Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 833
“Không có, anh đều tìm rồi, cũng đang mở rộng phạm vi, những bác sĩ đó nói, hy vọng rất mờ mịt.” Hoắc Vũ Khải nói xong liền lấy điện thoại của mình ra, trên đó vẫn đang hiển thị báo cáo của cấp dưới cho anh ta.
Thực sự không có, Lục Nghiên Tịch nhìn rồi gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Không có tủy xương, dường như Lục Nghiên Tịch có thể nhìn thấy điểm cuối của sinh mệnh của mình ở đâu. Cho dù cô giãy dụa như nào, cũng chẳng chống lại bệnh tật được.
Người duy nhất cô lo lắng, hẳn là mẹ rồi. Cô nhất định phải nghĩ cho kỹ xem nên sắp xếp như thế nào.
Sau khi tạm biệt Hoắc Vũ Khải, cô gọi taxi, quay đầu đi tới bệnh viện, nói với Chu Nhã Khiết một tiếng.
Biết cô tới bệnh viện, Chu Nhã Khiết chạy nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc đã tới cổng bệnh viện đợi Lục Nghiên Tịch. Thấy cô tới, cô ấy lập tức xông qua: “Sao lại tới bệnh viện thế? Có phải vì cảm thấy đã quá lâu rồi tớ chưa gặp bác sĩ Mộ nên muốn đưa tớ tới thăm đúng không?”
“Đương nhiên, chẳng phải là sợ cậu tương tư thành bệnh sao.” Lục Nghiên Tịch phụ họa theo, nét mặt bất lực nhưng cũng vừa khéo, để cô không phải lấy lý do nào để qua loa lấy lệ với Chu Nhã Khiết.
Sau khi vào bệnh viện, lấy số, đi làm kiểm tra, đợi mọi việc làm xong, Lục Nghiên Tịch và Chu Nhã Khiết tới phòng làm việc.
“Lâu rồi chưa gặp.” Lục Nghiên Tịch chào hỏi theo phản xạ rồi ngồi xuống.
Mãi một lúc nào mà Chu Nhã Khiết không động đậy chút nào, cứ núp ở phía sau Lục Nghiên Tịch, cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộ Bảo Vinh, chỉ dám liếc mắt nhìn lén.
Mộ Bảo Vinh cũng vậy, cả quá trình chẳng nhìn Chu Nhã Khiết một lần nào.
Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, Lục Nghiên Tịch có thể cảm giác được, nhưng cũng chẳng hiểu tại sao lại thế.
Mộ Bảo Vinh lật xem báo cáo kiểm tra trong tay, nét mặt mới dần có biến chuyển: “Không tới mới là tốt nhất, lần nào cô tới không phải là…” Bỗng phát hiện còn có người khác, lời phía sau của Mộ Bảo Vinh cũng nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn Lục Nghiên Tịch, cảm giác lâu ngày không gặp lại lần nữa dấy lên trong lòng.
Anh ấy muốn gặp Lục Nghiên Tịch, nhưng mỗi lần gặp cô thì cô đều trong cơn nguy hiểm, cho nên anh ấy chẳng dám có ý nghĩ như vậy nữa.
Sự kỳ lạ này của mình khiến Mộ Bảo Vinh hiểu rõ, qua vài lần gặp gỡ khiến anh ấy có có chút cảm giác khang khác với Lục Nghiên Tịch.
Sau khi Mộ Bảo Vinh nói ngắt quãng câu kia xong cũng chẳng còn nói gì nữa. Qua một hồi lâu sau đều chìm vào yên lặng, Chu Nhã Khiết biết lý do là do mình ở đây, lập tức nói: “Tôi, tôi ra ngoài đây.” Vừa dứt lời thì người cũng đã ra khỏi phòng làm việc rồi.
Dáng vẻ hệt như đứa bé làm sai chuyện gì.
Mộ Bảo Vinh đứng dậy đóng cửa rồi mới ngồi lại, tiếp tục nhìn báo cáo trong tay.
Bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ: “Anh và Chu Nhã Khiết xảy ra chuyện gì hả?” Lục Nghiên Tịch chớp mắt hỏi, trông như muốn đi lật tẩy gian tình của người khác vậy.
“Cô ta rất phiền.” Mộ Bảo Vinh lạnh nhạt nói, nghĩ tới người con gái cứ động một tí là tự dưng “vô tình gặp gỡ”, mấy vết thương nhỏ chẳng đáng gì cũng tới bệnh viện, khiến anh ta rất phiền lòng.
Là một bác sĩ, anh ấy sẽ không nói những lời như vậy, nhưng đối phương là Lục Nghiên Tịch, anh ấy muốn nói cho cô biết mình vẫn luôn duy trì khoảng cách với người phụ nữ khác.