Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chính thức bước vào lớp chín, đây là năm học cực kỳ căng thẳng, các học sinh ở lớp cấp tốc bước vào không khí căng thẳng của kỳ thi sớm hơn các lớp khác, nghỉ giữa tiết mười phút chỉ có ngủ bù hoặc học chính trị lịch sử. Trung học cơ sở Thực Nghiệm không chia khối xã hội hay khối tự nhiên, lúc thi cấp ba ngoại trừ môn văn, anh, toán vật lý cùng hóa học, còn thi mấy môn như chính trị lịch sử. Mấy năm trước, tất cả mọi người đặt tất cả sự quan tâm vào môn chính, năm cuối cùng này, bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng học thuộc lòng.
Trong một năm lên lớp chín, ngay cả người thích chưng diện như Lạc Thư Nhan cũng phải từ cách một ngày gội đầu một lần, đổi thành cách hai ngày gội một lần, ngày ở giữa thì gội qua loa tóc mái cho xong.
Các học sinh khác căng thẳng vì năm sau thi cấp ba, Lạc Thư Nhan thì khác, cô cảm thấy mình như đang bị bóng tối tử vong bao phủ.
Trước áp lực tâm lý như vậy, cô không hề suy sụp, coi như tố chất tâm lý ở mức rất cứng rắn, cũng rất bình thản.
Cứng cáp trên tinh thần, Lạc Thư Nhan lại tụt cân rất nhiều, đương nhiên cũng có nguyên nhân do dậy thì.
Cô vốn không mập, mấy năm gần đây luôn kiên trì học vũ đạo. Sáng nay, lúc cô bước lên cân cân thử, cô phát hiện mình tụt bốn cân so với tháng trước, đành thở dài bất đắc dĩ.
Buổi sáng, Lạc Thư Nhan cùng đi học với Thẩm Yến, bên cạnh khu chung cư của bọn họ có một đồn công an. Lạc Thư Nhan dừng bước trước cửa đồn công an, trong ánh mắt đầy khát vọng không thể che giấu.
Nếu như có thể ở đồn công an một hai năm, chắc sẽ vô cùng an toàn nhỉ?
Thẩm Yến thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, nghi ngờ hỏi: “Làm gì thế?”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lạc Thư Nhan lắc đầu, dời ánh mắt khát vọng ra chỗ khác, hai tay kéo quai đeo cặp sách: “Mình đang suy nghĩ một câu, tránh không được dù là phúc hay họa.”
Bởi vì Lạc Thư Nhan hay nói mấy câu không đầu đuôi khiến người ta không hiểu nổi, nên Thẩm Yến đã sớm quen thuộc. Lúc này cậu ồ một tiếng, còn nối tiếp một câu cực kỳ hợp ý cô:”Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc.*”
“Chuyện cậu với mình nói là hai chuyện khác nhau, cậu nói xem, nếu như người biết kết quả, có phải không cần cố gắng thay đổi kết quả không?”
Câu này cực rất có phong cách của cá ướp muối**.
Thẩm Yến: “Nói vậy cũng không đúng, mỗi người sinh ra đều sẽ chết. Vì kết cục giống nhau là chỉ chờ chết, nhưng có người có thể sống cực kỳ thoải mái, có người lại phải sống cực khổ.”
Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Không phải thế, cậu không hiểu ý mình rồi.”
“Rất ít người có thể hiểu được ý cậu.” Thẩm Yến lườm cô một cái: “Bất kỳ người nào cũng không thể biết trước được kết cục, bất cứ chuyện gì cũng sẽ có biến số. Cậu biết kết quả, nhưng chưa chắc đã biết kết cục thật sự, đúng là điên, mới sáng sớm mình thảo luận mấy cái sâu xa thế với cậu làm gì...”
Thẩm Yến chỉ thuận miệng trả lời, Lạc Thư Nhan lại nghe lọt, trên đường đi cô liên tục lặp đi lặp lại câu nói này trong suy nghĩ.
Hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ người nào có thể biết trước được kết cục.
Thực ra mọi chuyện đã phát sinh biến số, ví dụ như cô biết một số chuyện xảy ra trong tiểu thuyết, vậy tại sao cô lại không thể thay đổi kết cục?
Cô tin nhất định phải có lý do thì ông trời mới cho cô mơ thấy mấy chuyện đấy, nói thẳng ra thì cô là biến số của mọi chuyện.
Nếu như cô cẩn thận đề phòng, ngàn phòng vạn phòng vẫn không trốn được kết cục trong nguyên tác, vậy cô sẽ chấp nhận.
Nhưng bây giờ kết cục còn chưa tới, thì sao cô biết kết cục thực sự không phải là cô sẽ sống tới mười chín tuổi?
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lạc Thư Nhan được coi như học sinh cấp hai có tính cảnh giác cực kỳ cao, cô tuân thủ quy tắc giao thông, không bao giờ nhìn xung quanh, nhìn đông nhìn tây khi đi trên đường. Thậm chí còn cố ý tránh đến gần các tòa nhà cao tầng, sợ nhà ai ném đồ ra hoặc chậu hoa rơi xuống… Ngủ sớm dậy sớm, thỉnh thoảng còn chạy bộ rèn luyện thân thể. Bởi vì cô không biết tại sao ”Lạc Thư Nhan” trong nguyên tác lại chết ngoài ý muốn, cho nên thứ có thể đề phòng cũng có hạn, không đến chỗ nguy hiểm, không tiếp xúc với kẻ nguy hiểm, có đôi khi lòng cảnh giác của cô thậm chí còn cao hơn cả Thẩm Yến, cô vẫn luôn chờ ngày ngoài ý muốn kia xuất hiện...
Từ khi tài lực của Lạc Thiên Viễn nâng cao thêm một bước, anh đã muốn mời vệ sĩ đáng tin cho con gái.
Anh thì không sao, dù sao anh cũng là một người trưởng thành có năng lực tự vệ, chủ yếu là lo lắng cho con gái. Trước kia không mời vệ sĩ không phải do không chú ý, mà là do chưa tìm thấy người thích hợp, không tìm được người phù hợp nên anh mới tình nguyện không mời. Sao anh có thể chắc đang không chôn tai họa ngầm bên người không? Cuối cùng hai năm trước, anh vô tình cứu được một người, người này rất tài trí, nếu như không phải bị người tín nhiệm hố thì chưa chắc đã rơi vào kết cục như vậy. Sau khi anh cứu người kia cũng âm thầm quan sát hai năm, cuối cùng quyết định mời người kia làm vệ sĩ cho con gái.
Nhưng năm nay, anh vẫn chưa thể hiện anh là người giàu ra ngoài, người không biết sẽ chỉ nghĩ anh là lãnh đạo nhỏ của một công ty, không có nhiều tiền, nhưng nhất định không cần lo ăn mặc. Nhưng nếu tùy tiện mời một vệ sĩ đi theo con gái, nhất định sẽ khiến người chú ý, anh dứt khoát thương lượng với vệ sĩ, bảo anh ta lấy vỏ vọc tài xế lái taxi mỗi ngày đưa đón con gái đi học, đối ngoại là tài xế xe taxi.
Cao Nghiệp là quân nhân xuất ngũ, nếu không phải Lạc Thiên Viễn cứu được anh ta thì anh ta đã sớm mệnh tang Hoàng Tuyền. Cho nên, trong lòng anh ta, mạng này của anh ta là của Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn nhờ anh ta làm vệ sĩ, đương nhiên anh ta sẽ không nói gì mà đồng ý, cũng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ thật tốt con gái của Lạc Thiên Viễn. Anh ta chỉ có thể dùng phương thức này để báo đáp ơn cứu mạng của Lạc Thiên Viễn.
Hôm nay, Lạc Thiên Viễn đưa Lạc Thư Nhan còn có Thẩm Yến đến cửa khu chung cư, Cao Nghiệp đã chờ trên xe taxi.
Lạc Thiên Viễn vỗ bả vai con gái, giọng cười ấm áp nói: “Thư Nhan, Tiểu Yến, bố nghĩ đến lớp chín thời gian khá eo hẹp, mà bây giờ lại sắp hết mùa thu, mùa đông sắp đến. Bình thường bố không có nhiều thời gian đưa đón hai đứa, nên đã nhờ tài xế Cao sau này đưa đón hai đứa đi học.”
Hiện tại ở Xích Thành có một số phụ huynh làm vậy, mời một tài xế taxi đưa đón con đi học tan học. Tất nhiên, chi phí đắt hơn gọi taxi thông thường, nhưng xét cho cùng thì nó rất tiện lợi. Dù sao thì đến giờ cao điểm chưa chắc đã có xe taxi.
Tài xế taxi cũng thích kiểu này, chỉ cần đưa đi đón về đúng giờ, thời gian còn lại bọn họ vẫn có thể kiếm tiền bình thường, tốt bao nhiêu.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến không nghĩ nhiều như vậy, mãi đến khi Lạc Thư Nhan lên xe nhìn thấy hai chữ Cao Nghiệp trên bảng thông tin tài xế, cô mới ngây ngẩn cả người.
Trong nguyên tác, Cao Nghiệp là vệ sĩ của ”Lạc Thiên Viễn”, trung thành tuyệt đối với ”Lạc Thiên Viễn”, làm người trung thành tài trí, giúp ”Lạc Thiên Viễn” thoát nạn mấy lần.
Nhưng dựa theo tuyến thời gian của nguyên tác, không phải đợi đến phần sau Cao Nghiệp mới xuất hiện sao? Sao bây giờ đã ra sân rồi, chẳng lẽ đây cũng là một biến số?
Không biết có phải do hình tượng Cao Nghiệp trong tiểu thuyết đã in sâu vào lòng người không, Lạc Thư Nhan vừa thấy anh ta đã có cảm giác rất an toàn, cảm thấy chú Cao cực kỳ đáng tin, làm dịu đi cảm giác bối rối khi thỉnh thoảng cô nhớ lại nguyên tác.
Mặc dù không biết chuyện ngoài ý muốn kia có tới không, cũng không biết sẽ đến thế nào, nhưng cô không còn sợ.
–
Vi Tuấn không phải người Xích Thành, chỉ là bây giờ anh ta cũng coi như khách của một công ty ở Xích Thành, thỉnh thoảng anh ta sẽ đại diện công ty đến Xích Thành công tác, tần suất không cao, hai ba tháng mới có một lần, mỗi lần tới tối đa cũng chỉ có hai ngày. Lạc Thiên Viễn biết con gái sợ Vi Tuấn, cho nên không hẹn Vi Tuấn đến nhà chơi nữa, càng không để con gái gặp Vi Tuấn. Nhưng Tống Tiền Tiến đã quan sát Vi Tuấn mấy tháng, Vi Tuấn không có hành động kỳ quái nào, chỉ là lãnh đạo cấp cao bình thường, mỗi ngày đều rất bận. Chẳng qua, Lạc Thiên Viễn không dám phớt lờ, bảo Tống Tiền Tiến tiếp tục quan sát.
Anh ta biết Lạc Thư Nhan nhìn thấy mình sẽ sợ, lần này tới cũng chỉ đưa đồ hộ Tô Tuyết, gọi điện cho Lạc Thiên Viễn rồi dừng xe bên ngoài khu chung cư, không có ý định đi lên quấy rầy.
Ngay tại lúc anh đang chán nản chờ đợi Lạc Thiên Viễn, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người đàn ông cầm túi đồ đi qua xe Tiền Tiến, bước vào khu chung cư.
Anh ta ngạc nhiên.
Chờ lúc tỉnh táo lại quay ra nhìn kỹ thì phát hiện người kia đã đi vào, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Anh ta tò mò bối rối, năm ngoái công ty phái anh ta đến Bắc Kinh đàm phán dự án, anh ta đã gặp tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Viễn trên một bữa tiệc, mặc dù chỉ từng chạm mặt nhưng trí nhớ của anh ta lại rất tốt. Hình như người vừa nãy là tổng giám đốc Lục, đúng không?
Anh ta nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân nhìn nhầm, sân nhà của Thịnh Viễn ở Bắc Kinh, cho dù có chi nhánh công ty ở Xích Thành, cũng không đến mức cần tổng giám đốc đến giám sát, huống chi tổng giám đốc Lục cũng không thể xuất hiện ở đây.
Lạc Thiên Viễn đi ra khỏi khu chung cư, gõ cửa sổ xe.
Vi Tuấn hạ kính xe xuống.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lạc Thiên Viễn cười nói: “Để cậu đợi lâu, lúc nãy đi ra vô tình gặp người quen nên nói chuyện mấy câu.”
Vi Tuấn không để ý, từ lúc còn đi học anh ta đã là người hiền lành, có quan hệ tốt với đám bạn học, anh ta tháo dây an toàn xuống xe mở cốp sau xe: “Tô Tuyết biết tôi qua đây nên bảo tôi mang theo một chút tổ yến đến, đúng rồi, áo khoác với áo len trong túi này do cô ấy mua lúc ra nước ngoài công tác.”
Tô Tuyết là bạn gái lâu nhất của Lạc Thiên Viễn.
Giữa hai người từng chia tay, nhưng lại quay lại, Lạc Thiên Viễn thật sự thích Tô Tuyết, không có dã tâm gì, tâm tư đơn thuần, tính tình hiền lành tốt bụng, lại thêm tính chất công việc của hai người, mỗi tháng có thể gặp nhau một lần đã nhiều rồi. Có lẽ do ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên vẫn chưa từng kính lọc ở giữa hai người, quãng thời gian hai người thật sự ở bên nhau không dài. Tô Tuyết cũng không phải người thích cãi nhau, thích để ý mấy chuyện vụn vặt, bởi vậy nên bọn họ có ấn tượng khá tốt với mối quan hệ lúc trước.
Quan điểm về tình cảm của Lạc Thiên Viễn với Tô Tuyết cũng rất hợp nhau, Lạc Thiên Viễn từng nói rõ ràng bản thân sẽ không kết hôn, Tô Tuyết cũng cảm thấy kết hôn chả có gì, cô còn là diễn viên trên màn ảnh rộng, hiện tại còn trẻ, kết hôn sẽ tạo ra đả kích lớn với sự nghiệp của cô ấy. Hai người đều bàn bạc với thống nhất, nếu cảm thấy đối phương không thích hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay, người kia chắc chắn sẽ không giữ lại.
Lạc Thiên Viễn nhìn mấy món quà do Tô Tuyết chuẩn bị, sắc mặt ôn hòa hơn, Tô Tuyết là người rất quan tâm người khác.
Vi Tuấn lấy hết đồ ra, dùng giọng điệu nói đùa nói: “Không biết bao giờ mới được uống rượu mừng của hai người, tôi đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi.”
Lạc Thiên Viễn cười cười, anh với Tô Tuyết còn có dự định không kết hôn. Anh có thể nói chuyện này với Tống Tiền Tiến, nhưng với bạn bè bình thường như Vi Tuấn thì không cần.
Vi Tuấn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Không nói với cậu nữa, chốc nữa tôi còn có hẹn, đi trước đây.”
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng: “Đi thong thả.”
Chờ sau khi Vi Tuấn lên xe lái xe đi, Lạc Thiên Viễn mới cầm đồ đi vào khu chung cư.
–
Mấy ngày sau, Lục Hành Sâm lần lượt đến tìm Thẩm Thanh Nhược cùng Lạc Thiên Viễn, nói kế hoạch với đề nghị của anh.
Lục Hành Sâm thường xuyên đến Xích Thành, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ đi hỏi thăm tình hình chất lượng giáo viên bên này. Ở mấy thành phố nhỏ thì trường cấp ba ở Xích Thành không tệ, nhưng nếu so với Bắc Kinh vẫn kém hơn một chút.
Vì sự phát triển lâu dài của con, thật ra đến trường trung học ở Bắc Kinh sẽ tốt hơn.
Sở dĩ lúc trước Lạc Thiên Viễn mua nhà ở Bắc Kinh, ngoại trừ muốn để lại chút sản nghiệp cho con gái, mà anh còn muốn đưa con bé đến Bắc Kinh học.
Chỉ là sau này lại gác lại vì một số nguyên nhân, lúc Lục Hành Sâm nhắc đến, với tư cách là một ông bố già, anh thực sự nổi lên ý định này.
Lạc Thiên Viễn học đại học ở Bắc Kinh, anh biết lực lượng của Bắc Kinh, mấy năm này vào nam ra bắc anh cũng biết chênh lệch giữa Xích Thành với Bắc Kinh ra sao. Anh nghĩ sâu xa, có thêm một lớp quan hệ với nhà họ Lục, chí ít lúc đến Bắc Kinh sẽ thêm một lớp bảo vệ, đối với anh, đối con gái mà nói đều là chuyện tốt.
Chẳng qua, ý kiến của hai đứa bé về chuyện này rất quan trọng, ý kiến của Thẩm Thanh Nhược cũng vậy.
Đối với Lạc Thư Nhan cả Thẩm Yến mà nói, học trung học ở đâu cũng giống nhau, đương nhiên sâu trong lòng vẫn hướng tới Bắc Kinh.
Thẩm Thanh Nhược suy nghĩ một thời gian, sau khi nói chuyện rõ ràng với Lạc Thiên Viễn, thì cô cũng nảy ra ý định này.
Đương nhiên sự nghiệp ở phía Nam của Lạc Thiên Viễn không có gì để chê, chỉ là sự nghiệp ở phía Bắc chưa từng nghiêm túc mở rộng. Người giống như Lạc Thiên Viễn, nếu nói không có ý định gì ở Bắc Kinh, nhất định sẽ là giả. Ngoài chi nhánh công ty thời trang Tiếu Nhan ở Bắc Kinh, quan trọng nhất là anh muốn mở công ty khoa học kỹ thuật với công ty mạng.
Sở dĩ Thẩm Thanh Nhược lay động, là bởi vì hoàn cảnh của cô ấy bây giờ kkhác lúc trước, độ cao cũng không giống.
Nếu như cô đi theo đến Bắc Kinh, cho dù cô đến thời trang Tiếu Nhan hay đến công ty khoa học kỹ thuật mới mở, với thành tích hiện tại của cô ở Xích Thành, qua Bắc Kinh ít nhất cũng phải làm quản lý.
Công ty ở Xích Thành có nhân viên cũ, lý lịch cá nhân cao hơn cô, cô muốn tiến lên rất khó. Đến Bắc Kinh chắc chắn sẽ không thoải mái dễ chịu như bây giờ, nhưng triển vọng tương lai sẽ tốt hơn.
Lúc trước, cô là một người mẹ nên cần cân nhắc lo lắng tất cả cho con, hiện tại trên sự nghiệp của cô đã có thành tích,đương nhiên sẽ khó tránh khỏi sẽ xếp tương lai của mình lên trước.
Sau khi cân nhắc một lượt, cô quyết định đưa con trai đến Bắc Kinh, nhưng phải đợi hai đứa bé học xong cấp hai.
Về phần những chuyện kia với mấy người kia ở Bắc Kinh...
Khi cô đứng ở một độ cao khác, cô sẽ không bị những chuyện cũ này vướng bận nữa.
–
Một bên khác, đã quyết định xong tất cả, chỉ chờ Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến học xong lớp chín sẽ đến Bắc Kinh học cấp ba, Lục Hành Sâm cần phải bắt đầu chuẩn bị.
Lục phu nhân càng ngày càng sợ hãi tham gia họp mặt với các bữa tiệc, đánh bài cũng không đi, không phải do sắp bảy mươi tuổi nên không còn hứng thú với mấy chuyện này nữa, chỉ là mỗi lần bà ta tham gia mấy buổi họp mặt này xong sẽ bị đau tim. Mấy phu nhân có tuổi gần với bà ta, đã làm bà nội từ lâu, cháu trai đã lên tiểu học cấp hai, mà cả đời bà ta mạnh hơn, lúc còn trẻ đã thích đứng đầu, chọn chồng tốt nhất, con trai phải nuôi dạy đến ưu tú nhất. Chính vì thế nên khi có hôn ước với Thẩm Thấm có gia thế sắp suy sụp, bà ta mới không hài lòng, đương nhiên cho dù bất mãn bà ta cũng không nghĩ tới cho con trai ly hôn rồi cưới với người khác, sau cùng thì mang tiếng ly hôn cũng chẳng hay ho gì.
Bà ta tưởng chuyện không được chọn tự con dâu cho con trai đã bất mãn nhất, nào biết được đây chỉ mới là bắt đầu.
Hiện tại con trai bà ta sắp bốn mươi tuổi, lẻ loi một mình thì thôi đi, bây giờ ngay cả đời sau cũng không có, mỗi lần nhớ tới ngực bà ta lại khó chịu.
Bà ta đã từng dùng một khóc hai phá ba tự tử cực kỳ thô lỗ, nhưng dù có làm thế nào con trai bà ta vẫn không chịu lấy người khác. Bà ta không thật sự kiên cường tìm chết, thế là cứ từng năm trôi qua, mỗi một năm bà ta đều an ủi bản thân sang năm sẽ tốt hơn, sang năm con trai sẽ đỡ hơn... Kết quả, bây giờ nà ta không thể tiếp tục lừa mình dối người, nghĩ đến mình sắp bảy mươi tuổi, ngay cả cháu trai cháu gái cũng không có, xay xẩm mặt mày, cuộc sống không còn gì thú vị.
Bà ta nghĩ lại, không lâu nữa sẽ đến tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta...
Quên đi, còn làm gì nữa? Để người ta đến cười thẳng vào mặt à?
Chẳng qua, bà ta quyết tâm phải ép con trai, bốn mươi tuổi có ý gì, chậm thêm mấy năm nữa cho dù có muốn sinh cũng chẳng sinh nổi!
Cách ngày càng gần tiệc mừng thọ của bà ta, mà ngay cả cái bóng của con trai còn không nhìn thấy, đúng lúc bà ta đang sốt ruột đến phát cáu thì hôm nay lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
“Lục phu nhân, bà còn nhớ tôi không?” Trong điện thoại là giọng nữ dịu dàng: “Tôi là Tôn Bội, mười mấy năm trước bà có mời tôi đến làm y tá riêng cho nhà bà, khi đó tôi còn đi làm chung với bác sĩ Vương.”
Nhà họ Lục có quyền thế, vẫn luôn có bác sĩ với y tá tư nhân chuyên nghiệp, mười mấy năm qua đổi rất nhiều lần, mỗi ngày Lục phu nhân liên hệ với nhiều người như vậy thì sao nhớ nổi một y tá riêng.
Nhưng bà ta lại có ấn tượng với bác sĩ Vương cô ta nói: “Bác sĩ Vương? Không phải ông ta đã ra nước ngoài định cư rồi sao?”
“Đúng thế.” Tôn Bội cười cười: “Năm năm trước bác sĩ Vương ra nước ngoài. Lục phu nhân, hôm nay tôi lấy hết dũng cảm gọi điện thoại cho bà. Có một việc trong lòng tôi hơn chục năm nay, tôi vẫn không dám nói, gần nhất lại liên tục nhớ tới Lục thái thái, thật sự lương tâm không thể yên ổn, lúc này mới đành gọi điện thoại cho bà, cũng may nhà bà không đổi số điện thoại riêng.”
Nhắc đến Thẩm Thấm, động tác của Lục phu nhân dừng lại, biểu cảm nghiêm túc: “Chuyện gì?”
Tôn Bội thở dài một hơi: “Lúc ấy mẹ Lục thái thái qua đời, buổi tối cô ấy hay bị mất ngủ, lúc tôi đi chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng như mọi khi cho cô ấy thì thấy sắc mặt cô ấy không tốt, nên dẫn cô đến bệnh viện. Lúc đấy có làm mấy kiểm tra với xét nghiệm, nào biết được chưa có kết quả xét nghiệm thì Lục thái thái đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy bệnh viện lưu số của tôi, nên tôi đi lấy kết quả... Kết quả cho thấy lúc đấy Lục thái thái đã mang thai, tháng còn ít, chỉ mới có hai ba tháng.”
Tựa như một tia sét trực tiếp đánh thẳng vào đầu Lục phu nhân.
Bà ta đứng bên cạnh bàn, trên tay còn cầm ống điện thoại, nghe vậy đột nhiên sửng sốt, đồng tử thít chặt, cả người run rẩy.
“Cô, cô nói gì?” Bà ta không thể tin nổi thậm chí còn hét lên hỏi.
Tôn Bội dùng giọng nghẹn ngào: “Tôi muốn nói từ lâu rồi, nhưng tình huống trong nhà bà lúc ấy... Tôi thật sự không dám nói! Hai năm này tôi liên tục nghĩ tới Lục thái thái, lại nghe nói...”
Lục phu nhân chỉ cảm thấy tai ù đi, bà ta ấp úng nghiêm nghị nói: “Còn gì nữa! Cô nói nốt đi!”
“Nghe nói, nếu trẻ con chưa ra đời vẫn ở trong cơ thể mẹ... Có phải cần làm phép không? Dù sao cũng là cháu trai của bà...”
–
Sau khi Tôn Bội cúp điện thoại, cả người đổ mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh, tim cô ta vẫn treo trên cổ họng, chỉ cảm thấy vẫn chưa tỉnh lại: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã nói với phu nhân theo lời anh... Hình như phu nhân ngất đi.”
Cô ta hoàn toàn không biết những chuyện này, hai ngày trước, Lục Hành Sâm đột nhiên tìm cô ta, bảo cô ta gọi một cuộc điện thoại cho mẹ anh ta. Sau khi làm xong sẽ chuyển cho cô ta một khoản tiền, nhưng đồng thời cô ta cũng phải ngậm miệng thật chặt, phải giữ bí mật.
Cô ta biết vị Lục thái thái kia đã qua đời rất lâu, nhưng bây giờ chạm đến loại bí mật của nhà giàu này, cô ta không chỉ thấy không hiếu kỳ ngược lại còn cảm thấy lạnh người.
Nếu không phải thật sự thiếu tiền, sao cô ta có thể dính tới chuyện này?
Không cần Lục Hành Sâm nhắc nhở, cô ta chỉ ước gì được cầm tiền rồi nhanh chóng biến mất, đi càng xa càng tốt, ai dám trêu đùa nhà họ Lục? Chớ nói chi là lắm mồm.
Ánh mắt Lục Hành Sâm tĩnh mịch, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”
–
Buổi tối, Lục Hành Sâm chạy về nhà, anh ta ngồi bên giường thật lâu.
Lục phu nhân từ từ tỉnh lại, trong mắt bà ta mơ hồ, không biết qua bao lâu bà ta mới nhớ tới cuộc điện thoại hôm nay nhận được, bỗng nhiên bắt lấy rèm che, không thở được suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh.
***