Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Tang Du im lặng khơi dậy ngọn lửa tiềm ẩn trong Lục Huyền Lâm, anh túm cổ áo cô nhấc bổng cô lên: “Người phụ nữ độc ác đúng là độc ác, bản chất này không bao giờ thay đổi được. Khi cô hãm hại Lý Uyển Khanh tôi đã nên ghi nhớ mới phải, không ngờ cô lại độc ác đến mức hại cả con mình. Lý Tang Du, sao cô không chết đi? Cô còn sống làm gì nữa?”
Hơi nóng phả vào mặt, lời nói tàn nhẫn xuyên thấu vào màng nhĩ, cô không chớp mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Người đàn ông trước mặt trước nay luôn coi thường cô, cô cũng chưa bao giờ để tâm.
“Tôi muốn về nhà!” Lý Tang Du nói ra một câu không cảm xúc.
Khóe miệng Lục Huyền Lâm giật giật, tàn nhẫn nói: “Hại con tôi xong thì định chạy? Cô cho rằng tôi làm từ thiện à?”
“Tôi muốn ly hôn!” Cô lại nói.
Bây giờ con không còn nữa, cô chính là một trò cười ở nhà họ Lục, ngày tháng sau này sẽ như chuột qua đường, người người căm ghét.
Thay vì ở lại thoi thóp hơi tàn, chi bằng rời đi.
Một tia máu tanh hiện lên trong mắt anh: “Lý Tang Du, cả đời này cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.” Anh ghé vào tai cô: “Tôi sẽ giày vò cô đến chết!” Nói xong anh buông tay, để cô ngã xuống giường bệnh.
Lục Huyền Lâm không nhìn cô nữa, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Lâm...” Lục Dĩ Mai vừa vào đã ngạc nhiên nhìn Lục Huyền Lâm rời đi, không nhận được câu trả lời của anh, cô ấy lại nói với Lý Tang Du: “Em dâu, em đừng trách nó, nó cũng vì tâm trạng không tốt mới như vậy, từ hôm qua đến giờ nó bị ông nội mắng suốt.”
Lý Tang Du vẫn im lặng, nhìn không ra vui buồn giận hờn.
Về nhà hay ly hôn đều bị Lục Huyền Lâm ngăn chặn, xem ra sau này cô chỉ có thể sống trong căn biệt thự không có tình người của nhà họ Lục cả đời rồi.
Lần này cô thua, thua hoàn toàn.
Từ sau ngày hôm đó, Lục Huyền Lâm không còn đến bệnh viện nữa. Cháu chắt đã mất. Người nhà họ Lục cũng chẳng ai đến thăm cô, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.
Trước đây để không đắc tội mẹ của “cổ đông lớn” tương lai là cô, cho dù trong lòng không phục mọi người cũng không tỏ ra mặt, bây giờ cô thất thế, kẻ sáng trong tốt đều lộ hết con át chủ bài.
Chỉ có Lục Dĩ Mai chăm sóc cô, người chị này là người cô biết ơn nhất.
Mấy ngày sau, Lý Tang Du xuất viện, nhưng cô không về biệt thự ngay, cô muốn yên tĩnh một mình.
...
Cô không muốn đi ô tô mà đi bộ trên đường, muốn xua tan nỗi cô đơn trong lòng bằng cách hòa mình vào đám đông.
Đi qua một cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ, cô lơ đãng nên va phải một người phụ nữ trang điểm đậm, sau lưng cô ta là một người đàn ông.
“Choang” một tiếng, chiếc hộp nhỏ trong tay người phụ nữ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
“A!” Người phụ nữ vội vàng mở hộp, lọ nước hoa bên trong đã tan thành mây khói, hương nước hoa nồng nặc tràn ngập trong không khí.
“Nước hoa của tôi...” Trong mắt người phụ nữ toàn là vẻ xót xa, nước hoa đắt tiền như vậy lại biến mất trong tích tắc. Đau lòng thoáng chốc hóa thành bực mình và tức giận, cô ta đứng dậy, vung tay tát thẳng lên mặt Lý Tang Du.
Tất cả diễn ra quá nhanh, chưa đầy một phút.
Người đàn ông đứng sau người phụ nữ hứng thú nhìn mọi thứ, không giúp cô ta cũng không giúp Lý Tang Du, chỉ mang vẻ mặt xem kịch vui.
Cơn đau rát trên mặt không khiến Lý Tang Du tức giận, cô chỉ hờ hững liếc nhìn đống lộn xộn dưới đất, nhẹ giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền cô cũng không đền được.” Người phụ nữ khinh thường nhìn Lý Tang Du trong bộ quần áo rẻ tiền.
“Red Fox, 200 ml có giá nhiều nhất khoảng sáu mươi triệu.” Lý Tang Du lấy một tấm danh thiếp và một cây bút ra, viết lên tấm danh thiếp vài chữ rồi đưa cho người phụ nữ trước mặt: “Tôi là Lý Tang Du, người thừa kế duy nhất của Lý Thị, cô cầm tấm danh thiếp này đến gặp tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị, cô sẽ nhận được bồi thường không thiếu một xu.”
Tập đoàn Lý thị ở thành phố A gần như có thể coi là nhà nhà đều biết, từ khi thành lập đến nay đã ba đời liên tiếp ở trong thời kỳ hoàng kim, đến đời ba của Lý Tang Du mới bắt đầu suy tàn.
Nhưng dù đang dần suy tàn thì công ty tên tuổi trăm năm vẫn rất nổi tiếng, cô là cô chủ nhà họ Lý, dù là gia thế, tự tin hay khí chất đều hơn người bình thường.
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt người phụ nữ trang điểm đậm này, cô ta nhạn lấy danh thiếp.
Trong mắt người đàn ông vẫn luôn im lặng cũng lướt qua tia bất ngờ.
Đúng lúc này, “chát” một tiếng, một cái tát nặng nề giáng vào mặt người phụ nữ.
“Cô đánh tôi?” Người phụ nữ tức tối nhìn Lý Tang Du.
“Tôi không thích nợ người khác, cũng không thích người khác nợ mình.” Lý Tang Du lạnh lùng nói.
Đây gọi là nho nhã lịch sự trước rồi mới dùng tới vũ lực!
Người phụ nữ cầm danh thiếp nhìn Lý Tang Du không nói nên lời, cuối cùng không phục, khoác tay người đàn ông bên cạnh, nói bằng giọng điệu tủi thân: “Cậu Thời, có người bắt nạt em.”
Người đàn ông dửng dưng nhìn Lý Tang Du, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Đến lúc này Lý Tang Du mới nhìn kỹ anh ta.
Anh ta có mái tóc ngắn dài qua tai với phần đuôi hơi xoăn, trong số đàn ông thì diện mạo gọi là xuất chúng, trong số phụ nữ thì gọi là xinh đẹp, toát lên khí chất trung tính.
Từ quần áo không khó để nhìn ra giá trị con người của anh ta không hề thấp.
Nhưng người như vậy trong mắt Lý Tang Du lại là loại người phức tạp nhất.
Người đàn ông đưa bàn tay gầy gộc ra: “Cô Lý, xin chào! Tôi là Thời Nhiên Phong.”
Lý Tang Du liếc nhìn bàn tay ấy, không có ý định bắt lại: “Không chào!”
“Cô Lý đang từ chối tôi à?”
Lý Tang Du nhoẻn miệng cười lịch sự: “Tập đoàn Lý Thị nhỏ bé của tôi nào dám trèo cao với lên tập đoàn Thời Thị có chuỗi thương hiệu và chuỗi công ty nổi tiếng thế giới.”
Nhãn hiệu nước hoa, tên cửa hàng và người đàn ông họ Thời trước mặt, những manh mối này đã cho Lý Tang Du một câu trả lời. Người đàn ông họ Thời này chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Thời Thị.
Cô không có hứng lãng phí thời gian ở đây nên đi qua hai người rồi nói: “Tuy quần áo của tôi không đắt tiền nhưng cũng là hàng hiệu, còn đồ trên người cô đây... toàn là hàng giả bán ở sạp vỉa hè. Phiền cô lần sau ra đường cắt chỉ thừa trên quần áo đi nhé.” Nói xong cô bước đi, đầu không ngoảnh lại.
Người phụ nữ bị vạch trần mặt lập tức đỏ bừng, chột dạ không dám nhìn Thời Nhiên Phong.
Thời Nhiên Phong búng tay với nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
Một nhân viên bán hàng chạy đến ngay lập tức.
“Đưa cô gái hàng vỉa hè này về.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Thời Nhiên Phong quay người bỏ đi.
Người phụ nữ muốn đuổi theo Thời Nhiên Phong nhưng bị nhân viên ngăn lại: “Cô gái hàng vỉa hè, mời đi theo tôi, tôi đi tìm taxi cho cô.”
“Cô gái hàng vỉa hè cái gì? Tôi họ Dương...” Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ oán giận.
...