Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa Đông tại Seoul ( Hàn Quốc)..
Mùa xuân năm ấy, cô đã từng nói khi mùa đông đến, nhất định sẽ nắm tay anh đặt chân đến Hàn Quốc, cùng nhau đi trên đồi tuyết trắng, cùng nắm tay nhau trượt tuyết,.. lời hứa năm đó, vẫn hằn in sâu trong tâm trí cô trong suốt 2 năm qua..từ tầng 12 nhìn xuống, cô mặc chiếc váy len đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cừu trắng đứng nhìn xa xăm.. 2 năm trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, cô đã chẳng còn là Minh Phương, cô gái vui vẻ, nông nổi, trẻ con như năm ấy...cô trưởng thành hơn rất nhiều, sống chậm hơn và rất ít khi cười, nói đúng hơn là kể từ khi xa anh, cô dường như đã mất đi nụ cười...vốn là một cô gái thôg minh, mục tiêu của cô theo đuổi ngày một phát triển, cô giờ đây đã là một nhà thiết kế thời trang trẻ có tiếng..
Từ bên ngoài cửa, tiếng gọi lớn ngày một gần, người đó không ai khác chính là Tuyết Nhi ( một thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn).. cô tình cờ quen Tuyết Nhi trong buổi đầu bước chân xuống sân bay, khi đó cô giúp Tuyết Nhi thoát khỏi sự theo dõi của đám vệ sỹ.. Tuyết Nhi mặc dù là thiên kim đại tiểu thư nhưng bản tính cô lại rất tốt bụng, cô là cô gái luôn luôn vui vẻ, yêu đời.. nhìn thấy Tuyết Nhi, cô như nhìn thấy tâm hồn mình những năm về trước, cái cảm giác ấy cứ như hai con người khác nhau nhưng cùng đồng điệu chung một tâm hồn... Tuyết Nhi tiến đến lại gần Phương..
- này Phương xinh gái, cậu định không đi trượt tuyết cùng mình và Lan thật chứ?
Phương mỉm cười..
- cậu biết tớ còn rất nhiều việc chưa giải quyết mà..
Tuyết Nhi thở dài..
- mọi cuộc vui sẽ càng vui hơn nếu có cậu..đi đi mà Phương, năn nỉ cậu ấy..
Phương véo mũi cô..
- chỉ được cái dẻo miệng..nhưng tớ k biết trượt tuyết đâu nhá..
- thiệt tình, tớ sẽ dậy cậu..
Phương gật đầu đi thay bộ quần áo ấm gọn gàng hơn.. Tuyết Nhi cẩn thận choàng khăn lên đầu Phương..
- muốn vui trước tiên phải giữ ấm cái thân đã..
- cảm ơn cậu...
Lan đã đợi sẵn ở sân trượt... 2 năm qua Lan cũng thay đổi rất nhiều, cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn, nhờ sự giúp đỡ của Tuấn cộng với tài năng của cô, cô hiện là trưởng phòng kinh doanh tại khách sạn lớn..
- hai cậu tới rồi..
- chờ bọn mình lâu chưa?
- không chỉ mình tớ chờ đâu.. tèn tén ten, cậu xem cả ai nữa này..( chỉ tay về đằg sau)
Tuấn mỉm cười tiến lại gần..
- chào hai em..
Phương bất ngờ khi thấy Tuấn..
- anh Tuấn, em tưởng anh qua Pháp..
- anh đi có 1 tuần thôi..
Tuyết nhi nhéo tay phương..
- ai đây? Bạn trai cậu à, nhìn ánh mắt anh ấy nhìn cậu thật yêu thương..
- không, bạn mình thôi..
- mình k tin trên đời có những tình bạn khác giới mà nhìn nhau đầy yêu thương vậy đâu..
Tuấn gãi đầu..
- Phương nói phải đấy em, cô ấy chỉ xem anh là bạn thôi..
- còn anh xem cô ấy là gì?
- anh...
Phương nhéo tay Tuyết Nhi..
- cậu này thì...
- anh ấy đẹp trai thật, rất lịch lãm..
Nói xong cô ghé sát vào tai Phương..
- nhưng chưa đẹp bằng chồng tương lai của tớ..
Phương tròn xoe mắt..
- chồng tương lai..
Tuyết Nhi ôm mồm Phương..
- bé bé cái mồm thôi Phương, bọn tớ chưa chính thức hẹn hò nhưng tớ nghĩ tớ đã có chút cảm tình với anh ta..
- tớ hi vọng người đó sẽ yêu cậu thật lòng ( nói nhưng cô lại nghĩ tới Dũng)..
Lan..
- hai người to nhỏ gì mà tớ k nghe rõ vậy..
- đâu có, chúng ta trượt tuyết nhé..
Tuyết Nhi nắm tay Phương đặt vào tay Tuấn..
- anh giúp bạn em nhé, em nghĩ mình không đủ vững chắc để đỡ cô ấy mỗi khi ngã đâu..
Tuấn gật đầu nhìn Phương, cô gồng mình miễn cưỡng nắm lấy tay anh..
- Phương.. em thả lỏng người ra..
- đấy.. tốt lắm, em sắp làm được rồi..
- phương ơi.. cố lên...
Tuyết Nhi cùng lan đứng từ xa nhìn Phương và Tuấn, khó khăn lắm cô mới thấy Phương cười tươi như hôm nay..
- cậu ấy cười thật đẹp.. cậu ấy rất xứng đôi với anh Tuấn..
Lan thở dài.
- tiếc là nếu trog lòng cậu ấy khôg nghĩ đến anh ta thì nhất định tình cảm của anh Tuấn sẽ được chấp nhận..
- nghĩ đến ai cơ? Phương có người yêu rồi sao?
- cậu ấy đã từng có chồng, nhưng cuộc sống hôn nhân chỉ kéo dài chưa đầy 3 tháng..
Tuyết Nhi ôm mồm..
- ôi không.. vậy là cậu ấy có chồng từ năm 20, rồi chuyện gì đã xảy ra với họ?
- hôn nhân của họ xuất phát vốn dĩ đã không có tình yêu...nói chung có quá nhiều chuyện để hiểu hết vấn đề k phải một lúc một nhát..thôi thì cứ tạm bợ với cái lý do duyên chưa đủ..
- Phương khổ quá Phương ơi..tớ k nghĩ cậu ấy lại có một thanh xuân k mấy tốt đẹp như vậy..
Từ sân trượt tuyết trở về, trên chiếc màn ảnh lớn giữa lòng thành phố.. chiếc xe trở cô, Tuyết Nhi, Lan dừng lại đèn đỏ ven đường, lúc này mọi người đang chăm chú ngước mắt lên nhìn buổi họp báo trở về của vị chủ tịch tài ba Đặng Đình Dũng..anh giờ đây đã là doanh nhân thành đạt tầm cỡ thế giới, khắp trang báo thương mại quốc tế đều nói về anh.. anh mặc bộ tây trang trắng, lịch lãm đứng trước ống kính như một vị nam thần làm đốn tim bao người..
Tuyết Nhi ngồi đằng trước đưa mắt hướng về màn ảnh lớn, khóe môi cô nở ra nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đầy tự hào..
- từ từ hãn đi, đỗ xe vào đây giúp tôi lát..
Phương:
- có chuyện gì à?
Tuyết nhi chỉ tay về đằng trước.
- cậu nhìn kìa..chúng ta cũng phải nêm xem tin tức hot chứ..
Ngay lập tức cô bước xuống mở cửa xe kéo tay Phương và Lan ra khỏi xe.
- xuống xem cùng tớ đi..
3 người đứng kế bên nhau ngước mắt lên nhìn màn ảnh lớn..
Phóng viên:
- thật vinh dự cho chúng tôi được tham gia buổi họp báo này của ngài..theo chúng tôi được biết 2 năm qua ngài đã không tổ chức và hoạt động gì liên quan đến báo chí và truyền thông.. điều đó thật khiến người ta tò mò về bản thân ngài..
Anh lạnh lùng cười nhạt một cái..
- đó là lý do hôm nay tôi xuất hiện ở đây với thành công như ngày hôm nay.. hai năm qua, tôi đã khôg ngừng cố gắng để đưa sự nghiệp lên một tầm cao mới.. tôi là người tham vọng, tất cả chưa phải là đủ, tôi luôn mong muốn tiến thật xa hơn nữa.. và hôm nay tôi đứng đây để khẳng định với mọi người tôi đã làm được..
Mọi người cả trong lẫn ngoài đều vỗ tay, chỉ có riêng cô, cảm giác như ngàn chiếc kim đâm thẳng vào trong tim, hai năm qua, cô đã cố dặn lòng là phải quên anh, nhưng mỗi lần trời đổ mưa, cô lại âm thầm vào face book anh, xem hoạt động của anh, xem anh và cô ấy thế nào, liệu có hạnh phúc hay không? Thật là kỳ lạ lắm nhé, lúc face book báo anh hoạt động 2 ngày trước, cô lại chỉ mong đèn xanh sáng lên, và khi đèn sáng lên rồi, cô lại vội vàng thoát ra như thể sợ anh biết...Lan đứng kế bên cô, đưa tay nắm chặt lấy vai cô, mong muốn trấn an lại tinh thần của cô..cô mỉm cười nhưng mắt rưng rưng..về phía Tuyết Nhi, cô háo hức xem anh không rời mắt..
Phóng viên..
- chủ tịch có thể nói tiết lộ vấn đề riêng tư của bản thân cho mọi người biết được k ạ?
Anh im lặng một hồi..
- sắp tới.. tôi sẽ đính hôn..
Mọi người trầm trồ cười ồ lên, cô run run đứng chẳng vững.. tại sao 2 năm trước cho đến 2 năm sau vẫn cái cảm giác chết tiệt này..Lan đỡ lấy tay cô..
- phương..
Tuyết Nhi lúc này mới quay sang cô..
- cậu sao thế Phương? Ôi tớ xin lỗi, mê trai quá mà k hề để ý tới cậu..
- tớ không sao.. chỉ là chuột rút tí thôi mà..
Tuyết Nhi cúi xuống.
- để tớ nắn bóp cho cậu đỡ đau..
Vừa hay ánh mắt Tuyết Nhi chạm tới giọt nước mắt của Phương.
- Phương.. cậu đau lắm nên khóc đấy à?
- ừ.. tớ là người chịu đau kém lắm..
Lan..
- chúng ta đỡ cậu ấy vào xe, nhanh về không mẹ cậu ấy đợi..
Tuyết Nhi.
- hôm nay cho tớ ăn trực nhà cậu nhá, tớ mê mấy món mẹ cậu nấu lắm..
Vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại cô reo lên ( là bố cô)
- Nhi à.. con đang ở đâu?
- con đang ở ngoài đường..
- con bé này, hôn phu con về nước rồi mà không quan tâm xem thế nào, vẫn ham chơi cho được..
- con cũng vừa gặp anh ấy..
- con gặp cậu ấy? Khi nào..
- trên màn ảnh đó ba..
- thiệt tình.. hết nói nổi con bé này..
Tại khác sạn 5 sao nổi tiếng..
Thư ký đưa cho anh cốc nước cam..
- chủ tịch chắc mệt rồi, anh uống ly nước cam này nhá..
Anh gật đầu châm một điếu thuốc trên tay..
- việc tôi sai cậu làm, tiến hành thế nào rồi.?
- tôi sẽ thu mua lại tập đoàn ấy, nghe nói từ ngày cố chủ tịch Lương mất, người lên thay chức toàn hội bất tài, công ty liêu xiêu..
Anh dập tắt điếu thuốc.
- làm càg nhanh càng tốt..
Nói rồi anh bước ra ngoài ban công, nheo mắt nhìn xa xăm.. nhìn về phía Đông bên ấy, anh và cô đã từng có những kỷ niệm thật đẹp.. anh nhếch môi đầy lạnh lùng..
Tiếng chuông tin nhắn anh reo lên.
- mẹ gọi con nhưng k được, mẹ rất vui vì con đã trở về. Đừng quên buổi gặp mặt, mẹ tha thiết xin con sinh cho mẹ đứa cháu nỗi dõi tông đường..
Anh thở dài vất điện thoại xuống giường..
- lấy vợ sao? Cảm giác ấy sẽ thế nào nhỉ?
Cùg thời điểm ấy tại Việt Nam, Kiều Thanh rơi nước mắt nhìn lên màn hình ti vi tại một vùng quê nghèo ven biển.. đây chính là nơi cô đã sinh ra là khôn lớn.. cô run run đưa ngón tay dài sờ nhẹ lên khuôn mặt anh trên màn hình nhỏ, giọng nói khàn khàn.
- Dũng.. Dũng..
Mẹ cô nhìn cô thở dài.
- uống thuốc đi con..
Cô liếc mắt nhìn những viên thuốc, ký ức hiện về..
Anh mặc bộ vest đen đến gĩ cửa mạnh vào phòng cô, ngày hôm ấy, cô cứ ngỡ sẽ là ngày hạnh phúc..cô mỉm cười nhìn lên khuôn mặt tức giận của anh, nự cười ấy chợt vụt tắt..
- anh Dũng..
Anh nhanh chóng tiến gần về phía cô, cô lùi lại đằng sau ngồi xuống ghế sofa.. cố gắng lắm cô mới có thể trấn an tinh thần mình.. mấy năm yêu anh, cô chưa hề thấy anh như vậy..
- anh.. anh đến gặp em có chuyện gì? Hay là nhớ em sao?
Dũng nhìn Kiều Thanh rồi vỗ nhẹ tay một cái, từ bên ngoài vệ sỹ của anh lôi vào một ng đàn ông với cơ thể bầm dập, người đó chính là tên Kiều Thanh thuê gây ra vụ tai nạn cho Phương.
- em quen người này chứ?
Cô run run lắc đầu.
- khôg..em sao có thể quen ng như vậy? Hắn là quái vật nơi nào vậy anh..
Người đàn ông hét lớn.
- Vương kiều Thanh,cô hay lắm, cô định trở mặt à?
- này đừng nói láo, tôi k quen anh..
- tôi tên gì?
- thì tên Đại chứ còn gì nữa ( nói rồi mới nhớ mình đã bị lừa)
Dũng.
- cô thôi đi, im lặng cho tôi..
Kiều Thanh lắc đầu rơi nước mắt..
- đừng mà, anh đừng làm em sợ..
Dũng ngồi xuống nâng cằm cô lên.
- Đời tôi thấy mình ghê tởm nhất là đã từng yêu 1 con rắn độc như cô..
- không.. anh nói dối..anh yêu em, yêu mình em..
- cô điên rồi..
Kiều Thanh đứng dậy.
- cứ cho là em làm vậy, vậy thì sao? Em lấy lại những thứ vốn là của mình thì có gì là sai?cô ta đáng chết, lẽ ra cô ta nên chết chứ không nên sống..
Dũng im lặg nhìn Kiều Thanh một hồi, anh từ từ lôi ra khẩu súng đằng sau chĩa thẳng vào ng cô..
- loại ng như cô thật sự sống quả thật vô ích..
Kiều Thanh cười lớn.
- bao năm đầu ấp tay gối bên em mà anh lỡ lòng giết em sao Dũng?
- giết cô? Tôi k muốn nhưg nếu hủy hoại cô.. tôi đang muốn..
Nói rồi anh nhanh chóng kéo cò bắn mạnh xuống chân cô..
- trên đời này, chết k đáng sợ, sợ nhất là mình k thể đứng trên chính đôi chân mình.. k có nó, cô sẽ tu nghiệp được đấy..