Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm
  3. Chương 24
Trước /108 Sau

Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chiều hôm qua sau khi tan học, có mấy cái học sinh đến cửa hàng văn phòng phẩm cũng tận mắt nhìn thấy cảnh nhảy lầu đáng sợ kia.

Đối với học sinh tiểu học mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích to lớn. Hôm nay hầu như mỗi lớp học đều có học sinh xin phép nghỉ, chủ nhiệm lớp trên cơ bản cũng đều phê giấy xin phép nghỉ, nghỉ ngơi mười phút giữa tiết, sân cỏ trước cửa lớp một cũng không còn náo nhiệt như trước, học sinh các lớp túm năm tụm ba bàn luận chuyện hôm qua, có bạn học rõ ràng chưa từng thấy qua, lại kể lại sinh động như thật, phảng phất như hôm qua chính mình cũng ở đấy.

“Các cậu có thấy mổ heo bao giờ chưa? Nói cho các cậu biết, cảnh kia càng đáng sợ hơn mổ heo gấp trăm lần!”

“Trên mặt đất toàn là máu, hôm nay cha mình lái xe máy chở mình qua đó, máu còn chưa rửa sạch! Thật đáng sợ, cha mình nói hai ngày này phải đi đường vòng đi học, cũng không tiếp tục đi con đường kia.”

“Đúng thế á, lớp chúng ta hôm nay cũng có mấy người xin nghỉ, lớp trưởng lớp hai cũng xin nghỉ.”

“Thật đáng sợ, lớp trưởng lớp hai lợi hại như vậy, lá gan lớn như thế mà còn bị dọa đến nỗi xin nghỉ học, mình nghe nói hôm qua cậu ta còn khóc cơ.”

Thẩm Yến không nhẹ không nặng đập lên hộp bút, quay đầu lại lạnh lùng nhìn mấy bạn học đang chăm chú thảo luận chuyện này.

Bởi vì ánh mắt Thẩm Yến quá có áp lực, mấy bạn học giống như bị người bóp cổ, trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Hỏng bét! Xém chút nữa quên mất Thẩm Yến có quan hệ rất tốt với lớp trưởng lớp hai!

Không biết hôm qua Thẩm Yến có ở đấy không? Hẳn là không có đi, nếu không thì hôm nay cũng xin nghỉ rồi, ai gặp cảnh ngày hôm qua cũng bị dọa đến không ngủ nổi.

Mấy bạn nam đều hậm hực rời phòng học.

Một lát sau, có bạn nam nhăn nhăn nhó nhó, hết sức mất tự nhiên, lấy dũng khí đi đến trước bàn học Thẩm Yến, thấp giọng hỏi: “Thẩm Yến, Lạc Thư Nhan hôm nay không bị ốm à?”

Thẩm Yến đang xem sách, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ta.

Lạc Thư Nhan có bị bệnh không hình như không liên quan đến cậu ta lắm thì phải? Cậu ta tới hỏi vấn đề này làm gì chứ?

Cậu lúc nào cũng rất cao lạnh, lúc này mặc dù không nói chuyện, nhưng trong nghi ngờ trong mắt vẫn là thành công truyền đạt cho bạn học nam.

Bạn học nam đã sớm nghe nói Thẩm Yến có quan hệ rất tốt với lớp trưởng Lạc Thư Nhan, hai người thường xuyên cùng đi học tan học, mặc dù cậu có chút sợ hãi dáng vẻ không thích để ý người khác của Thẩm Yến, nhưng dũng cảm chiến thắng nội tâm e ngại, cậu hít sâu một hơi, nói: “Thẩm Yến, cậu có biết lúc nào Lạc Thư Nhan đến không, mình muốn trả tiền cho cậu ấy.”

Thẩm Yến nghi ngờ liếc cậu ta: “Tiền gì?”

Lạc Thư Nhan thế mà còn quen biết học sinh lớp cậu cơ đấy? Còn cho người khác vay?

Bạn học nam có chút xấu hổ, “Hôm trước mình đến tiệm sách mua vở, bị người ta trộm tiền, là Lạc Thư Nhan tính tiền giúp mình, hôm qua mình chuẩn bị trả lại cho cậu ấy, nhưng lại quên mang theo tiền.”

Thẩm Yến hiểu rõ, “A, không biết.”

Không, không biết sao?

Bạn học nam có chút không hiểu.

Cậu cảm thấy qua mấy ngày liền không trả tiền thì không được tốt lắm?

Liệu Lạc Thư Nhan có cho là cậu ta cố tình trốn nợ chứ?

Cậu cũng không hi vọng để lại ấn tượng xấu với bạn bè, như vậy cũng quá tệ.

Nhưng hình như lúc trước có nghe nói Thẩm Yến là hàng xóm với Lạc Thư Nhan, cái kia...

Cậu chần chờ do dự một lúc, từ trong túi lấy ra năm đồng xu, đặt trên mặt bàn Thẩm Yến, “Thẩm Yến, nếu như cậu có gặp được Lạc Thư Nhan thì cậu chuyển tiền này cho cậu ấy giúp mình không?”

Thẩm Yến không thích làm “Bồ câu đưa tin”.

Nhưng nghĩ đến Lạc Thư Nhan... Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu.

Bạn học nam thở dài một hơi, tự cho là cậu ta đã đồng ý, lúc đang chuẩn bị rời đi, nhớ tới cái gì, lại từ trong túi lấy ra ba bốn cái kẹo sữa Giai Giai*, “Thẩm Yến, kẹo này cũng đưa cho Lạc Thư Nhan đi, hôm đấy mình cũng quên nói cảm ơn nữa.” (tên kẹo eii)

Cậu ta nói xong, vừa vặn đối mắt với Thẩm Yến, cũng cảm nhận được cái nhìn chăm chú tử vong đến từ Thẩm Yến.

Không biết vì cái gì, cậu ta đột nhiên cảm thấy bản thân hình như là đang tìm cái chết.

Lại cúi đầu nhìn về phía kẹo sữa Giai Giai trên bàn học, lúc này tốc độ phản ứng của cậu ta rất nhanh, vội vàng nắm lên lấy kẹo sữa chân chạy nhanh như bôi dầu.

Thẩm Yến hiếm khi không mở phương thức trào phúng.

Cứ như vậy kẹo sữa Giai Giai, Lạc Thư Nhan đã sớm chán ăn đến không thích ăn.

Nhưnh tình huống Lạc Thư Nhan hiện tại có tốt không? Hôm nay chắc sẽ không còn không muốn ăn cơm đi, cậu cũng quá muốn mua khoai chiên cho cô, cái kia thực sự không vệ sinh, cậu nhìn thấy ông chủ cầm tiền xong lại đi xiên lạp xưởng hun khói.

Nếu như ăn nhiều bị tiêu chảy, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương*? (ý chỉ đã khổ còn khổ hơn)

Nhưng nếu Lạc Thư Nhan vẫn không muốn ăn cơm thì phải làm sao đây?

Từ lúc Lạc Thư Nhan cảm thấy bản thân không còn nhiều thời gian nữa, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn kể giấc mơ ly kỳ này cho ba ba nghe, ba ba nhất định sẽ không trơ mắt nhìn cô chết, ba ba nhất định nhất định sẽ cứu cô, ôm ý nghĩ như vậy, cô thả bút chì trong tay xuống, trịnh trọng nói: “Ba ba, đêm qua con có một giấc mơ.”

Lạc Thiên Viễn đang ký văn kiện, nghe nói như thế ngẩng đầu nhìn về phía con bé, cười híp mắt nói: “Mơ thấy chuyện tốt gì thế?”

Chuyện tốt?

Đấy mà cũng là chuyện tốt à!

Lạc Thư Nhan điên cuồng lắc đầu, tựa như đời trước cô chính là trống lúc lắc.

“Không phải chuyện tốt, cô mơ thấy ba ba...” Lời nói của cô còn chưa nói ra miệng, không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu cuồng nhảy mũi, “Hắt xì, hắt xì, hắt xì!”

Cô sợ ngây người.

Thế nhưng vẫn còn đang hắt xì, làm sao cũng ngừng không được.

Lạc Thiên Viễn vội vàng để công việc trong tay xuống đi đến bên cạnh con gái, vừa lau nước mũi cho con bé vừa xoa lưng hỏi, “Sao thế, có phải là bị cảm rồi không? Sao lại bắt đầu hắt xì rồi, có phải là mặc ít quá không?”

Lạc Thư Nhan không có tính toán, nhưng cô tối thiểu phải hắt xì hai ba phút mới dừng lại.

Hốc mắt hồng hồng, “Ba ba, con...”

Cô lại muốn nói, kết quả mới yên tĩnh một lúc, hắt xì lại tìm tới cô, lần này thời gian dài hơn!

Lạc Thư Nhan rất nhanh sợ tè ra quần, cô cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến phần cuối của giấc mơ, có bốn chữ “Không thể tiết lộ” này khắc trong đầu cô.

Chẳng lẽ đây ý nói, giấc mơ này của cô không thể nói cho người khác?

Sau khi nội tâm cô có ý nghĩ này, nhảy mũi mới dừng lại.

Thật sự không thể nói cho ba ba nghe sao? Nhưng nếu như không nói cho ba ba nghe thì sao cô có thể chứng minh những thứ kia là thật được?

Trái lại cô vẫn muốn thử một chút, nhưng vẫn sợ, luôn có cảm giác nếu như mình cưỡng chế muốn nói chuyện này cho ba ba nghe là đang tìm đường chết.

Sức sống của trẻ nhỏ trước ba tuổi không được tốt lắm, Lạc Thư Nhan mãi cho đến ba tuổi mới dừng mắc bệnh, mỗi lần Lạc Thư Nhan mắc bệnh đối với Lạc Thiên Viễn là một trận dày vò, lúc này nhìn thấy con gái liên tục nhảy mũi, anh cũng không dám coi nhẹ, cái gì cũng không nói, cầm lấy chìa khóa xe liền dắt Lạc Thư Nhan đi ra ngoài, “Ngươi rất ít khi nhảy mũi thế này, có phải là bị bệnh không, ba ba dẫn con đến bệnh viện khám xem sao.”

Lạc Thư Nhan còn đắm chìm trong thế giới của mình, còn đang hoài nghi giấc mơ kia là thật hay giả, không có sức để ý lời Lạc Thiên Viễn nói, tùy ý để ba ba ôm lên xe, mãi cho đến khi xe yên ổn dừng trước cửa bênh viện, Lạc Thư Nhan mới giật mình lấy lại tinh thần.

“Ba ba, chúng ta tới bệnh viện làm gì thế?”

Sắc mặt Lạc Thiên Viễn nghiêm túc, biểu hiện lo lắng: “Xem xem con có bị bệnh không.”

Lạc Thư Nhan: “Ba ba, con không có sinh bệnh.”

“Nhưng vừa nãy con liên tục hắt xì.”

Lạc Thư Nhan: “...”

Cô cũng rất bất đắc dĩ, “Kia có nguyên nhân khác mà, chắc chắn không phải sinh bệnh.”

Theo Lạc Thiên Viễn, con gái bảo bối hiện tại đang vịt chết mạnh miệng. Kỳ thật, tại lúc Lạc Thư Nhan còn rất nhỏ, Lạc Thiên Viễn liền mua không ít sách liên quan tới nuôi dạy trẻ nhỏ, anh biết trong quá trình trưởng thành của con không thể thiếu phát sốt, cảm mạo hay ho khan, trên cơ bản đại đa số tình huống đều không cần truyền nước, chỉ cần phụ huynh chăm sóc cẩn thận sẽ tốt hơn, bởi vậy, trước kia con gái phát sốt cảm mạo, ý nghĩ đầu tiên của cha mẹ anh chính là muốn đưa đến phòng khám truyền nước, anh muốn ngăn cản, còn bị cha đánh cho một trận.

Tuy nhiên, trong chuyện nuôi dạy con cái này, anh cũng không muốn nhường nhịn, bởi vậy, số lần con gái đi tiêm từ nhỏ đến lớn ít hơn những đứa trẻ khác không ít.

Nhưng mà con bé vẫn rất sợ đến bệnh viện.

“Đổ bệnh cũng không nhất định phải tiêm, con yên tâm, ba ba sẽ kết hợp với tình huống thực tế, sẽ không tùy tiện để con phải truyền nước.”

Lạc Thư Nhan gấp gáp: “Con thực sự không bị bệnh mà, chính là... Hắt xì, hắt xì!”

Cô không khống chế suy nghĩ của mình, lại muốn nói giấc mơ kia ra, kết quả...

Lạc Thiên Viễn một mặt biểu cảm “Quả là thế”, sợ Lạc Thư Nhan sẽ chơi xấu, dứt khoát trực tiếp ôm lấy con bé, biểu hiện nghiêm túc nói: “Đừng nói nữa.”

Lạc Thư Nhan: “...”

Cô uất ức quá mà.

Một đường đăng ký xếp hàng, cuối cùng đợi đến y tá gọi tên của cô, Lạc Thiên Viễn mang theo con gái đi vào văn phòng, vệ sinh trong viện đều có mùi sát trùng rất nồng, Lạc Thư Nhan nhìn thấy bác sĩ mặc áo choàng trắng liền rụt rè.

Bác sĩ này không hề giống bác sĩ ở phòng khám ngoài khu chung cư nhà cô.

Ông hỏi qua tình huống căn bản, sau khi cầm ống nghe bệnh xem qua, lúc này mới nói: “Ngoại trừ nhảy mũi bên ngoài không có dấu hiệu bệnh nào khác, hẳn là không có vấn đề gì, về nhà quan sát thêm.”

Lạc Thư Nhan lặng lẽ thở dài một hơi.

Lạc Thiên Viễn lại không nghĩ như vậy, nếu như chỉ đơn thuần là nhảy mũi, có lẽ anh sẽ không sốt ruột như thế, mấu chốt là hôm qua con gái còn bị sợ hãi.

“Bác sĩ nhìn lại xem, không phải hôm qua có người nhảy lầu ở khu chung cư điểm lương thực à? Con gái của tôi vừa hay nhìn thấy nên bị sợ hãi, từ hôm qua buổi tối cho tới hôm nay một mực không muốn ăn, vừa rồi lại không ngừng hắt xì, trước kia con bé cũng chỉ hắt xì mấy cái, lần này liên tiếp nhiều lần.”

Biểu hiện cùng giọng điệu của Lạc Thiên Viễn đều rất lo lắng.

Bác sĩ cũng không thấy hiếm lạ, từ khi kế hoạch hoá gia đình bắt đầu, rất nhiều gia đình đều chỉ có một đứa bé, tự nhiên cảm thấy vô cùng quý giá, trong quá trình trẻ nhỏ phát triển, không thể tránh được đau đầu nhức óc, bác sĩ đã thấy nhiều, phụ huynh lại gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, nói trắng ra thì một câu đã có thể khái quát, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Đối với tình huống này ông cũng có kinh nghiệm, cúi đầu suy tư một lát, cầm bút lên trên giấy bắt đầu viết sột soạt: “Vậy trước tiên đi kiểm tra máu đi, nếu như kiểm tra máu không có vấn đề gì thì tôi sẽ kê cho bé một phần thuốc an thần.”

Lạc Thiên Viễn lúc này mới yên lòng lại, liên tiếp nói mấy câu được.

Bác sĩ viết một tờ đơn, Lạc Thiên Viễn giao nộp sau liền mang theo nữ nhi đi lên lầu rút máu, Lạc Thư Nhan khóc không ra nước mắt, cô biết thân thể mình không hề có vấn đề gì, nếu cô thật sự khó chịu thì lần rút máu này cô nhận, nhưng cô không sao mà, cứ nghĩ đến cô phải chịu đựng rút một ống máu nhỏ, thật muốn trốn mà.

Cô thật sự sợ tiêm!

Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả khi định tiết lộ kịch bản sao?

Liên tưởng đến giấc mơ đáng sợ ngày hôm qua rồi đến hôm nay muốn kể cũng không được kể, cô chỉ muốn khóc.

Cô không muốn chết đâu!!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai lên chương, nhìn tình huống đổi mới, nhất định sẽ thêm ba chương, nhưng thời gian còn chưa xác định = =

Tấu chương đưa 88 cái hồng bao nhỏ, tới trước được trước ~

***

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vãn Xuân Lâu - Tam Mục

Copyright © 2022 - MTruyện.net