Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1
Khi Mạch Khiết bước xuống khỏi taxi, đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ đến số 9.
Sáng sớm, lúc chút ánh sáng ít ỏi vừa mới lóe lên, cô đã tỉnh dậy, nằm im trên giường nhìn trân trân lên trần nhà, không thể ngủ tiếp được nữa. Trong trí não vẫn còn suy ngẫm đến lời của Lý Mộng Long.
- Cô hãy đi thổ lộ tình cảm! Mặc dù đối phương không tiếp nhận cô nhưng ít ra cô cũng làm một việc để mình không phải hối hận.
Cô không ngốc, biết rõ kết quả của việc thổ lộ tình cảm với Tiêu Ly chắc chắn là thất bại, sẽ không thể xuất hiện bất cứ kỳ tích nào, nhưng ít nhất để cho anh ấy biết rõ vị trí thực sự của anh trong lòng mình.
Dù có thổ lộ hay không, nỗi nhớ thương đơn phương.
Đã quyết định xong, cho nên ở trong phòng đợi máy bay lúc này mới xuất hiện bóng dáng của Mạch Khiết.
Cô đi len qua đoàn người đông đúc, cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Tiêu Ly mặc bộ comple màu tro đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ kín sát đất to rộng và sạch sẽ. Anh ngồi quay lưng về phía cô, hơi cúi đầu, đang đọc báo. Ánh nắng ấm áp của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi vào cổ áo trắng tinh của anh. Tóc anh cắt ngắn gọn gàng. Cho dù anh ngồi ở bất cứ đâu, đối với Mạch Khiết cũng đều là ánh hào quang chói sáng duy nhất ở trong cả biển người.
Cô nhẹ nhàng đi đến đó, đứng ngay chếch phía sau lưng Tiêu Ly. Những người xung quanh đó không đông lắm, có người ngạc nhiên ngẩng nhìn cô rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lúc này đây, thế giới vô cùng yên tĩnh.
Nhưng trong thế giới nội tâm của cô thì lại xảy ra một cơn sóng thần mãnh liệt vô cùng.
Cô chuẩn bị thổ lộ tình cảm với một người con trai mà cô đã yêu suối mười ba năm qua, cô phải để cho anh ấy biết, anh ấy là thần tượng xuyên suốt những năm tháng của cô, là ánh hào quang duy nhất.
Như thể cảm nhận được điều gì, rời mắt khỏi tờ báo, từ từ quay đầu về phía sau, sau đó nhìn thấy Mạch Khiết mặc bộ váy hoa nhỏ li ti dịu dàng, mái tóc đen nhánh, gương mặt ửng hồng, giống như một đóa tường vi màu hồng phấn đang nở rộ giữa sớm mai.
Anh nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt của cô, vội vàng né tránh như phải bỏng. Anh hỏi vẻ yếu ớt:
- Tiểu Khiết, sao em lại...
Cô đi vòng đến trước mặt anh, cúi xuống đặt lòng bàn tay mình lên trên mu bàn tay anh.
- Anh Tiêu Ly, em muốn nói cho anh biết một việc...
Cô dồn hết dũng khí của mình muốn nói tiếp, nhìn thấy con ngươi mắt đen nhánh hoảng hốt như con nai bị kinh hãi của anh, đột nhiên lại không thể nói tiếp được nữa.
- Tiểu Khiết, em thấy đấy... Anh sắp phải đi rồi, phải làm thủ tục lên máy bay rồi, có việc gì thì đợi anh quay về hãy nói nhé.
Giọng của anh rất ôn hòa, ánh mắt của anh thì né tránh. Anh là một người vô cùng lương thiện, không nỡ làm tổn thương bất kì một ai, huống hồ đây là cô em gái nhỏ Mạch Khiết mà anh yêu thương như vậy. Anh biết có một số câu nói, nếu như đã nói thẳng ra thì sẽ tạo thành sự tổn thương, cho nên anh không thể để cô nói ra.
Ánh mắt của Mạch Khiết chằm chằm nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Ly.
Cô đến đây là vì muốn nói những lời đó.
- Anh Tiêu Ly, anh có biết không? Nếu như không có anh, có lẽ cuộc đời của em đã thay đổi hoàn toàn. Anh có nhớ không? Lần đầu tiên anh gặp em, hôm đó em đang định bỏ nhà ra đi, em không hề nghĩ sẽ quay trở về nhà, không hề nghĩ sẽ còn gặp lại người thân của mình. Nếu như không có anh, em đã bị lừa gạt bán đi hoặc bị người ta lấy hết bộ phận trong cơ thể hoặc là bị người ta dìm xác xuống dưới nước, tất cả những gì thê thảm nhất có thể xảy ra. Nhưng là vì gặp anh, em vẫn còn là em, được là một con người hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt anh.
Tiêu Ly mím môi, giơ tay ra vuốt mái tóc đen dài bóng mượt, toát ra mùi hương hoa cỏ của cô:
- Tiểu Khiết, đó chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên, sự gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy trong cuộc đời một con người sẽ gặp rất nhiều lần.
- Không, đó không phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, đó là cuộc gặp được số phận định sẵn, để cho trong cuộc sống của em xuất hiện được tia nắng ấm áp. Anh Tiêu Ly, anh là tia nắng của em, nếu như không có anh trong thế giới của em, chắc chắn sẽ là màn đêm đen dày đặc...
Anh cúi mặt, mấy sợi tóc che phủ vầng trán sáng bóng của anh, hơi thở của anh yếu ớt chống chọi lại với sự cuồng nhiệt của cô:
- Không, anh không phải...
- Anh Tiêu Ly, anh không hiểu được anh có ý nghĩa như thế nào đối với em. Sau khi anh rời đi, em cũng chưa bao giờ từng để ý đến bất kỳ người con trai nào, cho đến tận bây giở, đã 25 tuổi rồi, em thậm chí không thể hiểu được mùi vị của tình yêu, em luôn chờ đợi anh, thậm chí em biết có thể cả cuộc đời này không không thể gặp lại anh, nhưng em vẫn thầm chờ đợi anh, mong ngóng anh có thể xuất hiện lại giống như vầng mặt trời mới, chiếu sáng cả bầu trời u ám của em.
Cô nắm lấy lòng bàn tay anh, như thể đang trao cho anh trái tim thẹn thùng và cuồng nhiệt của mình.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương.
- Tiểu Khiết, bao năm nay, anh chưa bao giờ quên em, trong lòng anh, em cũng vô cùng quan trọng... chỉ có điều, đó không phải là thứ tình cảm phức tạp nào khác, chỉ là nỗi nhớ mong của anh trai đối với em gái...
- Bất luận trong lòng anh, anh đặt em ở vị trí nào, em chỉ muốn cho anh biết, em muốn nói cho anh biết rằng bất luận anh lưu lạc đến vùng đất nào trên quả địa cầu này, em cũng vẫn luôn ở chỗ cũ để chờ đợi anh, bắt đầu từ rất lâu rồi, cho đến tận bây giờ và đến tận tương lai. Em không cầu xin anh để mắt tới em nhiều hơn, em chỉ không muốn che giấu nội tâm của mình, em yêu anh, anh Tiêu Ly, em nghĩ em yêu anh không hề thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, có thể tình yêu của em còn sâu đậm hơn của bọn họ, bởi vì nó đã kéo dài suốt một thời gian rất dài. Anh Tiêu Ly, đây chính là mục đích hôm nay em đến đây, em muốn cho anh nhìn thấy tất cả thế giới của em, không hề giữ lại chút gì, cho dù một giây sau anh sẽ rời khỏi đây. – Cô ngẩng đầu lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
Đứng trước mặt Mạch Khiết, một cô gái đang tràn đầy nhiệt huyết, anh không biết làm gì hơn, hơi hoảng loạn, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng của sự cảm động.
- Anh xin lỗi Tiểu Khiết, anh nghĩ anh đã làm tổn thương em rồi... – Anh khẽ lẩm bẩm.
Lúc này xung quanh rất ồn ào bởi quá nhiều tạp âm, sân bay đang thông báo mọi người xếp hàng làm thủ tục lên máy bay.
Cô đứng lên cùng với anh, đôi chân do gập lại nên thấy hơi tê, nhưng cô vẫn kiên trì đứng thẳng người không để anh nhận ra được sự yếu đuối của cô trong lúc này.
- Em không muốn nghe ba chữ này, em xin lỗi, ba chữ này chính là câu nói tàn nhẫn nhất. Em chỉ là muốn biết, anh Tiêu Ly, liệu anh có quên em không? Trong lúc anh đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc, lúc anh đang dắt tay một người con gái khác, lúc anh hôn cô ấy liệu anh có bỏ rơi em ở một nơi thật xa giữa làn gió thổi?
Anh trầm mặc không nói, kéo cô lại gần và ôm cô vào vòng tay ấm áp, lồng ngực to rộng của anh toát ra mùi hương chanh dịu dàng.
- Tiểu Khiết, anh mãi mãi sẽ không quên em!
Sau đó anh buông cô ra, từ từ đi đến cửa khẩu làm thủ tục lên máy bay không hề quay đầu lại, thể hiện sự quyết tâm, giống như nhiều năm trước, lúc anh rời xa cô vậy.
Mạch Khiết cứ thế nhìn người con trai cô đã chờ đợi suốt bao năm từ từ biến mất giữa biển người. Lại một lần nữa, biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô sờ lên môi mình, cô đã thơm vào trán anh, lần đầu tiên tiếp cận với anh gần như vậy, nhưng sau đó lại là sự chia ly vĩnh viễn.
Cô vẫn tưởng rằng anh là vầng mặt trời của cô, nhưng thực ra, anh chỉ là một ngôi sao băng ở trong thế giới của cô, trong khoảnh khắc lướt ngang bầu trời, khiến cô phát hiện ra sự tồn tại của ánh sáng rạng ngời, sau đó lại trả lại cho cô một đêm đen cô độc dài đằng đẵng.
Không có ai có thể theo kịp bước chân của sao băng, giống như không có ai có thể nắm chắc được phương hướng của hạnh phúc.
Bi kịch lớn nhất của con người trên đời này không phải là thất tình mà là chưa yêu đã kết thúc, Mạch Khiết cười đau khổ nghĩ thầm, mình vô tình đã trở thành nhân vật nữ chính trong bộ phim bi kịch.