Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi lời của mẹ Tiêu Đạc vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng.
Kiều Nhụy Kỳ đứng dậy từ sofa, nhìn người phụ nữ lạ trước mặt. Bà ấy có tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt, mặc bộ đồ cao cấp mới nhất mùa này, và có chút giống Tiêu Đạc.
Kết hợp với những lời bà vừa nói, Kiều Nhụy Kỳ có thể đoán được thân phận của bà.
Thấy cô đứng lên, người phụ nữ đánh giá cô vài giây rồi chủ động lên tiếng: “Chào cô Kiều, lần đầu gặp mặt, tôi là mẹ của Tiêu Đạc.”
Quả nhiên là vậy.
Sự xuất hiện bất ngờ của mẹ Tiêu Đạc hoàn toàn ngoài dự liệu của Kiều Nhụy Kỳ, nhưng giờ khi bà đã đứng trước mặt mình, cô chỉ có thể cố gắng để lại ấn tượng tốt: “Chào dì, cháu là Kiều Nhụy Kỳ, mời dì ngồi.”
Tiêu Tư Dĩnh khẽ mỉm cười với cô, bước đến ngồi xuống ghế đối diện họ.
Tiêu Đạc cũng không còn dáng vẻ thoải mái khi ngồi trên sofa như lúc nãy. Anh chỉnh lại bộ đồ ngủ, ngồi thẳng dậy đối diện mẹ: “Sao đột nhiên mẹ lại đến đây?”
Tiêu Tư Dĩnh mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có chút ấm áp: “Con trì hoãn lâu như vậy, vẫn chưa quay lại công ty, mẹ muốn đến xem điều gì khiến con lưu luyến đến thế.”
Công việc của nhà họ Tiêu ở thành phố A đã hoàn tất, trước đó Tiêu Tư Dĩnh cũng gọi hỏi Tiêu Đạc vài lần về việc khi nào anh trở lại thành phố S, nhưng anh luôn nói phải xử lý công việc còn sót lại.
Ban đầu bà không nghi ngờ, nhưng từ khi anh đi cùng Kiều Nhụy Kỳ đến thành phố H, bà mới bắt đầu nhận ra có gì đó khác thường.
Ngay từ khi còn nhỏ, bà đã đặt kỳ vọng lớn lao vào Tiêu Đạc, yêu cầu rất nghiêm khắc, và Tiêu Đạc chưa bao giờ khiến bà thất vọng. Dù ở khía cạnh nào, anh cũng luôn làm tốt nhất.
– Như dáng vẻ hiện giờ, mặc đồ ngủ, nằm trên sofa, thậm chí mũi còn dính chút cháo, đây không phải là hình ảnh của con trai bà.
Kiều Nhụy Kỳ phát hiện ánh mắt của bà đang dừng lại trên mặt Tiêu Đạc, cuối cùng hiểu ra và nhanh chóng giơ tay lên lau sạch cháo dính trên mũi anh: “Haha, vừa ăn sáng lỡ dính vào thôi ạ.”
“…” Tiêu Đạc liếc nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cười thầm nãy giờ.
Tiêu Tư Dĩnh vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, không lên tiếng.
Từ những cử chỉ tự nhiên của Kiều Nhụy Kỳ, có thể thấy rõ sự thân mật giữa hai người.
Cũng phải, lúc bà bước vào, cả hai còn đang đùa giỡn trên sofa.
“Dì ơi, dì muốn uống gì không, để cháu rót cho dì nhé.” Kiều Nhụy Kỳ nhận ra mẹ Tiêu Đạc không vui, nên vội vàng nghĩ cách xoa dịu bầu không khí.
Tiêu Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Tôi chỉ uống nước lọc, cảm ơn cô.”
“Vâng ạ.” Kiều Nhụy Kỳ bước tới quầy, lấy một chiếc cốc mới và rót cho bà một cốc nước lọc.
Trên bàn trà trước ghế sofa vẫn còn thuốc đau dạ dày và bát cháo. Kiều Nhụy Kỳ đặt cốc nước trước mặt Tiêu Tư Dĩnh, sau đó thu dọn thuốc và bát cháo: “Dạ dày của Tiêu Đạc khó chịu, vừa uống thuốc xong.”
Tiêu Tư Dĩnh chỉ gật đầu nhẹ, cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm: “Môi trường ở đây của cô Kiều cũng không tệ, bình thường cô đều sáng tác ở đây à?”
“Dạ.” Kiều Nhụy Kỳ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Đạc. Cô không biết nói gì với mẹ của Tiêu Đạc, chỉ có thể để bà hỏi một câu thì cô trả lời một câu.
Tiêu Tư Dĩnh nhìn vào hai con mèo trong phòng, hỏi một cách không mấy quan tâm: “Hai con mèo này cũng là do cô nuôi sao?”
“Vâng, chúng tên là Chiêu Tài và Tiến Bảo.”
Tiêu Tư Dĩnh hơi gật đầu, như thể nhớ ra điều gì: “Con mèo trong tranh cô vẽ chính là chúng phải không?”
“Đúng rồi, dì cũng đã xem tranh của cháu rồi ạ?”
“Tất nhiên là đã xem.” Người gần gũi với Tiêu Đạc như vậy, trước khi đến, Tiêu Tư Dĩnh đã điều tra kỹ lưỡng, “Mèo của cô trông khá hiền lành, không giống con chó chăn cừu Đức của Tiêu Đạc, luôn tỏ vẻ hung dữ, đến mức người giúp việc trong nhà không ai dám lại gần.”
Kiều Nhụy Kỳ liếc nhìn Nguyên Soái đang ngồi bên cạnh, lên tiếng bênh vực nó: “Cháu thấy Nguyên Soái rất đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn nữa.”
Tiêu Tư Dĩnh nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Vậy xem ra nó rất đặc biệt với cô, cũng như Tiêu Đạc.”
“… Haha.”
Hôm nay, Kiều Nhụy Kỳ thực sự không biết nên nói chuyện gì, may mà Tiêu Tư Dĩnh cũng không có ý định tiếp tục. Bà đặt cốc nước xuống, nhìn về phía Tiêu Đạc, gương mặt trở lại vẻ nghiêm nghị: “Con cũng chơi đủ rồi, nên về đi, công ty còn một đống việc đang chờ con xử lý.”
“Việc công ty con đã nắm rõ…”
“Con hiểu cái gì?” Tiêu Đạc chưa nói hết câu đã bị Tiêu Tư Dĩnh ngắt lời, “Con đừng tưởng rằng ký được hợp đồng với hãng hàng không A là mọi việc đã xong xuôi. Tập đoàn nhà họ Hứa gây dựng bao nhiêu năm không dễ sụp đổ, Hứa Thế Hành lại càng không chịu khoanh tay đứng nhìn đợi chúng ta thâu tóm. Bây giờ là lúc quan trọng nhất, chúng ta phải thừa thế xông lên, không thể cho họ một cơ hội nào! Còn con, con đang làm gì đây?!”
Cảm xúc của bà dâng trào, giọng nói cũng vô thức cao lên, Tiêu Đạc mím môi, không nói lời nào.
Vệ Chiêu đứng bên nghe vậy, không nhịn được lên tiếng bênh vực Tổng giám đốc của mình: “Phu nhân, Tổng giám đốc Tiêu thực sự không hề rảnh rỗi…”
“Cậu đừng có bênh nó!” Tiêu Tư Dĩnh quay đầu lại, tức giận với anh, “Cậu đã biết chuyện của nó với Kiều Nhụy Kỳ từ lâu rồi đúng không? Vậy mà còn luôn giúp nó giấu tôi. Nếu lần này không phải tôi phát hiện, các người còn định giấu tôi cả đời sao?”
“Chuyện này không liên quan đến Vệ Chiêu, mẹ tức giận thì trút lên con là được.” Tiêu Đạc nhìn Vệ Chiêu, ra hiệu cho anh ra ngoài trước. Vệ Chiêu do dự một chút, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Khương Kha luôn để ý đến động tĩnh bên trong, thấy Vệ Chiêu bước ra, cô vội vàng hỏi dò: “Sao rồi, sao rồi? Đây là mẹ của tổng giám đốc Tiêu à?”
“Ừ.” Vệ Chiêu ngồi xuống ghế trong vườn, gương mặt không mấy vui vẻ.
Khương Kha đi theo anh ra ngoài, còn liếc mắt nhìn vào trong nhà hai lần: “Vừa rồi ở ngoài tôi cũng nghe thấy bà ấy mắng người, tính khí bà ấy lúc nào cũng như vậy sao?”
Vệ Chiêu khẽ cười, Tiêu Tư Dĩnh là mẹ của Tiêu Đạc, anh không tiện nói xấu sau lưng bà, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy bất công cho Tiêu Đạc. Bà ấy không phải chỉ là người có tính khí lớn mà là hận không thể bắt Tổng giám đốc Tiêu làm việc không ngừng nghỉ suốt hai mươi bốn giờ, lập tức hạ bệ Hứa Thế Hành để bà ấy báo thù.
Bầu không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề hơn so với lúc trước. Tiêu Đạc và Tiêu Tư Dĩnh đều im lặng, nên Kiều Nhụy Kỳ đành phải bước lên để xoa dịu: “Dì Tiêu, cháu và Tiêu Đạc cũng mới hẹn hò gần đây thôi, anh ấy và trợ lý Vệ chắc chắn không cố ý giấu dì, mong dì đừng giận vì chuyện này.”
Tiêu Tư Dĩnh khẽ thở dài, nhìn Kiều Nhụy Kỳ: “Cô Kiều, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô, chỉ là hiện tại công ty đang ở thời điểm then chốt, nó không nên để tâm trí phân tán vào lúc này.”
Tiêu Đạc nói: “Con đã nói rồi, chuyện công ty con có nắm rõ, và sẽ không để việc hẹn hò ảnh hưởng đến công việc.”
“Vậy thì nói cho mẹ biết tại sao bây giờ con lại ở đây?” Giọng Tiêu Tư Dĩnh lập tức trở nên gay gắt, “Nhìn xem bây giờ trông con ra sao, con còn là con trai mẹ nữa không?”
Bàn tay Tiêu Đạc đặt bên người khẽ nắm lại thành quyền, nhưng cuối cùng anh vẫn không phản bác. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Kiều Nhụy Kỳ đã cạn kiệt. Cô vốn không phải là người có tính khí tốt, nếu không trước đây cũng không cãi nhau trên mạng với Chúc Tịch. Cô lên tiếng: “Dì Tiêu, cháu tôn trọng dì vì dì là mẹ của Tiêu Đạc nên mới lễ phép với dì như vậy. Nhưng từ lúc dì bước vào, ngoài việc trách móc anh ấy thì chỉ nhắc đến công ty. Cháu cũng muốn hỏi xem anh ấy có phải là con trai dì không? Anh ấy thức trắng đêm họp đến mức đau dạ dày, dì cũng đã thấy thuốc ở đây, nhưng cháu không thấy dì quan tâm đến anh ấy một câu.”
Tiêu Tư Dĩnh im lặng một lúc rồi mới nói: “Đau dạ dày thì có gì ghê gớm đâu, hơn nữa chẳng phải đã uống thuốc rồi sao?”
Kiều Nhụy Kỳ bật cười: “Ồ, nếu cháu bị đau dạ dày, mẹ cháu chắc chắn sẽ hỏi han đủ điều, còn tự tay nấu cháo cho cháu nữa.”
Tiêu Tư Dĩnh liếc nhìn cô: “Làm con gái cưng của mẹ thì có gì đáng tự hào? Tiêu Đạc không phải loại đàn ông bám váy mẹ.”
“… Đúng vậy, cháu là con gái cưng của mẹ cháu, thì sao?” Kiều Nhụy Kỳ thẳng thắn đáp, “Ít ra còn hơn việc bị chính mẹ ruột coi như công cụ trả thù. So với con trai dì, cháu thấy dì quan tâm đến Hứa Thế Hành hơn đấy.”
“… Cô nói bậy!” Tiêu Tư Dĩnh bị cô làm tức đến mức thốt ra lời chửi thề, “Thằng tiện nhân Hứa Thế Hành đó, tôi chỉ mong hắn chết, đêm nào tôi cũng mơ thấy nhà họ Hứa phải ngủ bờ ngủ bụi!”
“Mơ thấy ông ta hằng đêm mà còn bảo không quan tâm ư?” Kiều Nhụy Kỳ nói, “Dù có là hận, thì cuối cùng vẫn là xoay quanh một người đàn ông.”
“Cô! Cô hiểu cái gì chứ!” Tiêu Tư Dĩnh giận dữ nhìn cô, sắc mặt hơi đỏ. Kiều Nhụy Kỳ vốn định đáp lại, nhưng thấy bà như vậy, cũng sợ làm bà tức quá, nên đành im lặng.
Tiêu Tư Dĩnh lấy lại bình tĩnh sau vài hơi thở rồi nhìn Tiêu Đạc: “Bây giờ con đã cứng cáp rồi, đến cả việc Chủ tịch làm gì cũng muốn hỏi ý kiến con trước, lời mẹ nói thì càng không để tâm đúng không?”
Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn bà nói: “Con chưa từng có ý đó.”
“Vậy những lời cô ta vừa nói, con cũng đồng tình? Con cũng nghĩ mẹ coi con như công cụ à?”
Tiêu Đạc không trả lời. Tiêu Tư Dĩnh mím môi, kìm nén cảm xúc của mình: “Ngày mai theo mẹ về thành phố S.”
Bà để lại câu này rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Kiều Nhụy Kỳ. Vệ Chiêu thấy bà giận dữ bước ra, vừa tiến đến thì đã nghe bà lớn tiếng: “Đừng có theo tôi! Theo tổng giám đốc của cậu đi!”
Vệ Chiêu: “…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy bà nổi giận đến mức này. Dù ngoài mặt Tiêu Đạc lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tổng giám đốc, anh tuyệt đối không thể cư xử như vậy với bà.
Vậy là do cô Kiều chọc giận bà ấy sao?
… Phải nói thật, cô Kiều đúng là không phải tay mơ.
Anh nghĩ lúc này chắc chắn Tổng giám đốc không muốn bị ai quấy rầy, nên cùng Khương Kha ở lại bên ngoài tiếp tục chăm chút mấy chậu hoa.
Trong phòng, sau khi Tiêu Tư Dĩnh tức tối bỏ đi, Kiều Nhụy Kỳ cũng dần lấy lại bình tĩnh — giống như lần trước sau khi cãi nhau với Chúc Tịch trên mạng.
Quả thật cô vẫn chưa tu dưỡng đủ, mỗi lần bị cảm xúc lấn át là không kiềm chế được.
“Sao, lại nghĩ mình chưa đủ nhã nhặn hả?” Tiêu Đạc thấy nét mặt của cô, liền nhớ đến lần ở tiệm nướng, khi cô nói với anh điều này.
Kiều Nhụy Kỳ xoa xoa hai má, cảm thấy vấn đề lần này nghiêm trọng hơn nhiều: “Không phải là có nhã nhặn hay không, dù gì bà ấy cũng là mẹ anh mà.”
Tiêu Đạc bật cười: “Anh tưởng em đã biết ngay từ lúc bà ấy bước vào rồi chứ.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lát rồi hỏi anh, “Em nói vậy với bà ấy, anh không giận chứ?”
Tiêu Đạc khẽ cười tự giễu, nói với cô: “Thật ra em nói rất đúng, trong mắt bà ấy, anh chỉ là một công cụ. Điều này anh biết, mà bà ấy cũng hiểu rất rõ.”
Anh nắm lấy tay Kiều Nhụy Kỳ, trong đôi mắt trầm tĩnh bỗng ánh lên một tia sáng: “Anh ốm đau ra sao, đối với bà ấy không bao giờ quan trọng bằng chuyện của nhà họ Hứa. Nhưng bây giờ khi anh buồn bã, cuối cùng cũng có người hồi đáp.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");