Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 815
“Chiếm đoạt sao? Nghiên Tịch, cô cũng họ Lục, là em gái của ba cháu. Gia sản này cũng là của ba cô để lại mà, cô thừa kế thì có gì sai đâu?” Mặt Lục Hương Cầm tối sầm lại, bỗng dưng đứng lên.
Khí thế này đúng là giống chủ nhà thật đấy.
Không để Lục Nghiên Tịch lên tiếng, bà ta đột nhiên lấy một tập văn kiện từ trong ngăn kéo ra!
Trên đó là giấy chứng nhận chuyển nhượng bất động sản, còn có cả bất động sản đứng tên Lục Huyền Lâm đều đã chuyển nhượng hết sang cho Lục Hương Cầm.
Lục Nghiên Tịch không thể tin nổi, sau khi lật xem mấy tờ, cô lật thẳng đến trang cuối cùng, là chữ ký của Lục Huyền Lâm.
Ba cô lại còn tự nguyện!
Ngày tháng ghi trên đó là một tháng trước.
Trước lễ kết hôn của cô.
“Các người đã sớm chuẩn bị rồi ư?” Từ khi cô sắp gả cho Tư Bác Văn, những thứ này đã được chuẩn bị hết cả. Hoặc có thể nói, bọn họ đã có ý định này từ lâu rồi, chẳng qua là đang chờ thời cơ mà thôi.
Lục Nghiên Tịch bỗng muốn bật cười, mà cô cũng cười lên thật: “Cô à, ba của tôi đối xử không tốt với mấy người sao? Những năm qua ăn của nhà tôi, dùng của nhà tôi, chị họ thích gì ba mẹ tôi đã nói không bao giờ chưa? Tại sao lại đối xử với bọn họ như thế?”
Cô cảm thấy ba mẹ cô đối xử như vậy là quá tốt rồi.
“Tại sao à? Lục Nghiên Tịch, từ khi mẹ mày gả vào đây, lúc nào cũng soi mói lỗi sai của tao, rêu rằng tao không tốt, sau này sẽ bị gia đình nhà chồng chê cười, ngày nào cũng nói đông nói tây. Bà ta tốt lắm chắc? Còn cả mày nữa, mày lớn lên dưới ánh hào quang, bất kỳ thứ gì thì cũng là mày có thì Diễm My mới có, thế thì tốt ở chỗ nào?”
Dường như bị gợi lại kí ức, Lục Hương Cầm cũng nghiêm túc hẳn lên, trong mắt là nỗi oán hận không thể che giấu được.
Dù sao cũng lật mặt với nhau rồi, bà ta cũng chẳng muốn níu kéo cái quan hệ người thân kia làm gì nữa: “Mày đi đi, sau này cũng đừng về nữa. Chúng ta không còn quan hệ nữa rồi.”
Ý là muốn cắt đứt quan hệ.
“Cắt đứt cũng được thôi, nhưng tôi muốn lấy lại những thứ này, tôi mới là người thừa kế trực hệ gần nhất.” Lục Nghiên Tịch cầm văn kiện trên bàn lên, xé làm đôi ngay trước mặt Lục Hương Cầm.
“Lục Nghiên Tịch, tao nói cho mày biết, không thể đâu, cho dù mày có xé rách thì cũng không có tác dụng gì đâu! Di chúc đã được lập hồ sơ ở bên phía luật sư rồi, vừa chân thực vừa có hiệu quả.” Lục Hương Cầm điềm nhiên uống một ngụm trà rồi mới khẽ lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.
Bà ta đã tính toán chuyện này từ trước, làm sao có thể không chuẩn bị gì chứ.
Lời nói này đã quá rõ ràng, bà ta hoàn toàn không sợ Lục Nghiên Tịch sẽ làm gì, vì cho dù có đi theo trình tự của pháp luật thì cũng không có chút tác dụng nào.
Lục Nghiên Tịch cười mỉa một tiếng, nhìn người cô chung sống sáng tối bên nhau với mình, bỗng dưng cảm thấy rất xa cách. Kể từ khi nghe được những lời bọn họ nói ở Los Angeles, trong lòng cô đã nguội lạnh, thêm những lời này thì cô mới hiểu.
Những lời trước đây mà mẹ cô đã nói với cô, bảo cô phải cẩn thận với gia đình Lục Hương Cầm, không được quá tốt với bọn họ, phải có tâm lý đề phòng những kẻ xấu…
Hiện giờ cô đã được tự mình trải nghiệm, người nhà của cô lại cho cô thêm một cú sốc nặng nề.