Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 810
Khi cả nhà Vương Chấn đến đã thấy cảnh Lục Nghiên Tịch khóc nức nở, Tư Bác Văn ở bên cạnh dỗ dành, còn Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du thì đúng như dự liệu của họ, phải chết.
“Nghiên Tịch, đừng buồn nữa, cháu không thể sụp đổ được đâu.” Lục Hương Cầm an ủi với vẻ mặt buồn bã, lập tức đẩy Tư Bác Văn ra. Ánh mắt nhìn sang Lục Huyền Lâm, thấy sắc mặt của ông không khác người chết là bao mới yên tâm chút.
Vu Diễm My cũng giả vờ đi đến kéo lấy tay Lục Nghiên Tịch, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi mà Nghiên Tịch, đừng khóc nữa, khóc cũng không thay đổi được gì cả mà.”
Vừa dứt lời, khóe miệng cô ta đã từ từ nhếch lên.
Lục Nghiên Tịch sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vu Diễm My. Nụ cười kia đã kích thích đến thần kinh cô, thậm chí còn khiến trong lòng cô nảy sinh ra một ý tưởng chưa thành hình.
Cô đột nhiên đứng phắt dậy, tát mạnh một cái vào mặt Vu Diễm My: “Chị nói gì cơ?” Cô cố đè thấp giọng xuống, lộ ra vẻ âm trầm.
Cô sợ làm phiền đến ba mẹ.
Vu Diễm My cũng chẳng để ý gì nữa, bị tát một cái khiến lửa giận vụt lên, cô ta vung tay, nhưng đánh được nửa đường đã bị Tư Bác Văn ngăn lại: “Tư Bác Văn, anh làm gì vậy?”
“Nghiên Tịch, chị cháu đang an ủi cháu thôi mà, sao lại vung tay đánh người như thế? Ba mẹ cháu đã mất nhưng cháu cũng không thể trút giận lên người chị cháu chứ?” Lục Hương Cầm đứng lên, trên mặt đầy vẻ đau khổ, giật tay Vu Diễm My khỏi tay của Tư Bác Văn, tức giận trợn mắt nhìn Tư Bác Văn.
“Các người cút đi, mau cút khỏi đây.” Lục Nghiên Tịch đè thấp giọng xuống, tức đến run cả người, tay nắm chặt đến mức móng tay cắm cả vào tay cũng không biết.
Cô sợ, sợ rằng mình sẽ không nhịn được.
Dường như hai mẹ con nhà này đến là muốn để cô tức chết.
“Lục Nghiên Tịch, cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi đã ngồi máy bay cả một ngày mới đến mà cô đã đuổi chúng tôi đi? Đúng là làm ơn mắc oán mà! Cô đáng đời lắm!” Lục Hương Cầm là trưởng bối lại bị một tiểu bối quát như vậy, đương nhiên không thể chịu đựng được.
Nháo nhào mấy câu, bà ta còn không quên rắc muối vào vết thương của Lục Nghiên Tịch: “Nếu không phải vì cô không mang điện thoại theo, ba mẹ cô cũng sẽ không lo lắng cho cô mà tối muộn đi ra ngoài, cũng sẽ không bị thương!”
Lục Nghiên Tịch đột nhiên nhớ đến cuộc gọi mà dì Lý nhận được, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng lên, hai chân cô lập tức mất sức, ngồi bệt xuống đất.
Tư Bác Văn vội vàng đỡ người trên mặt đất dậy, nhưng không nói lời nào cả.
“Các người đi đi, đi nhanh lên… Tôi không muốn gặp lại các người nữa, không muốn…” Giọng Lục Nghiên Tịch hơi khàn cả đi, nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Vu Diễm My thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của Lục Nghiên Tịch, hơi bối rối, kéo Lục Hương Cầm, nuốt lại lời chưa nói về.
Vương Chấn vẫn không nói gì, thờ ơ nhìn tất cả, không giống dáng vẻ vẫn luôn nịnh bợ Lục Huyền Lâm lúc bình thường.
Lục Nghiên Tịch cũng chẳng rảnh đi quan tâm đến ông ta.
Đang lúc ồn ào, không ai để ý đến bàn tay của Lục Huyền Lâm đã hơi động đậy.
Lục Nghiên Tịch còn chưa bình tĩnh lại, cô chợt nghe thấy tiếng máy móc bíp bíp bíp vang lên, theo bản năng nhìn sang giường bệnh, cơ thể Lục Huyền Lâm bắt đầu co giật.
“Ba, ba! Bác sĩ, bác sĩ!” Không biết Lục Nghiên Tịch lấy đâu ra sức lực, tránh khỏi Tư Bác Văn, nhoài người đến bên mép giường, nắm chặt tay Lục Huyền Lâm.
Ngay sau đó bác sĩ nối tiếp nhau đi vào, đuổi cả nhà Vương Chấn và Tư Bác Văn ra ngoài, bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Lục Huyền Lâm.
Nửa tiếng sau, bác sĩ đầu đầy mồ hôi buông tay xuống: “Nói chuyện lần cuối đi.”