Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong phòng chiếu phim cũng không xảy ra mấy chuyện Lạc Thiên Viễn nghĩ.
Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều bị kịch bản của bộ phim điện ảnh kia thu hút, chỉ có lúc phim sắp kết thúc Lạc Thư Nhan mới vô thức đưa hộp bắp rang cho Thẩm Yến, mà Thẩm Yến vẫn còn đắm chìm trong kịch bản, ý thức đã quên đi bản thân không ăn mấy món ngọt, cơ thể càng nhanh hơn một bước. Cậu đưa tay đi lấy bắp rang, vừa vặn lại đụng phải tayLạc Thư Nhan, gần như trong nháy mắt cơ thể cậu giật bắn lên, chỉ cảm thấy như có một dòng điện nhỏ vừa chạy qua cơ thể cậu, cuối cùng chạm đến trái tim, cũng may mắn hiện tại toàn bộ phòng chiếu phim tối om nên không có ai phát hiện giờ phút này cậu đang ngơ ngẩn.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Yến đã khôi phục bình thường.
Chỉ là đôi mắt vẫn nhìn phía lúc nãy ngón tay cô đụng phải, vẫn còn sót lại một cảm giác bồi hồi khó tả.
Cậu biết, thích của cậu với Lạc Thư Nhan không phải tình bạn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cậu biến thành bộ dạng lạ lẫm mà chính bản thân cậu cũng không hiểu nổi, tựa như giờ phút này, cậu nhìn chằm chằm bàn tay thon trắng của cô, ánh mắt dần dần chuyển lên trên, chuyển đến vành tai của cô, trên mái tóc dài của cô. Cậu học được rất nhiều kiến thức từ sách sinh học, cậu biết sau khi đến tuổi dậy thì bản thân cậu sẽ trải qua giai đoạn vỡ giọng, cũng sẽ mọc yết hầu... Cũng biết trên thân thể trong tâm lý sẽ xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng cậu không muốn liên hệ mấy chuyện kia với Lạc Thư Nhan, ngay lúc này cậu muốn chống lại những cảm xúc bồi hồi trong trái tim, nhưng cậu lại không nhịn được nhìn một cái, rồi lại nhìn một chút.
Lục Hành Sâm hoàn toàn không biết sự thay đổi trong lòng con trai mình, anh vẫn còn đang tức giận với hành vi chất vấn với đơn phương cúp điện thoại của Lạc Thiên Viễn.
Anh không nói chuyện này với hai đứa bé, chờ sau khi đưa hai đứa về nhà xong lại đụng phải Lạc Thiên Viễn dưới tầng, dựa theo tính tình của anh, anh nhất định sẽ không thèm chú ý tới Lạc Thiên Viễn, chỉ tiếc là Thẩm Thanh Nhược lại về cùng với Lạc Thiên Viễn, anh lại không thể không nhìn cô, liền nói: “Tiểu Yến với Thư Nhan ăn cơm xong rồi, bây giờ đang làm bài tập trong nhà.”
Bây giờ công việc của Thẩm Thanh Nhược rất bận, hôm nay phải khó lắm mới không phải tăng ca, cô lại không phản đối hành động chăm sóc hai đứa bé của Lục Hành Sâm, nhưng Lục Hành Sâm đã không còn là mục tiêu chú ý của cô, cũng không phải trọng tâm trong cuộc sống của cô nên cô cũng không để ý đến sự khó chịu của anh, chỉ ừ một tiếng.
Lúc này Lục Hành Sâm mới nhìn về phía Lạc Thiên Viễn, anh cũng có mưu mô của riêng mình, vì thể hiện mặt bao dung rộng lượng của mình trước mặt Thẩm Thanh Nhược, cố ý nói: “Tổng giám đốc Lạc, tôi muốn giải thích chuyện kia với anh một chút, có quá nhiều người đi xem phim, bình thường hai đứa học tập khắc khổ nghiêm túc, tôi thấy hai đứa thật sự muốn xem nên mới mua vé cho hai đứa, anh sẽ không tức giận chứ?”
Lạc Thiên Viễn: “...”
Sắc mặt anh cũng không tốt hơn là bao, anh biết rất rõ bây giờ Lục Hành Sâm đang nghĩ gì, đang định làm gì
Thẩm Thanh Nhược cũng nhìn về phía Lạc Thiên Viễn, cô luôn tin cậy anh, liền hỏi Lục Hành Sâm: “Xem phim gì thế, có phải loại không phù hợp cho trẻ con xem không?”
Lục Hành Sâm cố ý tăng lớn âm lượng: “Harry Potter.”
Thẩm Thanh Nhược biết hai đứa bé đều thích xem loạt phim này, lại có chút nghi ngờ.
Nhìn bộ dạng Lạc Thiên Viễn dường như tâm trạng không tốt lắm...
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Hành Sâm còn nói: “Tôi còn muốn giải thích rõ ràng chuyện này trong điện thoại cho anh cơ, nhưng anh còn chưa kịp cho tôi nói đã cúp điện thoại rồi, do công việc bận à? Này, tổng giám đốc Lạc, tôi giải thích với anh này, phần lớn người xem giờ đấy mà phòng cũng chỉ còn hai chỗ, lần chiếu tiếp phải hai giờ nữa mới có, hai đứa không chờ được. Vậy nên tôi mới nghĩ tôi không xem cũng không sao, chủ yếu là khiến bọn nhỏ vui là đủ rồi, tôi cũng chỉ mua hai tấm vé để hai đứa vào xem còn tôi chờ bên ngoài.”
Lạc Thiên Viễn còn chẳng muốn nhìn Lục Hành Sâm một cái.
Anh muốn dùng câu lúc trước Lục Hành Sâm nói với anh: Hóa ra không phải con gái nhà anh nên vậy à? (ba ba Lục nói câu này với 1 lãnh đạo của trường ở chương 82 nha mọi ngừi)
Anh không muốn nói chuyện mà anh chưa hiểu rõ cho loại người đầu óc đơn giản này nghe.
Anh không trả lời câu nói mỉa mai của Lục Hành Sâm, mà chỉ không kiên nhẫn liếc anh ta một cái rồi trực tiếp lên lầu.
Chờ sau khi Lạc Thiên Viễn rời đi, Lục Hành Sâm lại giả mù sa mưa nói với Thẩm Thanh Nhược: “Có phải công việc không được thuận lợi không, nắng gắt cuối thu đã qua rồi mà sao tổng giám đốc Lạc vẫn còn nóng tính thế, thực ra anh cũng không để ý lắm, chỉ là có hơi lo lắng sợ anh ta không khỏe ở đâu thôi?”
Thẩm Thanh Nhược cũng lộ vẻ mặt lo lắng.
Trong khoảng thời gian này công ty mới cất bước đến Bắc Kinh, hoàn cảnh phía bắc không giống phía nam, hoàn toàn chính xác sự tình rất nhiều, nhưng Lạc Thiên Viễn cũng không giống người sẽ phiền lòng về công việc lắm?
Lạc Thiên Viễn về đến nhà, thấy Thẩm Yến không có ở bên này, con gái cũng đang chăm chú đọc sách, anh mới thở dài một hơi.
Đương nhiên anh tin tưởng nhân phẩm của Thẩm Yến.
Xem phim, nên chỉ là xem phim mà thôi, Thẩm Yến không có lá gan lớn như vậy.
Lạc Thiên Viễn không tự giác lấy bút máy trong ống đựng bút ra, rồi lại vô thức vẽ lên giấy.
Mặc dù anh loáng thoáng cảm thấy có gì đấy không đúng, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, cũng không biết rốt cuộc hai đứa bé đang thế nào, việc quan trọng nhất vẫn là bây giờ đang đến tiến độ nào, rốt cuộc là đã hẹn hò rồi hay cả hai bên cùng có ý nhưng vẫn chưa chọc rách lớp giấy mỏng kia, hay là chỉ có một bên đơn phương...
Lạc Thiên Viễn không tự chủ được viết ưu điểm với khuyết điểm của Thẩm Yến ra giấy.
Đương nhiên Thẩm Yến có một đống ưu điểm, thành tích tốt, nhân phẩm quá tốt, hiểu rõ, nhưng dù có nhiều ưu điểm cũng không sánh bằng một khuyết điểm.
Tình yêu của thanh mai trúc mã không giống với tình cảm của các cặp đôi bình thường khác, một khi có mâu thuẫn rồi chia tay thì Thư Nhan sẽ nhận tổn thương nhiều hơn.
Mặc dù anh không có thanh mai trúc mã, cũng chưa từng có tình cảm nào giống như này, nhưng anh từng gặp qua, thời đại học có một đôi cùng lớn lên bên nhau, lúc hai người yêu đương thật sự rất ngọt ngào, lúc chia tay dù là bên nam hay bên nữ đều rất đau khổ, dùng cách nói của bên nam thì là vừa mất đi một người yêu lại vừa mất đi một người thân.
Người trưởng thành đều biết, tỷ lệ một đôi sau chia tay vẫn có thể tiếp tục làm đã nhỏ lại càng thêm nhỏ, còn nhỏ hơn cả số lượng đàn ông tốt trong số đàn ông trên khắp thế giới.
Anh buồn bực vô giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Anh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ lại thật sự giống như Lục Hành Sâm nói, anh đã không còn trẻ nữa cho nên mới dông dài xoắn xuýt như này, mới có thể lo trước lo sau như thế? Vậy mà còn viết mấy thứ nhảm nhí này ra giấy...
Phiền! Thật phiền!
–
Lạc Thư Nhan cũng không biết tâm lý ông bố già nhà mình đang diễn ra thế nào.
Hôm nay giáo viên tiếng anh bảo cô đến văn phòng lấu báo tiếng anh các bạn đặt mua, trong văn phòng đều không có các giáo viên khác, cách giờ lên lớp không lâu lắm, cô ôm một chồng báo lớn về phía phòng học, không cẩn thận làm rơi mấy quyển xuống đất, trong ngực cô vẫn còn ôm mấy quyển, mà cô lại đang mặc váy, nếu ngồi xổm xuống nhặt lại không tiện lắm. Ngay lúc cô đang do dự đắn đo, một nam sinh mặc áo hoodie màu xám đi ngang qua, giúp cô nhặt mấy quyển báo bị rơi lên.
Nam sinh đứng thẳng người, đưa mấy quyển báo kia cho cô.
Cô vừa nói cảm ơn vừa nhìn về phía cậu, lúc này mới thấy rõ ràng mặt của cậu ta.
Kia là một gương mặt lạnh lùng, nam sinh rất cao cũng có chút gầy, mặc áo hoodie màu xám đậm phối hợp với quần dài màu đen.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, dù là khi nhặt báo len giúp cô hay lúc chạm mắt với cô mấy giây thì cậu cũng không lên tiếng, trực tiếp đi về phía cuối hành lang, cô kinh ngạc nhìn cậu rời đi. Lúc đi đường lưng eo cậu thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, giống như xung quanh không có gì có thể thu hút sự chú ý của cậu, nhưng nơi cậu đi qua luôn có người dời tầm mắt lên người cậu.
Ngay tại lúc Lạc Thư Nhan ngây người, có người ho khan mấy tiếng, cô quay người nhìn sang, là Doãn Vũ Giai.
Doãn Vũ Giai nhìn theo tầm mắt của cô, thuận miệng hỏi: “Cậu biết Từ Tòng Giản?”
Lạc Thư Nhan ôm báo, khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Doãn Vũ Giai: “Vừa nãy giáo viên tiếng anh bảo báo hơi nặng, bảo tôi đến cầm với cậu.”
Cô vừa nói vừa lấy một nửa số báo trong tay Lạc Thư Nhan, hai người cùng đi về phía phòng học.
Doãn Vũ Giai nghiêng đầu nhìn Lạc Thư Nhan một chút.
Lạc Thư Nhan có vẻ ngoài xinh đẹp, cách ăn mặc cũng thời thượng đẹp đẽ, rất nhiều nữ sinh thích học theo cô, cô mặc một cái áo khoác cao bồi nhìn rất đẹp, không đến mấy ngày sau đã có người mặc một kiểu áo cao bồi giống vậy. Lúc trước Doãn Vũ Giai đi dạo phố với mẹ, thấy trong của hãng nhãn hiệu nào đó có một cái áo khoác len màu vàng nhạt rất đẹp, cô vừa liếc mắt đã nhìn trúng, giá cả có hơi đắt, nhưng ngày đó mẹ cô được phát tiền thưởng nên cũng đồng ý mua cho cô. Cô thay đồ đứng trước gương nhưng lại cảm thấy có hơi quen, chờ lúc mua xong mới phát hiện, Lạc Thư Nhan cung có một cái áo khoác giống vậy.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Lúc học tiểu học với cấp hai, cô luôn là nữ sinh chói mắt nhất trong lớp, thành tích tốt, dáng dấp tốt, mẹ cô lại hay mua quần áo mới cho cô, nào biết được đến khi lên cấp ba, lớp học có một Lạc Thư Nhan mạnh hơn cô ở mọi mặt...
Thế nhưng cô lại cảm thấy cô với Lạc Thư Nhan giống nhau.
Gu quần áo giống nhau, có lần cô vô tình nghe thấy ca sĩ mà Lạc Thư Nhan thích cũng là ca sĩ mà cô thích.
Cô muốn chơi cùng với Lạc Thư Nhan nhưng lại không muốn quá thân thiết với nhau, sợ bản thân trở thành nền. Có đôi khi cô cảm thấy suy nghĩ của mình quá kỳ quặc, nếu như Lạc Thư Nhan luôn đứng nhất lớp thì cô sẽ không vui, ngày đó có thành tích thi giữa kỳ, tuy cô vẫn ở trong top mười, nhưng người đứng đầu lại là Lạc Thư Nhan khiến cô tức đến mức không muốn ăn cơm tối, nhưng nếu như Lạc Thư Nhan yêu sớm với Thẩm Yến cùng khối mà bị hạ thành tích, thì cô lại rất khinh thường Lạc Thư Nhan...
Cách phòng học còn có mấy phút nữa, Doãn Vũ Giai thuận miệng tìm được chủ đề: “Lúc trước Từ Tòng Giản học chung trường với tôi. Hồi cấp hai, lúc tôi học lớp bảy thì cậu ta học lớp chín, dù sao thì năm thi ấy cậu ta cũng đứng đầu toàn thành phố, cực kỳ lợi hại, có thể đứng vững vị trí nhất lớp.”
Lạc Thư Nhan a một tiếng: “Thật lợi hại.”
Doãn Vũ Giai cũng gật đầu: “Bọn tôi từng nghe kể chuyện cậu ta thi cấp ba, có giáo viên từng dạy cậu ta rất hay khen cậu ta. Nói sau này chắc chắn cậu ta sẽ thi được Thanh Bắc.”
Hai người nói xong đã tới phòng học, chẳng qua từ lời của Doãn Vũ Giai, Lạc Thư Nhan cũng hiểu rõ mấy phần về Từ Tòng Giản.
Lớp mười cũng có tự học buổi tối, nhưng tiết tự học buổi tối của lớp mười mười một lại tan sớm hơn lớp mười hai. Vì để tiết kiệm thời gian, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều giải quyết bữa tối ở căn tin của trường học, bọn họ đến trường học được một thời gian, Lạc Thư Nhan đã sắp ngán ăn mấy món ở trường, người đông nên mỗi lần xếp hàng ở cửa sổ bán đồ rất dài, nhìn hàng dài thôi mà Lạc Thư Nhan đã chẳng muốn ăn nữa. Mặc dù cô thích ăn, nhưng luôn cảm thấy xếp hàng vì đồ ăn tối không được lợi lắm.
Thẩm Yến biết cô đã chán đồ ăn ở căn tin, nghe Giang Uyên nói khu ký túc xá giáo viên có người nhà của một giáo viên đang lén bán cơm chiên, hương vị rất tốt.
Hôm nay lớp cậu phải trực nhật nên được tan sớm hơn lớp khác một chút, Thẩm Yến cùng với mấy người Giang Uyên đi một lối nhỏ đến ký túc xá giáo viên, Thẩm Yến mua một phần cơm chiên Dương Châu mà Lạc Thư Nhan thích ở tầng một tòa đấy cho cô,.
Cậu cầm hộp cơm chiên đã đóng gói kỹ đi về phía tòa dạy học, vô tình gặp phải Lạc Thư Nhan đang đứng ở tầng một.
Cậu luôn có thể tìm ra bóng dáng của cô trong đám đông chỉ trong nháy mắt.
Cô đứng trước tủ kính, cậu đi qua, đi đến bên cạnh cô, hình như cô cũng không phát hiện, cậu nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện cô đang nhìn ảnh của học sinh ưu tú, ánh mắt dừng lại trên một tấm hình, dưới tấm ảnh mặt học sinh viết tên —— Từ Tòng Giản.
Thẩm Yến rất ít khi thấy Lạc Thư Nhan dùng ánh mắt ngơ ngác như vậy nhìn nhìn ai.
Trong nháy mắt đó, cậu vô thức siết chặt tay, trong lòng buồn buồn, tựa như lúc trời sắp mưa, trầm thấp, kiềm chế.
Trong tay cậu cầm theo hộp cơm Dương Châu mới rang xong, hơi nóng bốc lên đúng chỗ khớp xương của cậu, nóng đến mức khiến cậu bất giác nhíu mày.
*
Tác giả có lời muốn nói:
【 không phải trúc mã không địch lại tình tiết từ trên trời rơi xuống! 】