khăn lau. Lâm Thanh Vũ đã lấy chén thuốc trong tay nàng: "Để ta."
Lâm Thanh Vũ múc một muỗng, đưa lên môi thổi nhẹ, còn chưa kịp đưa đến miệng của Lục Vãn Thừa, đã nghe tiếng Phượng Cần từ bên ngoài truyền đến: "Thiếu quân, phu nhân mời ngài đi qua chỗ nàng một chuyến."
Lâm Thanh Vũ dừng lại, trả chén thuốc cho Hoa Lộ: "Ngươi đút tiếp cho hắn đi."
Lâm Thanh Vũ đến sảnh trước. Lương thị vẫn ngồi ở vị trí chủ mẫu như cũ, Lâm ma ma đứng bên cạnh, còn có một nam tử trung niên lạ mặt mặt mày u sầu đứng giữa sảnh.
Lương thị giả mù sa mưa hỏi: "Bệnh của Vãn Thừa đã đỡ hơn chưa?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Phu nhân có việc cứ nói thẳng là được."
Vẻ mặt Lương thị có chút không nhịn được: "Vị này là tiên sinh kế toán của Hầu phủ, Vương quản sự."
Vương quản sự khom mình hành lễ: "Xin ra mắt thiếu quân."
"Chuyện là như thế này. Vương quản sự phát hiện sổ sách đưa về từ Lam Phong các thiếu mất một tờ." Lương thị dừng lại, "Là trang quan trọng nhất về thu chi của quán rượu trong kinh thành."
Vương quản sự nghẹn ngào: "Sổ sách quan trọng lại có thiếu sót lớn như vậy, tiểu nhân hận không thể lấy cái chết để tạ tội!"
... Ồn quá.
Mấy người này thật đúng là không yên, tốn thời gian với bọn này còn không bằng cho nuốt độc hết cho xong chuyện. Lâm Thanh Vũ nói: "Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ lại."
Vương quản sự mờ mịt: "Suy nghĩ kỳ gì ạ?"
"Lấy cái chết tạ tội." Lâm Thanh Vũ mỉm cười, "Đương nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn chết thì ta cũng không cản."
Vương quản sự ngẩn người, hắn chỉ nói thế thôi chứ nào có thể chết chỉ vì một trang giấy. Vương quản sự nhìn Lương thị và Lâm ma ma xin giúp đỡ. Lâm ma ma dịu giọng an ủi: "Vương quản sự mau đứng dậy mà nói, việc này không liên quan gì đến ngươi. Lúc ngươi mang sổ sách tới, rõ ràng sổ vẫn còn nguyên vẹn, phu nhân có thể làm chứng cho ngươi. Chỉ khi Hoan Đồng mang sổ sách trả lại, trong đó nó mới thiếu một tờ."
Lâm Thanh Vũ lẳng lặng nhìn bọn họ diễn kịch.
Lương thị bị y nhìn đến chột dạ, mỉm cười: "Thanh Vũ, con mới quản lý nhà cửa, có sơ sót cũng là điều không thể tránh khỏi, lần sau chú ý là được. Chỉ là trang bị thiếu kia phải tìm cho ra, nếu không sổ sách sẽ bị rối. Không bằng con về Lam Phong các tìm trước xem?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ừ."
Lâm Thanh Vũ quay về Lam Phong các, chỉ mới đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười tiếng giỡn, y vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không khỏi cười lạnh trong lòng.
Vừa tỉnh dậy đã đùa giỡn với bọn nha hoàn, mạng của ai đó vẫn còn cứng lắm.
Y vừa vào phòng đã bắt gặp ánh mắt của Lục Vãn Thừa, như thể Lục Vãn Thừa vẫn luôn nhìn ra cửa.
Lục Vãn Thừa ho khù khụ, giọng khàn mất tiếng, "Về rồi à?"
"Ừ. Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cảm giác là, tôi bị bệnh, tôi sống lại. Tôi lại bị bệnh, tôi lại sống lại rồi..."
Lâm Thanh Vũ không bày tỏ cảm xúc: "Ngươi dư sức như vậy thì tự mình uống thuốc đi, đừng để người khác cứ đút mình mãi."
Lục Vãn Thừa trêu: "Có bắt anh đút đâu mà anh hung dữ quá vậy?"
"Ta..." Lâm Thanh Vũ khẽ nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh. Mấy ngày nay lắm kẻ ngu dốt, ít nhiều gì y cũng bị ảnh hưởng theo, khó mà kiềm tính được. "Ta không hung dữ với ngươi, chỉ là thói quen, xin lỗi."
Lục Vãn Thừa im lặng, nói đùa, "Có phải vì tôi chưa chết nên thầy lang Lâm thất vọng phải không?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có chút."
Lục Vãn Thừa nở nụ cười, trên khuôn mặt ốm yếu chỉ có một đôi mắt sáng ngời: "Xin lỗi, tôi cũng không ngờ."
Tác giả:
Thầy lang Lâm: Ta có nên mong hắn chết sớm không nhỉ... [bối rối.]