Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Nghiên Tịch thật sự chưa từng thấy Tư Bác Văn như vậy bao giờ.
Cô trợn mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Tiếp đấy mọi người cũng bật cười.
“Phải cho Nghiên Tịch bắt nạt anh mới đúng!”
Ha ha ha ha —
Bỗng trong nhà đầy ắp tiếng cười đùa.
Chờ đến sau khi bọn họ ăn cơm xong, cũng đã đến tối.
Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Mẹ Tư đứng dậy nhìn bọn họ, ánh mắt hơi không nỡ: “Sao đi sớm vậy?”
Hai cái đứa này bắt đầu từ lúc đi làm, đến sau khi dọn ra ngoài, chẳng mấy khi về đây nữa.
Khó lắm mới về một lần mà lại đi sớm quá.
Nghĩ đến đây, mẹ Tư cũng bất lực thở dài.
Thấy mẹ Tư như vậy, Lục Nghiên Tịch vội vàng nói.
“Dì à, mấy ngày nữa bọn cháu lại về thăm dì, bây giờ cũng muộn rồi”
Lục Nghiên Tịch bày tỏ rất hiểu tâm trạng của mẹ Tư.
Bản thân cô mỗi lần đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ lại có biểu cảm này.
Không biết vì sao, bỗng trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi không nỡ.
Nghe thấy lời Lục Nghiên Tịch nói, mẹ Tư vội vàng gật đầu: “Được, chỉ cần cháu nói vậy là dì yên tâm rồi!”
Lục Nghiên Tịch thấy dáng vẻ này của mẹ Tư có gì đó đáng yêu.
“Dì à, bọn cháu đi trước đây.”
“Mẹ, bọn con đi đây.”
Mẹ Tư gật đầu: “Ừ!”
Tiếp theo, Tư Bác Văn kéo tay Lục Nghiên Tịch xoay người rời đi.
Trên xe, Lục Nghiên Tịch ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng cô thấy có nỗi bất an mơ hồ.
“Bác Văn, ba anh cho em nhiều cổ phần như vậy, em thật sự không biết nên làm gì mới được đây.”
Tuy Lục Nghiên Tịch đồng ý nhận số cổ phần đó, nhưng trong lòng cô cứ thấy hơi bất an.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được ổn.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn lại thấy nỗi lo trong lòng cô hơi thừa.
“Cho em là của em rồi, có gì đâu mà không tốt.”
“Em đừng nghĩ nhiều làm gì, ba anh coi em như người nhà, chấp nhận em cho nên mới như vậy.”
Tư Bác Văn dịu dàng nói với Lục Nghiên Tịch.
Anh không hy vọng vì chuyện này mà lòng Lục Nghiên Tịch có gánh nặng.
Tuy anh nói vậy không sai, nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Nhưng…”
Không chờ Lục Nghiên Tịch nói hết lời, Tư Bác Văn cúi người, đôi môi mỏng chặn cô lại.
“Đừng lo lắng nhiều thứ vô ích vậy làm gì.”
“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên em.”
Lúc Lục Nghiên Tịch chuẩn bị phản kháng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Dần dần, Lục Nghiên Tịch từ bỏ chống cự, chìm đắm trong sự dịu dàng của Tư Bác Văn, bầu không khí trong xe cũng một vẻ kiều diễm.
Bỗng, Tư Bác Văn buông Lục Nghiên Tịch ra, không nhìn cô.
Nơi nào đó bên dưới đã không kìm nén được nữa.
Nhưng hiện tại Lục Nghiên Tịch là phụ nữ có thai, tuyệt đối không được!
Khuôn mặt Tư Bác Văn trầm xuống, cố gắng kiềm chế khát vọng trong cơ thể mình.
Thấy Tư Bác Văn như thế, Lục Nghiên Tịch cũng cười dịu dàng, trong đầu thoáng qua một ý tưởng.
Anh có thể chịu đựng vì cô như vậy cũng không dễ gì.
“Về nhà đi!”
Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ!”
Hôm sau, chờ đến lúc Lục Nghiên Tịch tỉnh lại, Tư Bác Văn đã dậy và đến công ty.
Cô cứ vậy ở nhà thì thấy hơi nhàm chán.
Lúc này ở một nơi khác, bên trong nhà cũ của nhà họ tư.
Gia Bảo đang chơi một mình trong vườn hoa, bỗng một giọng nữ bất ngờ vọng vào tai cậu bé.
“Gia Bảo!”
“Gia Bảo, nhìn mẹ này!”
Cậu bé nhìn thấy Ngụy Như Mai đứng một góc, đang nhỏ giọng gọi tên Gia Bảo.
Nghe thấy tiếng gọi của Ngụy Như Mai, rõ ràng Gia Bảo sửng sốt.
Khi nhìn thấy Ngụy Như Mai, ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây!”
Tuy Gia Bảo sống ở nhà họ Tư rất tốt, ai cũng đều rất quan tâm đến cậu bé, nhưng trong lòng trẻ con, có tốt đến mấy cũng không bằng được mẹ.
Hiện tại vừa nhìn thấy Ngụy Như Mai, tất cả nỗi nhớ trong lòng cậu bé trào ra.
Gia Bảo đi về phía trước, Ngụy Như Mai vươn tay ôm chặt lấy cậu bé.
“Gia Bảo, gần đây con thế nào?”
Cô ta nhỏ giọng hỏi Gia Bảo.
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Rất tốt ạ!”
“Nhưng mẹ ơi, khoảng thời gian này mẹ đi đâu vậy ạ?”
Bởi vì sợ tổn thương Gia Bảo, cho nên đến tận bây giờ. Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn vẫn chưa nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Ngụy Như Mai cho Gia Bảo nghe.
Lục Nghiên Tịch hy vọng ít nhất trong lòng đứa con, mẹ luôn là người tốt.
Nghe thấy Gia Bảo nói vậy, biểu cảm của Ngụy Như Mai cũng mất tự nhiên.
Cô ta cười khẽ: “Mấy ngày nay công việc của mẹ bận quá, cho nên mẹ mới không đến thăm con được, xin lỗi con nhé.”
“Gia Bảo có nhớ mẹ không nào?”
Gia Bảo chớp đôi mắt to, ánh mắt rất ngoan ngoãn: “Nhớ ạ!”
Tuy Lục Nghiên Tịch đối xử với cậu bé rất tốt, nhưng nếu so sánh cậu bé vẫn thích mẹ hơn.
Thấy Gia Bảo trả lời, Ngụy Như Mai hài lòng gật đầu.
Bỗng đôi mắt cô ta di chuyển.
“Gần đây ba con đang làm gì thế?”
Trong khoảng thời gian này cô ta chạy tới nơi khác, để né tránh Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch.
Cô ta vẫn đang chờ một cơ hội thích hợp để quay về.
Bây giờ cô ta nghĩ có lẽ đã đến lúc rồi.
Nghe thấy Ngụy Như Mai hỏi, trong đầu Gia Bảo suy nghĩ.
“Gần đây ba cũng khá tốt, nhưng hình như ba nói muốn kết hôn với dì Nghiên Tịch.”
Đây là những gì Gia Bảo nghe được trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua.
Tiếp đấy Gia Bảo chớp mắt, vẻ mặt nhìn Ngụy Như Mai đầy khó hiểu.
“Mẹ ơi, ba với dì Nghiên Tịch kết hôn, vậy mẹ phải làm sao đây?”
Gia Bảo vừa nói dứt lời, thoáng cái sắc mặt Ngụy Như Mai cũng đột nhiên trắng bệch.
“Cái gì?”
Cô ta nắm chặt tay Gia Bảo, cũng thoáng dùng sức.
Sao con khốn Lục Nghiên Tịch kia lại có thể kết hôn với Tư Bác Văn?
Nếu bọn họ kết hôn thì cô ta phải làm sao đây?
“Mẹ ơi, đau…”
Vẻ mặt Gia Bảo ấm ức nhìn Ngụy Như Mai, nói.
Nghe đến đó, Ngụy Như Mai mới chú ý tới mình đã sơ suất, vội vàng phản ứng.
“Xin lỗi Gia Bảo, mẹ không cố ý đâu.”
“Vì sao đang yên đang lành ba lại muốn kết hôn với dì Nghiên Tịch thế?”
Trên mặt Ngụy Như Mai giữ nguyên nụ cười, ánh mắt lại tàn nhẫn giống như được tẩm độc.
Gia Bảo lắc đầu: “Con cũng không biết, nhưng hình như dì Nghiên Tịch có em bé…”
Nghe đến đó, Ngụy Như Mai càng không bình tĩnh nổi.
Gia Bảo chính là lý do để cô ta không kiêng nể gì.
Nếu Lục Nghiên Tịch cũng sinh con, vậy cô ta phải làm sao đây?