Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi còn bắt đầu dạy bảo ta đấy à!?” Trang Đình Sinh vuốt bộ râu trắng quát.
Trang Nghiêm Kỳ thấy phụ thân bắt đầu nói sang chuyện khác, lập tức nói với Trang Trọng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không ai hiểu con bằng phụ thân…”
“Khỏi nịnh nọt, nhanh nói đi!”
“Khụ khụ, ta hơi lo lắng về bên Thủ Kiếm Thành.” Trang Trọng thành thật trả lời.
Lúc này Trang Đình Sinh mới nghiêm túc nhìn Trang Trọng nói: “Chỉ có ba ngày mà cũng không chờ được sao?”
“Gia gia, ngươi hẳn là biết ta thật lòng với Tần Uyển Du, cho dù nàng không có thể chất Bán Linh, ta cũng vẫn sẽ cưới nàng.”
Lúc này, Trang Nghiêm Kỳ hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Bây giờ những môn phái khác cũng không tin tưởng chúng ta, bọn họ cũng không cho rằng ngươi thật lòng, mà đương nhiên là ngươi biết lý do của việc này.”
Giọng nói của Trang Trọng có hơi tức giận: “Chẳng phải vì bọn họ lấy cớ Uyển Du không được làm chính thê hay sao?”
Trang Nghiêm Kỳ lắc đầu: “Ngươi cũng biết đây chỉ lấy cớ mà thôi, cho dù Tần Uyển Du trở thành chính thê, bọn họ cũng sẽ tìm đươc cái cớ khác.”
“Nếu bọn muốn Thủ Kiếm thành, vậy thì cứ giao cho bọn họ là được!”
Lúc này Trang Đình Sinh mới nói: “Trọng Nhi, ngươi vẫn còn quá trẻ, chuyện này cũng không phải hành động theo cảm tính là có thể giải quyết được, Tần Uyển Du là con gái của thành chủ Thủ Kiếm Thành, nàng có thể cắt đứt quan hệ với Thủ Kiếm Thành sao?”
Trang Trọng im lặng, bởi vì hắn biết Tần Uyển Du rõ ràng không thích hắn, nhưng vẫn phải lựa chọn gả cho hắn, hắn biết rõ lý do trong đó.
Thủ Kiếm Thành cần chỗ dựa vững chắc, nên mới có hôn sự này, mà đúng là bởi vì Trang Đình Sinh và Trang Nghiêm Kỳ biết Tần Uyển Du cũng không thật lòng muốn gả vào Thiết Vệ Cốc, vì vậy hai người mới sắp xếp cho Tần Uyển Du thân phận thiếp thất.
Nhưng cho dù Tần Uyển Du không thích Trang Trọng, nhưng lại khá coi trọng Trang Trọng, Trang Trọng người cũng như tên, thích kết bạn, hơn nữa lại trang nghiêm trịnh trọng, cũng không dựa vào bối cảnh thân thế của mình mà khinh thường người khác.
“Còn một tin tức nữa, về bạn của ngươi.”
“Ai ạ?”
“Hứa Lãng.” Lúc Trang Nghiêm Kỳ nói ra cái tên này, có hơi nặng nề.
Mí mắt Trang Trọng không không chế được bắt đầu giật giật, giọng hắn run lên, hỏi: “Hắn sao rồi...”
“Chết rồi.”
Vẻ mặt Trang Trọng không thay đổi, nhưng lại mơ hồ phát ra khí thế uy nghiêm của Hóa Tinh Cảnh, hắn gằn từng chữ một hỏi: “Là ai đã giết hắn?”
Dường như Trang Nghiêm Kỳ cũng muốn an ủi hoặc khuyên nhủ: “Chuyện này chúng ta sẽ…”
“Là ai?” Trang Trọng gay gắt nhìn chằm chằm vào mắt của Trang Nghiêm Kỳ, không có chút nhượng bộ nào, thậm chí kiểu ngang ngược này còn khiếm Trang Nghiêm Kỳ cảm thấy có hơi chướng mắt.
Nhưng hắn biết bình thường Trang Trọng rất ngoan, ôn hòa nho nhã cũng không tự cao tự đại, chiêu hiền đãi sĩ rất được lòng người, nhưng khi Trang Trọng bắt đầu nổi giận thì lại là một hình tượng khác, chắc chắn là người bướng bỉnh nhất toàn bộ Thiết Vệ Cốc, ai cũng không thể thay đổi được ý định của hắn.
Mà chính vì trái tim thuần khiết như vậy, mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, vì vậy Trang Nghiêm Kỳ cũng không tức giận, mà trả lời câu hỏi của Trang Trọng: “Phàn Vân Hề.”
“Hứa Lãng cũng không nói cho ta biết hắn đi Thủ Kiếm Thành, hắn nhất định là vì ta… Nhưng sao Phán Vân Hề lại dám giết hắn?” Trang Trọng vô cùng khó hiểu, bởi vì Hứa Lãng là đệ tử mạnh nhất nhì Khai Sơn Tông.
Lúc này, Trang Nghiêm Kỳ sâu xa nói: “Lục đục giữa các môn phái với nhau, cũng không phải là giải đấu Thập Kiệt, đó là cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu như Phàn Vân Hề không được môn phái nâng đỡ, làm sao hắn dám giết Hứa Lãng được, đây chỉ là thăm dò mà thôi.”
“Thăm dò chúng ta sẽ ứng phó như thế nào sao?” Khóe miệng Trang Trọng nở một nụ cười kỳ dị, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thường ngày của hắn.
“Không chỉ thăm dò chúng ta, mà còn thăm dò phản ứng của Thủ Kiếm Thành.”
“Vậy Thủ Kiếm Thành phản ứng ra sao?”
“Không có phản ứng gì.”
Trang Trọng trở nên im lặng, hắn biết thành chủ Tần Hi đã hoàn toàn đẩy gánh nặng sang cho Thiết Vệ Cốc, nếu bọn họ không dùng Lôi Đình Chi Thế để đáp trả, vậy thì e rằng ngọn núi lớn này không đáng tin cậy như vậy nữa rồi, Tần Uyển Du có thể sẽ đưa ra lựa chọn mới.
Quả nhiên tất cả đều là quan hệ lợi ích thiệt hơn, tình nghĩa thật lòng gì cũng không tồn tại, nhưng Hứa Lãng là bạn thân của hắn, trong lòng hắn đã ra quyết định cho số phận của Phàn Vân Hề.
Thấy Trang Trọng im lặng không nói, Trang Đình Sinh thẳng thắn nói: “Trọng Nhi, sau này ngươi cũng phải cảnh giác cao độ, không phải tất cả mọi người đều trọng tình trọng nghĩa như con, đây là sự tàn khốc của tranh đấu môn phái, cho dù là kẻ tài giỏi như Phàn Vân Hề, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”
“Vậy ý ngươi là gì?”
“Chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, ngày mai xuất phát.”
Quả thật Trang Trọng cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, bởi vì hắn tin đến lúc đó, bên ngoài Thủ Kiếm Thành không chỉ có người đến chúc mừng, mà còn có những kẻ đến gây rối, mà tốt nhất là có Phán Vân Hề trong đó!
Nhìn bóng dáng Trang Trọng dần rời đi, trong lòng Trang Nghiêm Kỳ có chút lo lắng, xem ra hôn sự này cũng không có lời cho Thiết Vệ Cốc, Trang Trọng nói không ai hiểu con hơn phụ thận, vì vậy Trang Đình Sinh liếc mặt một cái là nhìn ra ngay tâm sự của Trang Nghiêm Kỳ.
Hắn bình tĩnh nói: “Nếu Tần Hi muốn làm một kẻ giỏi tính toán, vậy thì chúng ta cũng không ngại để cho hắn tạm thời đắc ý, nhưng bàn tính của hắn có hơi nhỏ, có một chút sổ sách cũng không tính toán nổi!”
Lúc này Tô Dạ và Alnis vẫn đang đi dạo trong Thủ Kiếm Thành, hắn thấy rất nhiều cáo thị mới được dán, đều nói về cùng một chuyện, đó chính là mời những kẻ râu ria từ bên ngoài đến, trong ba ngày tự giác rời khỏi Thủ Kiếm Thành, nếu không tự gánh lấy hậu quả.