Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Esley
Sau khi Lục Kiến Dực trở về nhà, cũng không thấy Niên Niệm Thi, mà lại ngoài ý muốn gặp Lật Cơ.
Muội muội nhà hắn thật đúng là sát gái lão ca, hắn đi không bao lâu đã cưới vợ nạp thiếp, lại thăng quan, còn có Cận Khuynh Thấm từ trước đến nay không hợp với hắn, trên đường đi lại bám dính không buông, mỹ nữ như mây khiến hắn không thích ứng kịp.
Trông mong ánh sao, trông mong mặt trăng, rốt cục trông được đến ngày Niên Niệm Thi về nhà, nhưng vẻ mặt nàng lại chẳng có chút biểu lộ xa cách lâu ngày mới trùng phùng, tương phản giống như đánh lên một tầng sương lạnh, hơn nữa còn mang về một ''Nam tử'' xa lạ, đêm đó Niên Niệm Thi cũng không ngủ trong phòng, mà đi thư phòng ngủ.
Thư phòng chỉ có độc một tấm sập, chăn lông bên trên là do Niên Niệm Thi lúc trước sợ Lục Kiến Chu cảm lạnh mang tới.
Hiện tại cả căn phòng chiềm trong bầu không khí lẻ loi trơ trọi, một chút gió nhẹ cũng khiến nơi đây lạnh lẽo tịch liêu hơn.
"Vào đi." Lục Kiến Chu đang đứng chờ ở ngoài cửa phòng nghe thấy, cũng may mắn là không bắt nàng ở ngoài hứng gió.
"Ngươi đã là thân nữ nhi, cũng không cần khách khí, ta dựa bàn mà nghỉ ngơi, ngươi không ngại thì nằm ở trên giường đi.'' Niên Niệm Thi đối với Lục Thập Thất có một hảo cảm không thể nói thành lời, có lẽ là bởi vì nàng mang trên người nàng khí chất tương tự Lục Kiến Chu, mặc dù không phải là cùng một người, nhưng thấy nàng ta một mực theo nàng bầu bạn, nên mới cảm thấy nàng ta có vài phần tương tự Kiến Chu đi, ''Sao ta nghe lời ngươi trở về, nhưng không thấy nàng?''
Lục Kiến Chu có chút phiền muộn: "Giữa trưa không phải còn ngồi cùng một bàn ăn cơm sao?''
"Đó là Lục Kiến Dực, không phải Lục Kiến Chu." Niên Niệm Thi chắc chắn nói, "Lục Kiến Chu tuyệt đối sẽ không a dua nịnh hót, miệng lưỡi dẻo quẹo như thế với ta, xưa nay nàng luôn không dám dùng mắt nhìn thẳng ta.''
Nếu không phải là bởi vì hiện tại chiếm Lục Thập Thất thân phận, Lục Kiến Chu thật muốn chính miệng hỏi một chút, Niên Niệm Thi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ưu việt như vậy a!
"Chỉ có thể nói quận chúa cũng có lúc nhìn lầm.'' Lục Kiến Chu hùa theo.
"Các ngươi đều quyết định chủ ý muốn giấu diếm ta đúng không?" Phẫn nộ Niên Niệm Thi tích tụ bao ngày qua rốt cuộc bạo phát, ''Ngươi! nói với Lục Kiến Chu, nàng còn không ra gặp ta, ta liền buộc nàng đi ra!''
"Ngươi làm sao bức. . ." Lục Kiến Chu nhìn Niên Niệm Thi, mặc dù không biết nàng dự định làm gì, nhưng lại cảm thấy có một loại khí tràng cường đại đang bao trùm lấy phủ tướng quân...
=================
Ngày thứ hai, Lục Kiến Chu cùng Niên Niệm Thi dậy rất sớm, sau đó liền đi đến phòng công nợ?
Lục Kiến Chu trơ mắt đứng nhìn Niên Niệm Thi lấy thân phận con dâu Lục gia, dùng tư thế nước chảy rầm rầm, móc sạch mấy chồng ngân phiếu đi ra.
"Quận chúa. . . Ngươi muốn làm gì?" Lục Kiến Chu có hơi sợ, ''Ngươi muốn mua đồ vật quý giá gì sao? Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng đến như thế nha?''
"Ta cũng không phải muốn mua gì, ta chỉ là muốn xài tiền của nàng.'' Niên Niệm Thi nở nụ cười xinh đẹp, dặn dò mấy tên gia đinh đi theo hỗ trợ vác đồ.
Lục Kiến Chu đành phải phân phó Thường Hoan, nhanh chân đem việc này bẩm báo cho Lục phu nhân, còn bị khinh thường, ''Thiếu nãi nãi nhà ta dùng tiền, thì mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai a!"
Lục Kiến Chu: "! #! $#% $#%% $... % $! !"
Về sau Niên Niệm Thi mới thật sự bắt đầu đẩy hành trình tiêu tiền như nước đến cao trào.
Đầu tiên là quét sạch các tiệm lớn bán đồ trang sức khắp kinh thành, rồi tới tiệm tơ lụa, xa hoa lãng phí cho tới tận trưa, thì đến Hội Tân lầu kêu một bàn mãn hán toàn tịch, mà chỉ ăn có vài miếng.
Lục Kiến Chu đau thịt, "Ngươi gọi nhiều như vậy ăn không hết lại không đóng gói, không cần lãng phí. . ."
"Còn chưa tiêu bao nhiêu ngân lượng." Niên Niệm Thi thoải mái mà nói, tuyệt không cảm thấy mình có lỗi.
Lục Kiến Chu châm chọc nói: ''So với những vàng bạc châu báu vô dụng kia, đồ trang sức xa hoa, tiền này quả thật đã bị ngươi tiêu đến oan uổng!''
Trong lúc nàng nói Niên Niệm Thi kẹp một khối bào ngư bỏ vào chén nàng, ''Dù xa hoa, cũng không phải tiền của chúng ta, ngươi yên tâm ăn đi!''
"Lục phủ cũng không phải núi vàng núi bạc, giàu bất quá ba đời, ngươi phá của như thế này, ai nuôi nổi ngươi!'' Lục Kiến Chu không hề động đũa, tiếp tục khiển trách. Nghĩ thầm, lúc ngươi lấy tiền cũng dùng danh nghĩa của ta, không phải là tiền của ta thì là tiền của ai????
"Nghiêm túc như vậy làm gì. ." Niên Niệm Thi mỉm cười nhìn nàng, "Ta cũng không nghĩ tới tiền riêng của Lục Kiến Chu quá ít, nhanh như vậy đã thấy đáy. Xem ra ta còn phải đến Thu Minh Cư một chuyến, xem xem nàng có đồ vật gì có thể quy thành tiền hay không.''
Những số tiền kia phần lớn đều bị đổi thành đồ trang sức, châu báu vô dụng, hoặc là đống tơ lụa không thể bán ra, cộng thêm phô trương lãng phí mời khách ở Hội Tân lầu, đêm đó cũng chỉ còn lại bảy tám phần.
Mặc dù không nói là nhiều, nhưng đều là do Lục Kiến Chu tân tân khổ khổ tích lũy bổng lộc mà thành, nghĩ đến về sau có cơ hội sẽ dùng thoải mái, nào ngờ....
Cho nên vào ngày thứ hai, khi Niên Niệm Thi nói còn muốn lấy tiền của Lục Kiến Dực ra ngoài tiêu sài, Lục Kiến Chu cuối cùng nhịn không được cản nàng lại, ''Ngươi dùng tiền của Kiến Chu là được rồi, Kiến Dực, ca ca của nàng, lại có chỗ nào chọc giận ngươi chứ?''
Niên Niệm Thi khinh bỉ, ''Ca ca của Lục Kiến Chu chẳng lẽ không phải ca ca của ta? Lại nói trên danh nghĩa ta vẫn là thê tử của Lục Kiến Dực, thê tử tiêu tiền của trượng phu không phải thiên kinh địa nghĩa à? Không chỉ có ca ca của nàng, ta còn muốn tiêu tiền của mẹ nàng, cha nàng, tiểu thiếp của nàng! Ngươi trông cũng có quan hệ tốt với nàng như vậy, ta cũng phải tiêu tiền của ngươi!''
''Nếu ngươi thật sự dùng một cách hợp lý, ta cũng không có tư cách nói ngươi! Thế nhưng ngươi xa xỉ lãng phí như thế này, là trái với lẽ thường!'' Lục Kiến Chu cản nàng, tức giận nói.
''Sao mới tính là hợp lý?'' Niên Niệm Thi cũng không giận, hỏi ngược lại.
Lục Kiến Chu nghĩ nghĩ, nói từng câu từng chữ, ''Nói thí dụ như hiến cho công trình, giúp đỡ người nghèo tế thế, còn có... Còn có cho những người cần sự giúp đỡ của ngươi vậy đó...''
''Ra là vậy...'' Sau khi Niên Niệm Thi nghe xong, mang một chồng ngân phiếu ném vào chén của một tiểu nữ hài ''Bán mình táng cha'' ven đường, dọa người ta nhảy một cái.
"Ngươi làm gì vậy!" Lục Kiến Chu thấy đau lòng muốn chết, nhưng tiểu nữ hài kia một mực dập đầu tạ ơn, lại không thể lấy về...
"Nghe lời ngươi giúp đỡ người nghèo tế thế a!" Niên Niệm Thi xem đây như lẽ dĩ nhiên, dương dương tự đắc nói, sau đó mang cả một quyển ngân phiếu ném lên không trung, trong nhất thời người đầy đường đều quỳ xuống đất tranh đoạt, "Đi, chúng ta đi quan phủ hỏi một chút, còn có chỗ nào cần chẩn tai đỡ yếu?"
"Ngươi điên rồi sao? !" Lục Kiến Chu giận, "Dừng tay cho ta!"
Niên Niệm Thi bị Lục Kiến Chu trực tiếp túm về phủ tướng quân, liền bắt gặp Lục phu nhân cùng một đoàn người, vừa vặn đang muốn đi ra ngoài tìm nàng
''Lời đồn bên ngoài là thật?'' Sắc mặt Lục phu nhân cực kỳ kém, hỏi lại Lục Kiến Chu.
Lục Kiến Chu còn chưa mở miệng, Niên Niệm Thi đã hất nàng ra, thò bàn tay vào túi áo, có chút ác độc nói, ''Lục gia thật đúng là nghèo, tiền của Lục Kiến Chu mới ăn vài bữa đã hết.''
''Kiến Chu trêu chọc ngươi khi nào? Ngươi.... Hai ngày này vô duyên vô cớ dùng tiền của nàng chiêu đãi tân khách toàn thành, làm cho dư luận xôn xao, đến cùng là vì cớ gì?'' Lúc Lục phu nhân tra hỏi, sắc mặt đã tái nhợt, ''Ngươi muốn nàng ở dưới cửu tuyền không được yên ngươi mới cam tâm sao?''
Niên Niệm Thi cũng có chút hối hận, lúc này mới thu liễm biểu lộ lại, lãnh đạm nói: ''Nàng không phải đã chết rồi sao? Người chết giữ tiền lại thì có ý nghĩa gì?''
Lục phu nhân là người biết chuyện, Niên Niệm Thi liền giận chó đánh mèo, trút giận lên người bà.
"Ngươi. . ." Lục phu nhân chỉ trích không nổi, bực tới mức té xỉu, "Gia môn bất hạnh a, gia môn bất hạnh a! Kiến Chu trên trời có linh thiêng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Thời điểm tất cả mọi người chạy đến đỡ Lục phu nhân, Niên Niệm Thi vẫn không có chút hối lỗi, ngược lại còn giễu cợt nói, ''Đúng vậy... Sẽ không tha thứ cho ta, vậy thì kêu nàng ra đây, tức giận thì kiếm ta phục thù...''
"Niên Niệm Thi!" Lục Kiến Chu thấy nàng khiến cho cả nhà gà bay chó chạy, tức giận đến sôi máu, Niên Niệm Thi chính là luôn càn rỡ như vậy, lúc này mình cũng không có tư cách nói gì nàng.
Lục Kiến Dực có chút không thể tin, ''Niệm Thi...sao nàng đột nhiên lại thế này?''
Niên Niệm Thi đi đến trước mặt Lục Kiến Dực, nhìn hắn chằm chằm, ''Lục Kiến Dực, ngươi có phải rất thích ta hay không?''
Lục Kiến Dực bị hỏi xấu hổ vô cùng... Nhớ tới từng nghe Lục Kiến Chu kể qua về Niên Niệm Thi, không nghĩ tới nàng quả nhiên là dạng nữ tử dám yêu dám hận thế này, ''Ta... Ta đương nhiên là thích nàng... Thế nhưng nàng phô trương như vậy, ta vẫn cảm thấy không đúng...nếu tâm tình nàng thực sự không tốt, trái lại có thể dùng ta của ta, Kiến Chu lại không có sai...''
Niên Niệm Thi cao giọng cất tiếng người, bỗng nhiên chỉ vào Lật Cơ bên cạnh nói, "Đã thích ta, tại sao còn cưới nàng?"
"Ta. . . Ta. . . Ta không biết. . ." Lục Kiến Dực đáp không được, Lục Kiến Chu không có đề cập với hắn việc này, "Tóm lại ta chỉ thích ngươi. . ."
"Vậy liền bỏ nàng." Niên Niệm Thi thoải mái thoải mái mà nói, hồn nhiên không để ý mặt mũi của Lật Cơ,''Bây giờ lập tức bỏ... Thường Hoan, mang văn phòng tứ bảo tới đây.''
Lục Kiến Dực chần chờ hồi lâu không chịu viết, Niên Niệm Thi đợi nửa nén hương, trêu đùa, "Xem ra ngươi cũng không phải thật lòng thích ta, về sau cũng không cần luôn miệng nói yêu ta, để cho người khác thật sự cho rằng ngươi yêu ta sâu đậm bao nhiêu.... Ngươi không xứng."
"Không phải như thế. . ." Lục Kiến Dực luống cuống, liền muốn hạ bút, Niên Niệm Thi lại quay người rời đi.
Nàng đi vào Hội Tân lầu, đứng mấy giây, hướng mắt nhìn lên, chuyện cũ như rõ mồn một hiện ra trước mắt, đó là cửa sổ Lục Kiến Chu đã từng bò qua, thế nhưng người đó đã biến mất từ lâu rồi, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện nữa...
Niên Niệm Thi nghĩ tới đây, lại bắt đầu rơi lệ.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân đủ kiên cường, nhưng đến cuối cùng vẫn không chịu đựng nỗi đau xót yêu mà không được.
Lục Kiến Chu nhìn thấy mà đau lòng, đưa một cái khăn tay cho nàng, Niên Niệm Thi lại không nhận, tự dùng ống tay áo lau đi nước mắt, tiến vào Hội Tân lầu, đối mặt với những thư sinh lãng tử đang sênh ca nhảy múa tuyên bố, ''Quy củ cũ, hôm nay tâm tình tốt, mọi người tận vui, bản quận chúa tính tiền cho các ngươi!''
"Ngươi lại muốn làm gì!" Lục Kiến Chu tức giận, bắt lấy nàng.
"Yên tâm, ta tự dùng tiền của mình, không cần Lục Kiến Chu nhà các ngươi!'' Niên Niệm Thi vẫn nở nụ cười chẳng ai nhìn thấu, lại làm cho Lục Kiến Chu thấy đắng chát dị thường, "Nếu ngươi không quen nhìn ta thế này, thì đi nói với nàng đi, kêu nàng tới tìm ta, nói cho nàng biết, nàng đến bảo ta ngừng uống, ta mới ngừng.''
Nàng chọn một chỗ trống ngồi xuống, lập tức có rất nhiều nam tử kích động tiến lên mời rượu.
Niên Niệm Thi mải mê cười, mải mê nói, kỳ thật sở trường của nàng không phải uống rượu, chỉ là muốn phóng túng chính mình một lần, giống như rốt cuộc hiểu rõ như thế nào là đạo lý "Mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu''.
Niên Niệm Thi uống đến say, chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc gọi tên của nàng.
Đó là một bóng hình rất giống Lục Kiến Chu, ngay cả thanh âm cũng rất giống, là người những ngày qua luôn bồi bạn bên nàng.
Từ đôi mắt nàng ấy, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong hiện tại, hóa ra đã biến thành tệ đến như vậy...
Ngay cả Lục Thập Thất cũng có thể nhìn thấy, Lục Kiến Chu không có khả năng không biết đi?
Nghĩ tới đây, Niên Niệm Thi hận bản thân không thể say triệt để một lần.
"Niệm Thi, đừng uống nữa, chúng ta về nhà.'' Lục Kiến Chu cõng nàng trên vai, xuyên qua biển người rời khỏi Hội Tân lầu.
Đó là một đêm rất dài, trên đường không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có vài lầu các treo đèn lồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, có vẻ hơi vắng vẻ.
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải nghe lời mẫu thân của ngươi nhất sao? Vì sao ta làm mẹ ngươi tức đến xỉu, ngươi cũng thờ ơ?''
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải rất yêu thích vì Lật Cơ ra mặt sao? Ta buộc ca ngươi ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng, ta phạm vào điều ghen rồi...''
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải nói ghét nhất nữ tử không thèm nói đạo lý sao? Ta dùng hết tiền của ngươi tiêu sài hoang phí, ngươi cũng cảm thấy không tiếc sao?''
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải nói muốn thời thời khắc khắc chăm sóc ta sao, trời đã lạnh như vậy rồi, nếu ta lại phát bệnh thì phải làm sao bây giờ?''
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải nói không thích ta cười với người khác sao? Vừa mới rồi ta gặp ai cũng cười như vậy, còn không hề cự tuyệt ai, ngươi cũng không để ý đến thật sao?''
"Lục Kiến Chu. . . Ngươi không phải thời thời khắc khắc đều muốn thôi ta sao? Bây giờ thất xuất chi điều, điều nào ta cũng phạm phải, ngươi lại không dám bước ra thôi ta...''
...
Lục Kiến Chu nghe được trong lòng hoàn toàn hoang lương*, lại không trả lời được gì.
*Hoang lương: Câu chuyện "Hoang lương nhất mộng" (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Cuối cùng, giữa gió trời se lạnh, Niên Niệm Thi ở bên tai nàng dùng giọng nói say mê nhẹ nhàng, tựa như thảm thiết tan nát cõi lòng, "Lục Kiến Chu. . . Ngươi thật sự không cần ta nữa sao?''
Esley: Chỉ có quận chúa mới nghĩ được những cách này, cũng chỉ có quận chúa mới thương kiến chu v thôi huhu