Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều sau khi tan việc, Âu Dương Thụy liền lái Maybach đưa Hạ Tịch Nguyệt đi tới nhà hàng Athen, cũng là nhà hàng lần trước hai người đã đến, cũng là phòng bao đó. Âu Dương Thụy gọi món xong ngồi đối diện Hạ Tịch Nguyệt, nhìn nhau chẳng nói gì. Thức ăn được đưa lên, trong phòng chỉ còn âm thanh của các loại đĩa, dao và nĩa va chạm nhau.
Hạ Tịch Nguyệt còn đang tức giận không muốn nói chuyện với Âu Dương Thụy. Chỉ thấy Hạ Tịch Nguyệt dùng hết sức cầm dao cắt thịt bò bít tết trong dĩa, giống như cô đang cắt Âu Dương Thụy vậy. Sau đó đưa vào trong miệng dùng sức nhai, như ăn thịt Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy ăn xong dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, đưa tay bưng ly rượu đỏ lắc lắc một cái, sau đó uống mộ hớp nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang cắn răng nghiến lợi cười nói:
"Ngày mai đi chụp hình cưới."
"Không cần."
Hạ Tịch Nguyệt không chút suy nghĩ cự tuyệt ngay, vốn đăng kí kết hôn là việc mình phải chịu nhưng chụp hình cưới thì cô có quyền không muốn đi, Hạ Tịch Nguyệt nghĩ trong lòng như vậy. Giống như đoán được Hạ Tịch Nguyệt sẽ từ chối, Âu Dương Thụy bưng ly rượu lên uống tiếp điềm đạm tự tin nói với cô:
“Anh không phải muốn thương lượng với em mà là đang thông báo cho em biết. Còn quên nói cho em biết, điều thứ 101 trong khế ước có nói nếu không chịu phối hợp chụp hình cưới với anh, sẽ coi là vi phạm hợp đồng đền bù cho anh 10 triệu tiền mặt.”
"Cái gì?”
Hạ Tịch Nguyệt vứt dao trong tay xuống lập tức đứng lên lớn tiếng. Sau đó giống như cô nghĩ tới gì đó lại ngồi xuống nói:
“Anh và tôi hiện tại có thể coi là vợ chồng hợp pháp, vậy tài sản của anh có phải nên chia cho tôi một nửa, tôi không muốn nhiều, chỉ cần có thể trả đủ tiền vi phạm khế ước là được rồi.”
Nói xong lời nói này, Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng khen ngợi mình:
“Mình thật là thông minh, cái này cũng có thể nghĩ ra, hahahaha, xem Âu Dương Thụy anh về sau có thể làm gì tôi.”
Hạ Tịch Nguyệt trong lòng như mở cờ, Âu Dương Thụy nhìn phản ứng rất mau của bảo bối nhà anh, nhưng thủy chung vẫn không phải là đối thủ của mình, anh thong thả ung phản đòn:
“Khế ước điều thứ 102 có nhắc đến nếu như vi phạm toàn bộ khế ước, em không có quyền đụng đến bất kì tài sản nào của anh.”
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong lời của Âu Dương Thụy, giống như bị nước lạnh của mùa đông lạnh thấu xương dội từ đầu đến chân, cuối cùng không có biện pháp Hạ Tịch Nguyệt đành phải bồi Âu Dương Thụy đi chụp hình cưới. Bởi vì không trả nổi tiền khế ước, Hạ Tịch Nguyệt khóc thút thít ở trong lòng:
“Tại sao mỗi lần đấu với anh ta, người thua luôn là mình? Thật tức chết mà!”
Âu Dương Thụy thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của cô, anh cười cười đầy nham hiểm, cũng biết cô nhất định sẽ đồng ý với anh. Cầm ly rượu lên ngửa đầu uống cạn ly, tâm tình chưa bao giờ vui vẻ như lúc này.
Ngày thứ hai, Âu Dương Thụy đón Hạ Tịch Nguyệt đi đến Studio áo cưới nổi tiếng nhất thành phố A – người yêu thế kỉ, trên chiếc Maybach. Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt đi vào, tổng giám đốc liền ra tự mình tiếp đãi anh, ông ta không dám chậm trễ đối với một nhân vật lớn như thế. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt được thợ đưa đi trang điểm, chỉ có hóa trang thôi cũng mất ba giờ, nhìn họ chuyên nghiệp bôi bôi trét trét trên mặt cô, Hạ Tịch Nguyệt nhắm mắt yên tĩnh.
Trang điểm xong Hạ Tịch Nguyệt mặc một cái áo cưới màu trắng cúp ngực, loại áo cưới này có đặc điểm là vừa khít với thân người, buộc chặt eo với phần váy. Cái áo cưới này làm cho đường cong của Hạ Tịch Nguyệt càng hấp dẫn, dịu dàng, đoan trang và có vẻ vô cùng tinh tế.
Sau khi từ trong phòng thay đồ đi ra, Âu Dương Thụy đã sớm xong ngồi chờ sẵn trên ghế salon, luôn coi thời gian là tiền tài nhưng hôm nay anh lại vô cùng kiên nhẫn đợi Hạ Tịch Nguyệt suốt ba canh giờ, nhìn cô mặc áo cưới mềm mại xinh đẹp, Âu Dương Thụy thật muốn lập tức xé toang cái áo này đem cô ăn luôn tại chỗ này.
“Đáng chết, là ai để cho cô mặc cái loại áo cưới thấp như thế, không biết vẻ đẹp của cô chỉ có anh mới có tư cách thưởng thức sao?”
Mặt của Âu Dương Thụy đen tới cực điểm, cực độ không vui.
Trên đầu Hạ Tịch Nguyệt có đội thêm một cái vương miện của công chúa, xinh đẹp như trong truyện cổ tích bước ra, như công chúa không dính chút vết tích của nhân gian, tinh khiết và cao quý. Âu Dương Thụy liền đứng dậy, phong cách ưu nhã, lần trước anh như một hoàng tử cao quý, nho nhã lúc này Âu Dương Thụy lại đầy tà mị, càn rỡ và tùy tính. Vô luận là kiểu gì anh đều là một vương giả chí cao vô thượng.
“Thật xin lỗi, cô dâu chú rể có thể cùng cười một cái có được hay không?”
Nhiếp ảnh gia lần thứ n+1 nhắc nhở, không khỏi đau đầu với hai người, chưa từng thấy đôi vợ chồng nào chưa cưới như thế này, nam thì lạnh lùng, nữ thì miễn cưỡng.
“Nhìn vào ống kính, chú rể hãy cười lên, chúng ta đang chụp hình cưới không phải chụp di ảnh, hai người nghĩ đi kết hôn là một việc trọng đại như thế nào, cùng người mình yêu đến đầu bạc, đây là một chuyện hạnh phúc dường nào…”
Nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục nhắc nhở.
Âu Dương Thụy rất ít nhìn về phía ống kính, có thể nói là không có, cho nên vẻ mặt cứng ngắc, nhưng nghe lời nhiếp ảnh gia nói lại nghĩ sau khi cưới sẽ cùng sống vui vẻ ngọt ngào với bảo bối, trên mặt Âu Dương Thụy liền thoải mái nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng Hạ Tịch Nguyệt không nghe lời nhiếp ảnh gia nói, có chút khinh bỉ, 'chúng tôi nào có thật lòng yêu nhau, đối với tôi mà nói hiện tại là chụp di ảnh đó, hôn nhân không tình yêu không phải là phần mộ sao?' Hạ Tịch Nguyệt vừa nghĩ tới sau khi cưới, Âu Dương Thụy làm sao sẽ khi dễ cô, mặt cô liền u sầu, đâu còn có thể cười nữa chứ.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt không cười, cúi đầu hướng về lỗ tai Hạ Tịch Nguyệt thổi hơi, ôn nhu nói:
“Còn không mau cười một chút đi, điều 106 khế ước có nói, bất kì ở nơi nào không chịu phối hợp với anh coi như vi phạm khế ước, bồi thường 10 triệu, đừng có nghĩ đến việc dùng tiền của anh trả nợ, đã nói ngày hôm qua rồi, không thể được.”
Đột nhiên bên tai bị thổi hơi toàn thân Hạ Tịch Nguyệt nổi da gà, mặt đỏ như tôm bị luộc, phải gượng cười. Ở trong lòng hận Âu Dương Thụy đến chết, nói chuyện khế ước, khế ước có nhiều điều khoản như vậy, lúc nào cũng đem ra đối phó cô. Hạ Tịch Nguyệt hối hận lắm rồi.
Cô thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ký tên bừa nữa, cho dù có ký tên trong hợp đồng 10 tờ dài thì cũng phải nhìn từng câu từng chữ rõ ràng, đọc kĩ, hiện tại là hậu quả sau khi ký bừa, quả thật lỡ một bước ngàn năm ân hận.
Cứ như vậy, không biết chú rể ở bên tai cô dâu nói những gì mà sau khi cô dâu nghe được lời chú rể nói lập tức xấu hổ cười tươi, trong nháy mắt nhiếp ảnh gia chụp được khoảnh khắc hoàn mỹ đó.
“Tách.”
“Tách.”
Nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng tìm được cảm giác, không ngừng chụp.
“Tách.”
“Tách.”
“Được, rất tốt, cô dâu khoác tay lên vai chú rể, cúi đầu thấp xuống, đến gần môi của chú rể.”
Hạ Tịch Nguyệt nghe được nhiếp ảnh gia nói như vậy, chầm chầm không chịu cúi đầu, cũng không chịu đưa tay lên vai Âu Dương Thụy. Không sai, cô đang xấu hổ, cô không có can đảm ở trước mặt nhiều người làm động tác này. Nhiếp ảnh gia như nhìn được cô đang xấu hổ, lập tức khuyên:
“Cô dâu xấu hổ ư, cô dâu không cần xấu hổ, hai người kết hôn, chú rể là của cô, đặt tay lên bả vai không có gì quan trọng”
Nhân viên bên cạnh nghe được lời của nhiếp ảnh gia thì cũng cười nói:
“Cô dâu đừng thẹn thùng, cô xem chút rể rất đẹp trai nha!”
Làm cho Hạ Tịch Nguyệt càng thêm xấu hổ, mặt đỏ thêm. Âu Dương Thụy thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, cầm lấy tay Hạ Tịch Nguyệt đưa lên vai mình, cười nói với những nhân viên kia:
“Vợ tôi trước mặt người ngoài hay xấu hổ, mong các vị tha lỗi, nói chuyện lưu tình, không nên chọc cô ấy, như vậy cô ấy càng xấu hổ hơn.” Nghe lời Âu Dương Thụy nói có vẻ như là một người chồng tốt tận tình chăm sóc vợ mình. Hạ Tịch Nguyệt khi dễ nhìn Âu Dương Thụy thầm nghĩ:
“Thật đúng là nói dối không đỏ mặt, để cho người khác hiểu nhầm anh ta yêu vợ mình nhiều như thế nào, thật đúng là giả dối.”
Nhân viên bên cạnh nghe được Âu Dương Thụy nói như vậy, hâm mộ Hạ Tịch Nguyệt có thể gả cho một người chồng đẹp trai tỉ mỉ lại biết quan tâm. Hạ Tịch Nguyệt thật đúng là có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.