Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Hoắc Vũ Khải rời đi, Tư Bác Văn đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt Lục Nghiên Tịch, hơi ghen tỵ nói:
“Người đã đi lâu như vậy rồi, còn nhìn sao?”
Đôi mắt của người phụ nữ này sắp dán chặt lên hình bóng người vừa rời đi rồi.
Nhìn điệu bộ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không nhịn được cười, ánh mắt trêu chọc:
“Ai nói thế?”
“Em không có nhìn, được chưa?”
Người đàn ông này cả ngày chỉ biết nói linh tinh.
“Không có á? Lẽ nào điều anh tận mắt nhìn thấy là giả sao?”
Tư Bác Văn nhướng mày, lập tức chất vấn Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch bĩu môi: “Là giả!”
Cô chỉ muốn nhìn Hoắc Vũ Khải thêm một lúc mà thôi, nghĩ tới dáng vẻ mất mát của Hoắc Vũ Khải khi rời đi ban nãy, đến bây giờ trong lòng cô vẫn hơi tiếc nuối.
Thấy Lục Nghiên Tịch cố ý trêu chọc mình. Tư Bác Văn vươn tay nhéo mũi cô, giọng điệu cưng chiều:
“Còn như thế này nữa thì anh phải phạt em rồi.”
“Phạt em cái gì cơ?”
Đôi mắt to tròn của Lục Nghiên Tịch ngước lên, cứ nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt như thế.
Cô còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy khóe môi Tư Bác Văn nhếch lên rồi áp môi lên môi cô.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, đưa tay lên đẩy ngực Tư Bác Văn.
Giây tiếp theo, hai tay của Lục Nghiên Tịch cũng bị Tư Bác Văn nắm chặt, khóa ra sau người cô.
“Khụ.”
“Ưm, đừng…”
Lục Nghiên Tịch vừa đẩy vừa hét lên, dường như muốn phản kháng, nhưng chưa được bao lâu đã tuyên bố phản kháng thất bại.
Dần dần ánh mắt cô cũng trở nên mơ màng, cứ tựa vào lòng Tư Bác Văn như thế.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi Lục Nghiên Tịch tưởng rằng mình sắp trở thành người đầu tiên chết ngạt vì hôn thì Tư Bác Văn mới buông cô ra.
Người đàn ông nhướng mày, giọng nói đầy sự ngang ngược:
“Lần sau còn dám nói linh tinh không?”
Nếu như thực sự không dạy cho người phụ nữ này một bài học thì cô sẽ không nghe lời chút nào.
Khóe miệng Lục Nghiên Tịch cong lên, dựa vào lòng Tư Bác Văn thở hổn hển.
Cô liếc Tư Bác Văn, không nói chuyện.
Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn ôm cánh tay cô chặt hơn, như thể hai thân thể dính chặt vào nhau.
Anh vỗ về rồi ghé sát vào tai Lục Nghiên Tịch, lúc này giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên, vô cùng mập mờ.
Nói xong, Tư Bác Văn còn cắn nhẹ vào dái tai Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch rùng mình chịu đựng. ngôn tình ngược
Khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch ửng đỏ, vội vàng nói: “Biết rồi biết rồi.”
Nói xong, vội vàng đi về phía trước.
Thật sự cô vẫn còn hơi lo lắng Tư Bác Văn sẽ kéo cô ở lại đây và làm thêm những chuyện khác.
Dựa theo tính cách của Tư Bác Văn, không phải là không thể xảy ra chuyện như thế này.
Thấy Lục Nghiên Tịch xấu hổ, Tư Bác Văn càng nhếch môi một cách đắc ý hơn.
Người phụ nữ này thực sự vẫn rất đáng yêu.
“Đợi anh với!”
Hai người cứ thế lên xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Tư Bác Văn đã đưa Lục Nghiên Tịch quay về biệt thự.
Hai người ầm ĩ, cứ đi vào bên trong như thế, trông rất ấm áp.
Đột nhiên Lục Nghiên Tịch lên tiếng:
“Em muốn đi tắm, ở trong bệnh viện mấy ngày nay em thực sự ngột ngạt chết rồi.”
Phải biết rằng, mùi mà Lục Nghiên Tịch ghét nhất chính là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Ngay cả nước nóng trong phòng tắm cũng có mùi hắc của thuốc khử trùng, như thế cô thà nhịn tắm còn hơn.
Tư Bác Văn cười đểu, trong mắt hiện lên sự đen tối:
“Anh với em tắm cùng không?”
Nghe thấy Tư Bác Văn nói như thế, Lục Nghiên Tịch lập tức sợ xanh mặt.
Nhấc chân lên nhanh chóng chạy lên trên lầu:
“Cái này thì không cần đâu!”
Tắm cùng với Tư Bác Văn, đùa gì vậy chứ?
Không biết được người đàn ông đó sẽ đối xử với cô như thế nào đâu.
Vài hình ảnh không thích hợp cho trẻ nhỏ lướt qua đầu Lục Nghiên Tịch, cô không nhịn được mà đỏ mặt.
Cô lắc đầu rất mạnh: “Vẫn là bỏ cái này đi, bỏ đi.”
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch nhấc chân lên nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Ào ào…
Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng vang lên.
Nửa tiếng sau.
Sau khi Lục Nghiên Tịch tắm xong, cô đi từ trong phòng ra ngoài, chuẩn bị đi tìm bóng dáng của Tư Bác Văn:
“Bác Văn!”
“Tư Bác Văn, anh đi đâu rồi.”
Lục Nghiên Tịch đã tìm vài nơi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Tư Bác Văn.
Cô đảo mắt, không cảm thấy có gì đó kì lạ.
Đột nhiên Lục Nghiên Tịch đảo mắt nhìn quanh, hình như ban nãy khi tìm Tư Bác Văn vẫn còn một chỗ chưa đi.
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch nhấc chân lên đi thẳng vào phòng.
Vừa bước tới cửa, Lục Nghiên Tịch đứng ngoài cửa, cứ đứng im như thế nghe âm thanh phát ra từ bên trong.
Ầm…
Tiếng động từ bên trong phát ra là tiếng di chuyển đồ đạc, nghe tới đây, Lục Nghiên Tịch đắc ý nhếch môi.
Quả nhiên, chắc chắn Tư Bác Văn ở đây rồi!
Cô đưa tay lên đẩy cửa:
“Bác Văn, anh ở trong này làm gì vậy?”
Lục Nghiên Tịch tươi cười nói.
Vừa dứt lời, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi sững sờ:
“Bác Văn, anh ở đây làm gì?”
Chỉ thấy bên trong là một căn phòng cho trẻ nhỏ đã được bố trí xong xuôi, mỗi một ngóc ngách trong phòng đều được đặt rất nhiều đồ chơi tinh xảo, còn có những bộ quần áo nhỏ dành cho từng thời kỳ.
Có đồ con trai, cũng có đồ con gái, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Tư Bác Văn cầm những đồ vật này lên, có cái đã được sắp xếp, có cái chuẩn bị đem vứt bây giờ.
Thấy Lục Nghiên Tịch tới, Tư Bác Văn cũng hơi bất ngờ.
Mắt anh thoáng hiện lên sự hoảng loạn, nhưng đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh:
“Nghiên Tịch, em tắm xong rồi à?”
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, Tư Bác Văn để quần áo trong tay xuống, quay người lại nói với Lục Nghiên Tịch.
Dáng vẻ đó cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, tất cả mọi thứ cô thấy vừa rồi cũng cực kỳ tự nhiên.
Thấy điệu bộ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cau mày:
“Bác Văn, anh đang làm gì đây?”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn chằm chằm, không khỏi run lên trong lòng.
Đây rõ ràng là một căn phòng cho trẻ nhỏ, nếu không nhầm thì có lẽ là thiết kế cho đứa bé tương lai trong bụng cô.
Nhưng tại sao Tư Bác Văn lại vứt chúng đi.
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, trong mắt cô hoàn toàn là sự khó hiểu và nghi ngờ:
“Bác Văn, anh nói đi!”
Tư Bác Văn mím chặt môi dưới, dường như vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
“Cái đó, Nghiên Tịch, em nghe anh nói.”
“Đây là căn phòng cho trẻ nhỏ mà anh bố trí trước đây, nhưng bây giờ cũng không dùng được nữa rồi nên anh muốn vứt chúng đi.”
“Tại sao không dùng được?”
“Tại sao những đồ vật này không dùng được nữa rồi?”