Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không được, lát nữa con nhất định phải ăn nhiều hơn, buổi tối mẹ cũng sẽ nhắn dì giúp việc nấu cho con ít canh, con nhớ mang về uống đấy.”
“Dì à, cháu…”
Không đợi Lục Nghiên Tịch lên tiếng từ chối thì mẹ Tư đã nói thẳng.
“Không được, nhất định phải uống canh, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bảo Bác Văn nấu món khác cho con.”
Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Bác Văn biết nấu ăn ạ?”
Mẹ Tư gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua thằng nhóc thúi này quá lười, nó vẫn không muốn nấu, đến lúc đó con cứ bảo nó nấu cho con nếm thử.”
Nghe đến đó, dường như Lục Nghiên Tịch cũng hứng thú, cô gật đầu.
“Được ạ!”
Cô nói xong thì nhìn về phía Tư Bác Văn ở bên cạnh: “Có nghe thấy không, dì đã nói rồi, anh không được quên đâu đấy!”
Lục Nghiên Tịch chớp đôi mắt to tròn, dáng vẻ như đứa nhỏ được hưởng lợi, cảm thấy có chút buồn cười.
Tư Bác Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Nghe rồi, anh sẽ không quên.”
Chẳng phải chỉ là nấu gì đó cho cô ăn hay sao? Đây là chuyện nhỏ mà thôi.
Đúng lúc này, Gia Bảo vẫn luôn ở trong phòng cũng chạy ra.
Cậu bé chạy đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, thuận thế chuẩn bị trèo lên bụng Lục Nghiên Tịch.
Cậu bé vẫn chưa kịp leo lên thì đã bị Tư Bác Văn ôm lại.
“Ba, con muốn dì Nghiên Tịch ôm con!”
Gia Bảo nhíu mày, đáy mắt dâng lên vẻ không vui.
Rõ ràng là cậu bé muốn Lục Nghiên Tịch ôm cậu bé, vậy mà lại bị Tư Bác Văn ôm, cậu bé thật sự có chút không vui rồi đấy.
Thấy động tác của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy khó hiểu.
“Bác Văn, anh làm gì vậy?”
Gia Bảo chỉ là một đứa bé thôi mà, ôm ấp này nọ cũng không sao cả.
“Với tình trạng cơ thể em bây giờ, sao có thể tùy tiện ôm được.”
Trong bụng còn có một đứa nhỏ, lại thêm một đứa lớn, làm sao Lục Nghiên Tịch có thể chịu nổi.
Tư Bác Văn vừa nói xong thì Lục Nghiên Tịch đã cảm thấy ấm lòng.
Ngay cả bản thân cô cũng không chú ý tới vấn đề này, thì ra Tư Bác Văn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Cô nhếch môi, không nhịn được mà cười khẽ.
Cô dịu dàng nhìn Gia Bảo trong lòng Tư Bác Văn.
“Gia Bảo, bây giờ bụng dì không thoải mái cho nên không thể ôm cháu được, chờ đến khi cơ thể của dì tốt hơn, đến lúc đó dì sẽ ôm cháu nhé.”
Gia Bảo chớp mắt, có chút lo lắng: “Khi nào thì bụng của dì mới khỏe ạ, có phải là trong bụng có giun không? Bà nội nói khi nào có giun thì nhất định phải uống thuốc!”
Dáng vẻ đó của Gia Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn mà lại giả vờ như người lớn, làm cho người ta cảm thấy cậu bé đáng yêu.
Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch lại không có sức phản bác.
“Cái này… Không phải giun, mà là có em bé.”
Lục Nghiên Tịch vừa nói xong, không chỉ có Gia Bảo kinh ngạc mà ngay cả mẹ Tư ở bên cạnh cũng sửng sốt.
“Cái, cái gì?”
“Nghiên Tịch, con mang thai rồi.”
Mẹ Tư quay đầu nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch, bà ấy có chút ngơ ngác.
Bà ấy thật sự không ngờ là khi bà ấy còn sống mà lại có thể chờ đến khi Lục Nghiên Tịch mang thai lần nữa, điều này thật sự khiến bà ấy cảm thấy rất ngạc nhiên!
“Là thật hay giả thế Nghiên Tịch?”
Mẹ Tư lo lắng hỏi lại lần nữa.
Thấy mẹ Tư như thế. Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy bà ấy đáng yêu. Cô gật đầu: “Dì à, là thật.”
“Cháu đã mang thai gần hai tháng rồi…”
Lúc nói lời này, Lục Nghiên Tịch rủ mắt nhìn lướt qua bụng mình, trong mắt tràn đầy tình yêu của mẹ.
Quả nhiên khoảng thời gian vĩ đại nhất là khi phụ nữ mang thai. Bây giờ Lục Nghiên Tịch đã hiểu rất rõ những lời này rồi.
Nghe câu trả lời Lục Nghiên Tịch thì mẹ Tư lại càng thêm kích động.
“Thật tốt quá, tốt quá rồi!”
Bà ấy nói rồi nhìn về phía Gia Bảo ở bên cạnh: “Gia Bảo à, ba của con nói rất đúng, trong khoảng thời gian này con không nên đùa giỡn với dì.”
Nghe mẹ Tư nói, Gia Bảo gật đầu, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
“Dạ.”
“Bé cưng trong bụng dì là em trai hay là em gái vậy ạ!”
“Gia Bảo thích em gái, vậy thì cháu có thể bảo vệ em ấy!”
Nghe được lời nói ngây thơ của Gia Bảo, ưa thích trong mắt Lục Nghiên Tịch lại càng thêm sâu sắc.
Cô cười: “Được! Nhưng mặc kệ là em gái hay là em trai thì anh trai Gia Bảo đều phải bảo vệ các em đấy nhé.”
Đúng lúc này, ba Tư cũng đi vào từ bên ngoài.
“Đang nói gì vậy? Mọi người đều vui vẻ như thế.”
Còn chưa vào cửa mà ông ta đã nghe thấy tiếng cười vang dội khắp phòng rồi.
Ông ta vừa bước vào nơi này còn cảm thấy bản thân có hơi lạc lõng.
Nghe thấy giọng nói của ba Tư, mẹ Tư lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh cô và nói.
“Nghiên Tịch mang thai rồi!”
“Nhà họ Tư chúng ta lại sắp có thêm thành viên mới!”
Mẹ Tư vừa dứt lời, trong nháy mắt, ba Tư cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Rất lâu sau đó ông ta mới phản ứng lại và vội vàng hỏi tới: “Thật hay giả thế, đã mang thai bao lâu rồi? Nghiên Tịch à, sao cháu không nói sớm.”
Khuôn mặt Lục Nghiên Tịch thoáng ửng đỏ, cô ngại ngùng đáp: “Chú à, cháu đã mang thai hai tháng rồi, đến bây giờ cháu mới biết, vừa biết thì cháu đã nói cho chú với dì biết ngay đấy ạ.”
Lục Nghiên Tịch không dám nói là cô đã sớm biết, nếu không thì chắc chắn là lúc đó sẽ bị la rầy nữa cho coi.
Nghe đến đó, ba Tư gật đầu.
“Tốt, tốt lắm, rất tốt!”
“Nhưng mà Nghiên Tịch à, cháu cũng đã mang thai rồi, sao còn gọi chúng ta là chú với dì nữa chứ, có phải là quá xa lạ rồi không?”
Ba Tư nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt dâng lên vẻ trêu đùa.
Nghe đến đó, mẹ Tư ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nhưng mà nét mặt của Lục Nghiên Tịch lại có hơi ngại ngùng, mặc dù bây giờ cô đang mang thai nhưng rõ ràng là cô với Tư Bác Văn đã ly hôn rồi mà.
Gọi như thế thì cảm thấy không ổn lắm, có hơi xấu hổ.
Đúng lúc này, Tư Bác Văn chợt vươn tay ra nắm tay Lục Nghiên Tịch, anh nói: “Ba mẹ, tạm thời không nên vội bàn tới chuyện này.”
“Chờ con với Nghiên Tịch cử hành hôn lễ lần nữa thì hãy nhắc tới chuyện đổi xưng hô.”
Dù sao thì bây giờ như thế, đúng là không ổn lắm.
Tư Bác Văn vừa dứt lời thì Lục Nghiên Tịch đã sửng sốt.
Cái gì mà cử hành hôn lễ lần nữa chứ, chuyện này, tại sao trước đó cô lại không biết…
Ánh mắt Lục Nghiên Tịch có chút ngạc nhiên, trong lòng lại ấm áp, cô không ngờ, vào lúc cô không biết mà Tư Bác Văn đã âm thầm lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.
Nghe Tư Bác Văn nói, mẹ Tư và ba Tư cũng gật đầu, họ đều cho rằng điều đó rất khả thi.
“Được rồi, cứ làm như thế đi, đến lúc đó phải làm cho Nghiên Tịch nở mày nở mặt gả vào nhà chúng ta, để cho mọi người trong thành phố đều biết Nghiên Tịch là con dâu nhà chúng ta!”
“Đúng vậy, ba con nói không sai, mau chọn ngày lành tháng tốt đi, chẳng phải là nên tổ chức càng sớm càng tốt hay sao?”
Mẹ Tư cũng ở bên cạnh phụ họa theo.