Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại thành phố A, Hạ Tịch Nguyệt mở điện thoại di động ra, bởi vì ở nông thôn tín hiệu cũng không phải là không tốt mà cô nghĩ không có ai liên lạc với mình nên tắt máy, nhìn thấy di động có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số lạ, cũng không có chút để ý cho nên không gọi lại.
Ngày thứ hai đến công ty trình diện, mà Âu Dương Thụy cũng trôi qua mấy ngày không tốt, từ ngày thứ nhất Hạ Tịch Nguyệt không tới làm, anh liền hối hận đã cho cô nghỉ nhiều như vậy, bởi vì anh một tuần không gặp được cô. Nhịn 2 ngày thật sự là không nhịn được nữa muốn đi tìm cô, tuy nhiên không tìm được. Bởi vì không tìm được Hạ Tịch Nguyệt, tâm tình hết sức không tốt, cả công ty đều như tầng băng lãnh tới cực điểm, nhân viên trong công ty cố gắng không phạm sai lầm, chỉ sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo u ám của tổng giám đốc.
Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng máy lại tắt, anh cho là Hạ Tịch Nguyệt đang lảng tránh anh, cho nên càng tức giận. Đi tới nhà cô để tìm trong nhà không có người, anh gấp đến độ phải nhờ vào mạng lưới liên lạc của mình đi tìm cô, biết cô trở về quê thăm người thân chứ không phải cố ý né anh, làm cho tâm tình được thả lỏng, nhưng vừa nghĩ tới cô về quê mà không nói cho anh hay lòng đầy tức giận. Biết Hạ Tịch Nguyệt hôm nay sẽ đi đến làm, cho nên đã đến công ty sớm đợi cô. Hạ Tịch Nguyệt đi tới công ty, đi tới công ty, thấy Lãnh Hiên, cô cười chào hỏi:
“Chào buổi sáng trợ lí Lãnh”
Mà Lãnh Hiên thấy Hạ Tịch Nguyệt, hai mắt lưng tròng đặc biệt nhiệt tình hỏi:
“Cô cuối cùng cũng tới, về sau không có việc gì thì không nên xin nghỉ.”
Lãnh Hiên thật sự không chịu nổi tầng băng trên mặt tổng giám đốc, không có việc gì lại bắt anh đi điều tra, suốt một tuần lễ, anh mết hết sức, anh biết tất cả là vì người khác không tìm được Hạ Tịch Nguyệt, có hỏa cũng không có chỗ nào để giải tỏa, thật là như cháy thành. Lãnh Hiên nhìn riết rồi cũng quen, lần đầu tiên thấy Lãnh Hiên nhiệt tình như vậy chào hỏi, có chút không quen, không khỏi sửng sốt nói:
“A, biết rồi, tôi cũng không muốn như vậy nhưng tổng giám đốc muốn cho tôi nghỉ phép, tôi cũng không có biện pháp.”
Hạ Tịch Nguyệt cười nói, Lãnh Hiên sở dĩ nhiệt tình như vậy là vì nhìn thấy một tổng giám đốc khẩn trương vì cô như vậy, tương lai có thể trở thành vợ của ông chủ mình, trước hết nên tạo mối quan hệ, tương lai có thể xin nghỉ cũng dễ dàng. Nếu như tương lai có cầu xin tổng giám đốc không được, có thể mời bà chủ tới. Mà một khắc kia khi Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt, mới biết mình nhớ nhưng cô cỡ nào, nhưng thấy Hạ Tịch Nguyệt cười ngọt ngào với Lãnh Hiên như vậy lại nổi giận. Bấm điện thoại nội bộ:
"Đi vào đây một lát."
Nói xong cũng cúp điện thoại. Mà Hạ Tịch Nguyệt mới vừa vào trong phòng làm việc, liền nghe được điện thoại vang, liền nghe được giọng đối phương thâm trầm, còn chưa kịp nói gì đối đã cúp. Đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, gõ cửa tiến vào.
Đi tới trước mặt của Âu Dương Thụy , bởi vì lần trước ăn cơm cùng nhau nghe Âu Dương Thụy nói chuyện ít nhiều khiến Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy lúng túng, cho nên đứng ở trước mặt Âu Dương Thụy có chút khẩn trương, mà Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt đi tới chỗ mình, bộ dáng tay chân luống cuống, không khỏi tức giận, cô đang sợ mình, nhận thức được điều này làm anh khó chịu, thấy người khác thì cười hì hì, thấy mình thì lại như vậy, tức giận làm âm thanh cũng lạnh lẽo đến cực điểm:
“Em đi đâu, sao lại không ở nhà, điện thoại cũng tắt.”
Nghe được âm thanh lạnh lùng của Âu Dương Thụy, cô cảm thấy sợ hãi, giọng nói có chút khẩn trương.
“Tôi về quê thăm người thân, tín hiệu điện thoại di động không tốt cho nên không có nghe.”
“Vậy tại sao em không gọi điện thoại cho tôi biết một tiếng?”
Không biết anh lo lắng sao, phía sau là một câu nói ở trong lòng.
“Tôi không biết số điện thoại của anh.”
Hạ Tịch Nguyệt giải thích.
“Cái gì! Em bây giờ lấy điện thoại ra lưu số của tôi lại 156***”
Hạ Tịch Nguyệt nghe lời lấy điện thoại di động ra, nhớ kỹ mã số.
"Tốt lắm, không có việc gì em đi ra ngoài đi."
Âu Dương Thụy lạnh giọng nói với cô. Âu Dương Thụy ở trong lòng nghĩ Hạ Tịch Nguyệt như vậy làm anh rất khẩn trương, xem ra phải sớm đem cô về, nếu không cả ngày lẫn đêm sẽ bị cô làm cho giận chết mất. Hạ Tịch Nguyệt nghe lời đi ra ngoài, nhìn thấy số điện thoại mình vừa lưu, càng nhìn càng thấy quen, mở điện thoại mình ra xem lại số điện thoại mấy ngày trước, thì ra là anh gọi cho cô. Anh thật sự không thích cô đi.
Nhận thức được điều này làm Hạ Tịch Nguyệt thấy lo lắng. Nguyên nhân cái chết cha mẹ còn chưa rõ, cô không muốn cuốn vào vòng xoáy tình yêu. Cho nên mới bắt đầu lảng tránh Âu Dương Thụy . Đúng, cô đang né ránh anh. Cho nên khi đi đưa cà phê, cô luôn tìm lí do để cho người khác đi thay, cô thư kí khác biết có thể đem cà phê cho tổng giám đốc nên rất cao hứng, tất cả đều không từ chối.
Liên tiếp một tuần lễ không nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt, giờ ở trong công ty, gọi điện thoại mang cà phê, nhìn thấy Mạc Kỳ THiên đưa cà phê vào, không khỏi cảm thấy ảo não, anh đã một tuần không nhìn thấy bảo bối của anh, không phải cà phê bảo bối nhà anh pha, uống cũng không có mùi vị. Chẳng lẽ cô phát giác cái gì, chẳng lẽ là mình biểu hiện thái độ quá lộ liễu sao, hù tiểu bạch thỏ chạy mất, xem ra anh phải nghĩ cách “giải thích” rõ ràng mới được, bấm điện thoại gọi:
"Hạ Tịch Nguyệt, em đi vào một chút."
Nói xong cũng cúp điện thoại. Mà đầu Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy âm thanh Âu Dương Thụy. Chân mày không khỏi nhíu lại, làm thế nào ẩn núp anh, anh còn đi tìm mình. Đi tới trước phòng tổng giám đốc, gõ cửa sau đó đi vào:
"Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì không?" Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Tối mai có một bữa tiệc, tôi cần em đi cùng tôi.”
Âu Dương Thụy không ngẩng đầu mà nói.
“Tôi có thể không đi không, không phải có bộ phận quản lí quan hệ xã hội sao?” Hạ Tịch Nguyệt thử hỏi.
“Quản lí quan hệ xã hội ngày mai còn có việc khác, toàn bộ công ty chỉ có mình em rảnh rỗi, đây là công việc không thể cự tuyệt.”
Cũng biết cô sẽ cự tuyệt, đã nghĩ trước sẽ nói với cô thế nào rồi.
“Nhưng tôi không có dạ phục.”
Hạ Tịch Nguyệt tiếp tục tìm lý do, dù sao cô chính là không muốn cùng anh đi cùng nhau.
“Buổi chiều, tôi sẽ dẫn em đi chọn lễ phục, được rồi, không có việc gì em có thể đi ra ngoài.”
Mặt Hạ Tịch Nguyệt như đưa đám đi ra ngoài. Mà Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt không có cách nào cự tuyệt đi ra khỏi phòng làm việc, khóe miệng lộ ra nụ cười. Buổi chiều lái xe đưa Hạ Tịch Nguyệt đi tới cửa hàng chuyên bán quần áo, xuống xe mang Hạ Tịch Nguyệt đi vào:
“Lynda, ngày mai có một bữa tiệc buôn bán, trang điểm cho cô ấy xinh đẹp một chút.”
Âu Dương Thụy lạnh lùng nói. Trừ khi nói chuyện với Hạ Tịch Nguyệt anh cười thì Âu Dương Thụy bình thường nói chuyện với người khác đều dùng khuôn mặt lạnh lùng.
“Được, Thụy thiếu, không thành vấn đề.” Lynda cười trả lời.
Lynda năm nay 30 hơn tuổi, nhìn tựa như một cô gái 20 tuổi, đặc biệt rất quyến rũ, vì Hạ Tịch Nguyệt chọn cho cô một bộ dạ phục thương hiệu Chanel, đưa cho Hạ Tịch Nguyệt đi thay, Hạ Tịch Nguyệt đi tới giant hay đồ, nhìn thấy giá của y phục trong tay, là 7 con số, trước kia thì không có gì nhưng bây giờ thì khác, đối với cô mấy triệu là số tiền trên trời, cô tự nói với lòng mình.
“Nhất định phải cẩn thận không làm hư y phục, nếu không đền không nổi.”
Thay quần áo xong, Hạ Tịch Nguyệt đi ra, không khỏi làm mắt người sáng lên, bộ dạ phục dài màu tím cúp ngực làm cho Hạ Tịch Nguyệt càng cao quý ưu nhã vô cùng tinh tế, Hạ Tịch Nguyệt ước chừng cao 168cm, vừa đúng với chiếu váy, hơn nữa da Hạ Tịch Nguyệt rất trắng, chất liệu tơ lụa này làm cho cô càng xinh đẹp hơn, Âu Dương Thụy không khỏi ngây người, bảo bối nhà anh xinh đẹp như vậy, anh nghĩ cả đời đem giấu cô ở nhà, không để cho người khác thấy vẻ đẹp của cô.
“Có khăn choàng không?” Âu Dương Thụy hỏi.
"Có."
Lynda trả lời, sau đó đi lấy cho Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy đi đến chỗ trưng bày giày trước mặt, lấy một đôi giày máu tím thủy tinh tới chỗ Hạ Tịch Nguyệt, choàng khăn lên cho cô, rồi đem giày ngồi xồm trước mặt cô.
“KHông cần, để tôi tự làm.”
Nhiều người nhìn như vậy, điều này làm cho Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt.
“Em đứng không có được tiện.”
Âu Dương Thụy cự tuyệt nói. Không quản Hạ Tịch Nguyệt có đồng ý hay không liền nâng chân của cô lên sau đó mang giày vào. Mọi người nhìn thấy một Thụy thiếu cao ngạo lạnh lùng như vậy, có thể mang giày cho một người phụ nữ không khỏi ngây người. Mà Âu Dương Thụy không nhìn ánh mắt mọi người đang nhìn mình, dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đến trước gương, dịu dàng nói:
“Em thật là đẹp!”