Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà bắt đầu từ sáng nay, quả thật rất nhiều người đều vác theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi Thủ Kiếm Thành, xe ngựa chở hàng cũng rời khỏi đây, trong chốc lát trong thành trở nên vắng vẻ hơn không ít, dường như có một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ thành.
Đây cũng không phải là cảm giác hư ảo của Tô Dạ, mà là hắn đã ngửi được mùi máu sau ba ngày của Thủ Kiếm Thành.
Tô Dạ biết còn một lý do khác khiến trên đường gần như không có người, đó là hắn đã cảm nhận được bây giờ phủ thành chủ chật kín người, gần như tất cả Kiếm Tu đều tập họp ở đó.
Trong viện phủ thành chủ đứng đầy người, Tần Hi nhìn Tần Uyển Du bên cạnh, sau đó nói với mọi người: “Hôm nay triệu tập mọi người lại đây, ta chỉ muốn hỏi một câu, có phải Tần Hi ta làm sai rồi không?”
Trong lòng mọi người cũng thấy rất buồn, Thủ Kiếm Thành cần phải hy sinh một người phụ nữ để đổi lấy sự che chở, mà cho dù trong số họ có người cho rằng tần Hi đã sai, lời này cũng chỉ nghẹn trong lòng không thể nói nên lời.
Nhưng sẽ luôn có một giọng nói đặc biệt như thế xuất hiện, ví dụ như Điền Ngọc Thanh khó hiểu hỏi: “Vì sao môn phái này nhẫn nhịn đến bây giờ mới ra tay với Thủ Kiếm Thành?”
Tần Hi thở ngắn than dài nói: “Năm trăm năm trước Thủ Kiếm Thành có hơn ngàn người, không kém gì các danh môn đại phái, cho dù bọn họ có thèm muốn kiếm trận thì làm được gì? Nhưng trời không phù hộ Kiếm Tu ta, đến bây giờ lại trở nên suy yếu như thế, Thủ Kiếm Thành to như vậy lại chỉ có một mình ta là tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, sao có thể ngăn cản bầy sói đang rình rập được chứ.”
“Vậy còn Tuyệt Thế Hảo Kiếm thì sao?”
“Tuyệt Thế Hảo Kiếm? Ngay cả các ngươi ta cũng không thể bảo vệ được, làm sao bảo vệ Tuyệt Thế Bảo Kiếm được đây? Vả lại tổ tiên đã từng nói, người không có duyên thì kiếm ở trước mắt cũng không nhận được, người có duyên thì cho dù cách ngàn vạn dặm vẫn đến tìm kiếm.”
“Vậy chúng ta đều theo Thiết Vệ Cốc, sau này còn Kiếm Tu nào nữa?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, Tần Hi ngẩng mặt lên trời thét dài: “Kiếm Tu kết thúc trong tay ta, ta hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!”
“Lời của thành chủ sai rồi, chẳng phải ngươi vì bọn ta nên mới bị ép buộc như thế sao?”
“Phải là bọn ta phải hổ thẹn với thành chủ và Uyển Du mới đúng!”
Từ Bình Dương xúc động phẫn nộ muốn nói gì đó, lại bị Điền Ngọc Thanh giữ chặt lại, bởi vì bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã được quyết định, không thể lại gây thêm phiền phức cho chủ thành nữa.
Lúc này, Tần Uyển Du mở miệng nói: “Các người không cần phải tự trách, đây là lựa chọn của bản thân Uyển Du.”
Mọi người đều biết, Thủ Kiếm Thành vẫn sẽ tồn tại, nhưng từ nay về sau sẽ không còn Kiếm Tu nữa.
Ba ngày sau.
Hôm nay là ngày Tần Uyển Du xuất giá, nhưng Thủ Kiếm Thành lại không có chút không khí vui mừng nào.
Bởi vì Thủ Kiếm Thành giống như một cái lồng thú, tu sĩ được phái đến từ hơn mười môn phái ước chừng có hơn một ngàn người, vây quanh nơi này, mà người xuất hiện tại cổng chính là Thiết Vệ Cốc, Trang Trọng mặt một trường bào màu đỏ, cưỡi trên một con Hãn Huyết Bảo Mã, yên lặng đợi Tần Uyển Du ra cổng thành.
Nhưng cổng thành lại chậm trễ không có động tĩnh mở ra, nhưng những tiếng động khác lại truyền tới trước.
Vài tên Thập Kiệt giết chết Hứa Lãng ngày hôm đó, tất cả đều mặc áo choàng đỏ, đặc biệt là Phàn Vân Hề trong số đó, lại còn đeo thêm một đóa hoa tươi bên tai.
“Hôm nay Thiết Vệ Cốc cũng đến đón dâu?” Một gã tu sĩ Hóa Tinh Cảnh xót xa nói.
Hắn thấy Thiết Vệ Cốc không ai trả lời hắn, ngay lập tức có hơi tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Trùng hợp bọn ta cũng đến đón dâu, hơn nữa là cưới con gái của thành chủ Thủ Kiếm Thành Tần Uyển Du, không biết quý phái đây cưới ai vậy?”
Thiết Vệ Cốc vẫn không có ai đáp lời, mà đôi mắt lạnh lẽo nhìn các môn phái khác khiêu khích khoa trương khiến người khác buồn nôn.
“Thật trùng hợp, bọn ta cũng cưới Tần Uyển Du.”
“Bọn ta cũng vậy!”
“Chuyện này... chẳng lẽ một mình Tần Uyển Du lại có thể cùng lúc gả cho nhiều môn phái như vậy sao?”
“Vậy thì có gì không được, càng đông càng vui mà!”
“Nói hay lắm!”
“Trái lại ta cũng không để ý!”
“Ha ha ha…”
Trên mặt mọi người Thiết Vệ Cốc hiện lên vẻ tức giận, chỉ riêng Trang Trọng nhìn chằm nhằm một mình Phàn Vân Hề, dường như Tần Uyển Du đang ở bên trong cổng thành không có sức hấp dẫn lớn như vậy với hắn.
Phàn Vân Hề bị Trang Trọng nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên, vừa định trêu chọc hai câu, lại phát hiện cổng Thủ Kiếm thành Thành đã mở ra, mấy trăm người từ bên trong nối đuôi nhau mà ra, mà Tần Uyển Du ngồi trong chiếc kiệu lớn được tám người nâng ở ngay chính giữa, chính là mục tiêu hôm này của mọi người ở đây.
Lúc này Thiết Vệ Cốc muốn tiến lên đón dâu, lại bị các môn phái khác ngăn lại trên đường.
“Hôm nay là đại hỉ của Thiết Vệ Cốc bọn ta, thấy màu đỏ có lẽ sẽ càng thêm vui mừng đấy!” Trang Nghiêm Kỳ ở ngay bên cạnh Trang Trọng, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn các tu sĩ Hóa Tinh Cảnh của các môn phái khác, ý đe dọa trong đó đã rất rõ ràng.
Bởi vì Thiết Vệ Cốc không chỉ là một môn phái, phía sau hắn còn có bốn môn phái đồng minh, mà tu sĩ Hóa Tinh Cảnh của Khai Sơn Tông trong đó, chỉ hận không thể đánh chết Phàn Vân Hề ngay tại chỗ!
“Chẳng lẽ Thiết Vệ Cốc cũng cưới Tần Uyển Du?”
“Biết rồi còn hỏi.”
“Ta nghĩ không chỉ có như vậy đâu, Tần Uyển Du thật đúng là có khí thế, lại dùng cả Thủ Kiếm Thành làm của hồi môn!”
Lời nói vừa thốt ra, khung cảnh đột nhiên trở nên im lặng, không khí giương cung bạt kiếm chậm rãi bao phủ, Kiếm Tu , mà đương nhiên những Kiếm Tu vừa mới ra khỏi cổng cũng cảm nhận được.
Giằng co kéo dài suốt cả thời gian một nén hương, tất cả các môn phái đều đang chờ cơ hội ra tay, mà lúc này Kiếm Tu vừa mới ra cổng lại lần nữa nâng kiệu lui về Thủ Kiếm Thành, sau đó tiếng đóng cửa sàn sạt vang lên kia chính là kèn lệnh chiến đâu!