Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
  3. Chương 24: Người vô tội bị trẹo cổ
Trước /580 Sau

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 24: Người vô tội bị trẹo cổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Xí! Không biết đây là nhà ai mà cô cũng tuỳ tiện vào?”

Nếu hôm đó cô bị chết đuối, vậy thì anh ta đã trở thành sát nhân, sao anh ta lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ anh ta nhận ra cô?

Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.

“Tôi là Lý Tang Du đến từ bộ phận tài liệu, rất hân hạnh được gặp…”

“Sấy khô tóc cho tôi.” Thái Vũ Hàng nghênh ngang ngồi xuống sofa, chiếc khăn quấn quanh thắt lưng mở rộng ra, kéo đến…

Lý Tang Du hình như nhìn thấy gì đó, ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Cái gì?”

“Ngày hôm qua các người vứt bỏ tôi, khiến tôi phải đi một chặng đường dài, hôm nay nếu không thể hiện tốt, cô nghĩ mục đích của mình có đạt được không?"

A, được rồi!

Cô biết phải làm gì rồi.

Đây là muốn cô bù đắp.

Lý Tang Du đi vào phòng vệ sinh tìm được máy sấy, lấy ra đi tới sau lưng Thái Vũ Hàng, cắm điện, bắt đầu công việc của thợ làm tóc.

Tiếng máy sấy ồn ào vang lên giữa hai người.

“Ngài Thái, chín giờ sáng ngày mai…”

Thái Vũ Hàng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cô nói gì cơ?”

Lý Tang Du cất cao giọng: “Tôi nói chín giờ sáng mai tại hội trường Carnival…”

“Nghe không rõ!” Thái Vũ Hàng đáp lại ba từ đơn giản.

Nghe không rõ?

Tiếng máy sấy cũng không lớn lắm, cô có thể nghe anh ta nói rất rõ, sao anh ta lại không nghe được?

Lý Tang Du đổi chỗ, đi đến trước mặt Thái Vũ Hàng, cúi đầu xuống kề sát vào tai anh ta, vừa mở miệng, cả người đã bị anh ta đè trên ghế sofa.

Ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn anh ta, càng nhìn thấy đường nét rõ ràng của anh ta, rất đẹp, chẳng trách lại trở thành tình nhân trong mộng của nhiều fan hâm mộ như vậy.

Ngay cả cô, một người phụ nữ đã kết hôn, cũng cảm thấy hơi chói mắt.

“Cô nói gì?” Nụ cười của anh ta rất tươi sáng, hoàn toàn không hợp với hành động của anh ta lúc này, giống như dùng gương mặt của thiên thần làm hành động của ác quỷ.

“Khụ, anh đứng dậy trước đã.” Tư thế như vậy khiến cô rất xấu hổ.

"Tôi thích nói chuyện như vậy."

Vừa nói, tay anh ta vừa lần xuống dưới.

“Bốp!” Một cái tát vang dội rơi vào mặt anh ta.

“Nhưng tôi không thích!” Phản ứng thành thật trong lòng đều hiện lên trên mặt Lý Tang Du.

“Cô không sợ tôi không đồng ý tham gia buổi công diễn?”

“Cùng lắm thì tôi đổi việc.”

Nhìn gương mặt quang minh chính đại của Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng đứng dậy khỏi người cô: “Đêm hôm khuya khoắt không nên ăn mặc như vậy mà đi khắp nơi, nhất là tại nhà của đàn ông độc thân.”

A!

Lý Tang Du cúi đầu nhìn trên người mình, trang phục công sở, tất chân, cùng một đôi giày da màu đen, những cái này đều là trang phục rất bình thường, anh ta đang khen cô ư?

Cô lắc đầu, mình nghĩ nhiều rồi!

“Tóc tôi vẫn chưa sấy xong.”

Yêu cầu này hợp lý, Lý Tang Du chỉ có thể ngoan ngoãn cầm máy sấy lên, một lần nữa sấy tóc cho anh ta.

Sấy tóc xong, Lý Tang Du lại nói về chương trình ngày mai, vẫn như cũ không nhận được câu trả lời mong muốn.

“Đồ tôi để trong va li bị nhăn hết rồi, đi ủi lại cho tôi, không được có một nếp nhăn nào.”

Ủi quần áo cũng không phải sở trường của cô, chỉ một chiếc áo sơ mi cũng mất thời gian rất lâu. Truyện Kiếm Hiệp

Bầu không khí vừa yên tĩnh lại, nghe thấy tiếng ngáy.

Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng đang ngủ trên ghế sofa…

Biết anh ta đi từ nước ngoài về, chênh lệch múi giờ cũng là chuyện bình thường, cô cũng không so đo. Cũng phải để anh ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai xuất hiện hiệu quả sẽ tốt hơn.

Nhiệm vụ của cô cũng có thể hoàn thành một cách tốt đẹp hơn. Nghĩ thông suốt, cô không quấy rầy anh ra nữa, động tác trên tay cũng không ngừng.

Trong phòng khách dần dần vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.

Cũng không lâu lắm, lại vang lên tiếng thứ hai…

Thời gian chầm chậm trôi qua trong tiếng ngáy, bầu trời ngoài cửa sổ cũng dần trở nên trắng xóa.

Đột nhiên, cánh tay trong ngực cô bị kéo mạnh ra, sau đó một giọng nói bất mãn vang lên.

“Cô yêu thầm ư?”

Lý Tang Du buồn ngủ mở mắt ra, mờ mịt nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mặt, hơn nửa ngày mới nhận ra mình đang ở đâu.

Giờ phút này cô đang dựa vào lòng Thái Vũ Hàng…

“Vụt!” Cô lập tức vụt khỏi người anh ta như lò xo.

Xong đời, cô cũng ngủ quên luôn.

“À, cái đó…” Lý Tang Du lau nước miếng trên khóe miệng, hồi lâu cũng không tìm ra lý do để giải thích.

Một ngày bận rộn mệt mỏi, cô có thể ngủ quên khi đang ngồi cũng không có gì lạ, kỳ lạ là lại của trong ngực người đàn ông khác.

Thái Vũ Hàng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cô chảy nước miếng, đứng lên nhìn thoáng qua vết nước miếng trên người mình: “Đây là cái thói quen gì vậy? Thật buồn nôn.”

“Xin lỗi, xin lỗi. Vô tình ngủ quên mất, để tôi lau cho anh.” Lý Tang Du vội đứng lên muốn dùng tay áo lau, không ngờ bị anh ta né ra, theo quán tính lảo đảo về phía trước.

Loạng choạng một hồi, cô giống như tìm đường chết mà lấy đi “chiếc khố” duy nhất đang quấn quanh thắt lưng anh ta.

“Rầm!” Cửa lớn mạnh mẽ đóng lại.

Cô bị đuổi ra một cách tàn nhẫn.

Nhiệm vụ thì sao?

Không hoàn thành, người ta từ đầu tới cuối đều không đồng ý.

Quan trọng hơn là, cô phát hiện mình bị trẹo cổ! Cổ cứng ngắc không di chuyển được.

Người xui xẻo đến uống nước cũng bị dính răng.

Giờ phút này, trên mặt cô viết rõ ba chữ: Đồ xui xẻo!

Cơ thể và đầu óc rã rời, cô đành ôm cái cổ cứng ngắc quay về công ty.

“Trưởng nhóm Lý, sớm vậy?” Trịnh Tinh Tinh hơi bất ngờ mà nhìn Lý Tang Du.

Tuy Lý Tang Du không thường đi muộn, nhưng cũng không đến sớm, đều đúng giờ mới đến công ty. Hôm nay lại đi làm sớm hơn cả tiếng, không chỉ Trịnh Tinh Tinh, những đồng nghiệp khác cũng thấy bất ngờ.

“Ừ!” Lý Tang Du ngửa cổ đáp lại, trở về chỗ của mình, lấy đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo ra và đi vào phòng vệ sinh.

“Trưởng nhóm, tối qua bị sao vậy?” Triệu Nguyệt Sương chuẩn bị bước ra từ phòng vệ sinh, thấy tư thế rửa mặt kì lạ của Lý Tang Du, không hiểu mà hỏi.

Lý Tang Du phun ra một ngụm bọt kem đánh răng: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo một đêm, còn bị trẹo cổ.” Cô vừa định chuyển động cổ một chút, trên mặt đã hiện lên vẻ đau đớn.

Triệu Nguyệt Sương thương xót mà nhìn cô: “Tìm được Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ chưa?”

Không nhúc nhích cổ được, cô khoát tay.

Tìm được thì sao chứ? Chẳng khác gì không tìm được!

“Xong rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi, vẫn chưa tìm được người, chúng ta chết chắc.” Triệu Nguyệt Sương muốn khóc.

“Các người không chết được đâu!” Lý Tang Du ung dung nói một câu. Cô đã chuẩn bị xong việc từ chức, cùng lắm thì một mình cô gánh hết chuyện này.

Dù sao cũng đã mất mặt rồi, không sợ thêm lần nữa.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng cản trở tôi rửa mặt.”

Triệu Nguyệt Sương mặt buồn rười rượi mà đi ra ngoài.

Quảng cáo
Trước /580 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Độ Linh Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net