Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 857
“Nếu làm như vậy mà mẹ thấy vui thì cứ chiều theo ý mẹ đi.” Chị cả không có bất kỳ ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy như thế rất tốt.
“Em không có ý kiến.” Em trai ba lại càng ngắn gọn, nói xong cũng đi làm việc của mình luôn.
Dù cô em gái thứ hai có nói thế nào, bọn họ vẫn cho rằng quyết định của bà cụ không có vấn đề gì cả.
Cô ta không còn cách nào khác đành hẹn Vu Diễm My ra, sau đó kể lể là bà cụ đã đối xử với bọn họ tệ bạc như thế nào, rồi bọn họ đối xử tốt với bà ấy ra sao. Khi nhắc đến Lục Nghiên Tịch, trong ánh mắt cô ta ngập tràn oán hận.
“Thật ra mấy chuyện này cũng chẳng là gì, chỉ sợ bà ấy sẽ chia một nửa gia sản cho Lục Nghiên Tịch thôi.” Vu Diễm My chậm rãi nói. Cô ta dùng hai tay chống cằm, giống như đang tự hỏi, sau đó lại nói một cách thản nhiên: “Hình như bà cụ từng nói là không có ý định chia tài sản cho các cô.”
Câu nói này như một viên đá rơi vào mặt hồ đang yên ả, khiến trong lòng cô em gái thứ hai rất lâu không thể bình tĩnh lại được: “Cô ta dựa vào đâu mà lấy không tài sản của nhà tôi…”
“Dựa vào việc cô ta ở bệnh viện chăm sóc bà cụ đó.” Vu Diễm My không sợ to chuyện, đổ dầu vào lửa.
“Không được, nhất định không được!” Cô em gái thứ hai chợt vỗ bàn một cái rồi đứng phắt dậy, ánh mắt phóng về phía Vu Diễm My xong lập tức xoay người nói: “Tôi đi tìm chị cả của tôi.”
Đợi người kia đi xa, Vu Diễm My mới khẽ nói: “Ngu ngốc.”
Cô ta cũng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, thế mà cô gái này vẫn còn chưa hiểu, vẫn cứ luôn ỷ vào chị cả của cô ta. Chị cả cô ta là người có tiền, sẽ quan tâm mấy chuyện này chắc?
Thế nhưng, ngu ngốc một chút thì mới dễ lợi dụng, nếu không thì Vu Diễm My cũng không đi khích tướng cô em thứ hai.
Ở bệnh viện.
Sau khi đưa bà cụ trở về phòng bệnh, Lục Nghiên Tịch cũng quay trở về phòng bệnh của mẹ mình. Nhìn thấy dáng vẻ an nhiên của Lý Tang Du, cô bèn nở một nụ cười nhẹ.
Chuyện của đứa nhỏ, thôi bỏ đi vậy.
Cô vừa mới ngồi xuống thì chuông điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình cuộc gọi đến khiến, cô thoáng khựng lại vài giây, sau đó mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Ba tôi bảo hôm nay chúng ta về ăn cơm, giờ tôi đã tới cửa bệnh viện rồi. Còn về mẹ cô, tôi có mời người trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tư Bác Văn nói, chỉ đơn giản là thông báo một tiếng.
Ngay sau đó lập tức truyền tới âm thanh cúp máy.
Không kể Lục Nghiên Tịch đang mông lung không rõ, mà hơn thế nữa là cô không muốn đi. Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện lại thấy điện thoại vang lên, lần này màn hình hiển thị: bác Tư trai.
Cô nghe máy, giọng của Tư Đông Phúc lập tức truyền tới: “Nghiên Tịch hả, Bác Văn có nói với con chưa? Hôm nay về nhà ăn cơm, ba đã làm rất nhiều món con thích ăn đó. Mau tới nha, à đúng rồi, ba có bảo nó tới đón con, nó đã tới chưa?”
Lục Nghiên Tịch đang định đáp lời thì đã nghe tiếng gõ cửa, ngay sau đó Tư Bác Văn ở bên ngoài cứ thế mở cửa đi vào: “Sao còn chưa thay đồ nữa?”
“Nếu Bác Văn tới rồi thì hai đứa cũng nhanh tới đi nha.” Nói xong, Tư Đông Phúc bèn cúp máy.
Hai cuộc gọi liên tục này không để cho Lục Nghiên Tịch có quyền lựa chọn, khiến cô bỗng thấy hơi kháng cự: “Tôi không muốn đi.”
Bây giờ ly hôn rồi, thân phận đã không giống với trước. Hơn nữa, cô cũng không muốn vì chuyện này mà lại bị Ngụy Như Mai ghim. Hai ngày nữa sẽ đi Los Angeles rồi, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.