Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quý Phạm Tây đi về phía trước chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Đằng Cận Tư đang nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười lạnh, "Thì ra là Đằng thiếu gia chỉ cố làm ra vẻ tự nhiên, thật ra thì đứng chờ ở đây là có mục đích riêng sao?"
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc anh một cái, "Tôi chỉ muốn xác nhận anh không đi vào cùng mà thôi, có đôi khi, vẫn nên biết điều thì tốt hơn."
"Tôi nghĩ người nên biết điều phải là Đằng thiếu gia anh mới đúng, từ ba năm trước vào lúc anh không tin tưởng Chân Chân, anh đã mất đi tư cách ở bên cô ấy!" Đối mặt với tình địch, Quý Phạm Tây không hề yếu thế.
"Thị trưởng Quý, anh có tư cách gì đứng ở đây phê bình tôi?" Trong mắt Đằng Cận Tư phát ra ý lạnh khiếp người, khóe môi hơi nhếch lên thể hiện rõ sự vô tình, sự dịu dàng và si tình của anh đều chỉ dành cho một người, đó chính là nai con của anh, trừ ở trước mặt cô và người thân nhất anh mới thể hiện ra bộ mặt chân thật, còn những người khác chỉ có thể thấy gương mặt máu lạnh vô tình của anh.
Trong lòng anh nghĩ thầm: Sao Quý Phạm Tây biết được rõ ràng như thế? Chẳng lẽ giữa anh ta và nai con đã quen thuộc đến mức không còn gì giấu nhau rồi sao? Nghĩ như vậy, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, thật hận không thể hung hăng đánh người đàn ông ở trước mắt.
"Nếu như anh có thể tự mình hiểu lấy, thì nên cách xa Chân Chân, thương tổn anh gây ra cho cô ấy đã vượt qua sự hiểu biết của anh, mà cố tình những thứ đó mới làm cho Chân Chân đau lòng thấu xương." Quý Phạm Tây cũng không phải ăn chay lớn lên, sau sự ôn hoà cũng có một mặt cương nghị của đàn ông.
Đằng Cận Tư nheo tròng mắt đen lại, lời nói của Quý Phạm Tây có ý gì? Chợt anh nhớ đến Lê tử từng bảo anh nhớ lại ba năm trước còn xảy ra chuyện gì qua, nhưng cho dù như thế nào mình cũng không nghĩ ra, bây giờ nghe giọng điệu Quý Phạm Tây, chẳng lẽ anh ta biết gì?
"Nói rõ ràng cho tôi! Nói cái gì mà tôi không biết đã làm tổn thương nai con sâu nhất?" Khuôn mặt của anh tàn bạo, ý lạnh trong tròng mắt đen như muốn xuyên thấu Quý Phạm Tây.
Mà hiển nhiên Quý Phạm Tây sẽ không giải đáp câu hỏi của anh, hừ lạnh một tiếng, " Tôi sẽ không thay Chân Chân nói chuyện mà cô ấy không muốn nói cho anh, tự anh suy nghĩ thật kỹ đi!"
Dứt lời, anh liền đi qua anh ta, muốn đi phòng Gym rèn luyện cơ thể.
Đằng Cận Tư siết chặt quả đấm, cố nén kích động muốn đánh anh ta, anh biết chỉ dựa vào vũ lực sẽ không giải quyết được vấn đề, hơn nữa anh đánh nhau sẽ khiến nai con không vui, mặc kệ anh ta có quan hệ gì với nai con, dù sao hai nhà bọn họ cũng có quan hệ nhiều đời, vì vậy, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không những cố gắng trước kia đều uổng phí.
Nhưng mà anh thật sự không nghĩ ra mình còn làm chuyện gì thương tổn đến nai con? Chẳng lẽ còn có chuyện nghiêm trọng hơn việc không tin tưởng hay sao? Là trước hay là sau chuyện đó?
Một loạt vấn đề xoay quanh anh, cho nên anh không còn tâm trạng chơi bóng, đánh xuống, anh hoàn toàn không có tâm trạng, thua liên tiếp, làm cho người khác mở rộng tầm mắt.
"Đằng thiếu gia, đừng nói anh nhường cho tôi chứ? Trận bóng này anh còn chưa phát huy được một phần ba bình thường, rất rõ ràng, tôi không dám đảm đương!" Tổng giám đốc tập đoàn Đường Vũ cười ha hả trêu ghẹo nói.
"Bình thường, chúng tôi đều thua, chẳng lẽ là ngày hôm nay cơ thể của Đằng thiếu gia khó chịu sao?" Tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn vội vàng nói tiếp.
"Mấy người chơi đi, tôi đi trước." Đằng Cận Tư buông gậy bóng chày trong tay xuống, cầm khăn lông lên vừa đi vừa lau mồ hôi, để lại mấy người trố mắt nhìn nhau.
Đi tới trước cửa câu lạc bộ dường như Đằng Cận Tư chợt nghĩ đến cái gì, xoay người lại đi vào trong, hỏi nhân viên lễ tân nai con đang ở phòng vũ đạo nào, anh đi qua tìm.
Xa xa, anh đã nghe bên trong truyền đến tiếng nhạc du dương chậm rãi, chỉ tiếc đang đóng cửa, anh không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy được một bóng dáng màu trắng xuyên qua lớp kính mờ nhỏ như cánh quạt, khiêu vũ linh hoạt theo tiết tấu âm nhạc, mặc dù anh không biết một tí gì về vũ đạo, nhưng anh biết cô đang múa ba lê, chỉ có múa ba-lê mới nhón chân lên, dùng mũi chân chống đỡ sức nặng của cả người.
Động tác chuyển động của cô nhanh chóng liên tục, thỉnh thoảng duỗi người; thỉnh thoảng đá chân; thỉnh thoảng nhảy lên; thỉnh thoảng xoay tròn, hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của cô, nhảy đến quên mình, kỹ thuật múa duyên dáng uyển chuyển giống như một con thiên nga trắng xinh đẹp, múa đơn . . . . . . cô độc.
Cô độc, không sai, chính là từ này, mặc dù chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng anh vẫn nhìn thấu sự cô độc của cô, mỗi một động tác, từng cái xoay tròn, đều làm tim của anh đau như bị ai nhéo, nai con như vậy, hoàn toàn mới với anh, anh không biết cô múa đẹp như vậy, với kĩ thuật của cô e rằng từ nhỏ đã bắt đầu luyện múa, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Thì ra mình còn chưa đủ hiểu rõ cô, mặc dù biết cô có học múa ở đại học Columbia ba năm, nhưng anh không biết cô có nhiệt tình với nhảy múa như vậy, múa chói lọi rực rỡ như thế, từng cái động tác cũng cho thấy tình cảm của cô, tận tình múa ở bên trong một căn phòng vũ đạo to như vậy, cô đang dùng sinh mạng để nhảy múa, giải toả tâm trạng của mình.
Anh hoàn toàn rung động, một màn này cũng đã khắc sâu vàotrong đầu của anh, trọn đời khó quên, nai con như vậy làm cho anh liên tưởng đến mình, càng làm cho anh thêm đau lòng, thật muốn ôm cô, muốn hỏi rốt cuộc cô đã chịu oan ức gì, mà đau lòng như thế?
Ở trong thế giới của cô, tất cả đều như bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại sự giao thoa của ánh đèn và cô, phối với âm nhạc đau buồn, anh chỉ cảm thấy vô cùng thương cảm, không tự chủ nắm chặt quyền, mím chặt môi cố nén kích động muốn đẩy cửa vào, anh thật sự muốn nói cho cô biết: thế giới của em không hề cô độc, còn có anh, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.Diễnnnđànnlê quý đônn
Ngón tay đã nhấn vào chốt cửa, nhưng vẫn buông ra, xúc động là ma quỷ, anh không thể xông vào như vậy, anh phải cho nai con một không gian riêng, cô vừa nói"Cám ơn" với mình, anh không thể để cho cô cảm thấy mình là một kẻ bỉ ổi nói không giữ lời.
Trong lòng anh âm thầm thề, về sau sẽ không để cho nai con múa một mình nữa, một màn đó quá khắc khoải.
Lui về phía sau hai bước, xoay người, lẳng lặng rời đi, rốt cuộc tâm trạng cũng không thể bình tĩnh lại.