Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn năm sau
Cổ Việt Di đẹp trai, phong độ ngồi dưới đài, trên mặt thỉnh thoảng mỉm cười sung sướng, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi đội mũ học sĩ lên đài lĩnh thưởng. Anh mong ngày này, đã chờ rất lâu, rất lâu.
Kim Bối Nhi từ một cô gái đến khi lột xác thành người phụ nữ tự nhiên, trang nhã, anh đã tham dự sự trưởng thành của cô, cũng làm bạn với cô vượt qua mỗi giai đoạn chuyển biến. Điều duy nhất không thay đổi là trong đôi mắt đen láy trong suốt của cô, trước sau đều chứa đựng ngọn lửa nóng bỏng, chỉ cần vừa nhìn thấy ngọn lửa kia, cả đời này cũng không thể quên.
Vẻ mặt Kim Bối Nhi rất phấn chấn, cầm bằng tốt nghiệp đứng trên đài, đại diện cho sinh viên đọc diễn văn.
“Bốn năm nay cảm ơn các thầy cô ân cần dạy bảo, để cho chúng tôi có thể...”
Cổ Việt Di cẩn thận nghe Kim Bối Nhi đọc diễn văn rất có nhịp điệu, khẽ cười tán thưởng.
Bà xã anh thật sự trưởng thành rồi!
Kim Bối Nhi ở trên đài cúi người chào, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Cổ Việt Di đương nhiên không hề keo kiệt cho Kim Bối Nhi khen ngợi tuyệt nhất.
Cô vừa đi xuống đài lập tức đến bên cạnh Cổ Việt Di, “Làm em sợ muốn chết, em sợ lỡ có sai sót gì.”
Cổ Việt Di vui vẻ nhìn cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ về. “Bà xã, em là tuyệt nhất.”
“Thật vậy chăng? Anh cho rằng em nói rất khá?” Kim Bối Nhi tươi cười sáng lạn với Cổ Việt Di.
“Cực kỳ tốt, nằm trong dự kiến của anh.” Cổ Việt Di cho khẳng định tuyệt nhất.
Lúc này Kim Bối Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. “Có những lời này của anh, em an tâm rồi.” Một câu của Cổ Việt Di còn hơn mười câu khen ngợi của người ngoài.
Lễ tốt nghiệp dài dòng cuối cùng chấm dứt, Kim Bối Nhi vui vẻ một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay nắm tay Cổ Việt Di. “Ông xã, chúng ta nên đi rồi đúng không?”
“Vừa đúng lúc.” Cổ Việt Di nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Kim Bối Nhi có chút lo lắng nhìn Cổ Việt Di, “Tất cả đều đến đây sao?”
“Chuyện lớn như vậy, người nhà họ Cổ sao có thể không đến được? Chính Khôi và Vũ Hi cũng mang theo bé con bảo bối của bọn họ đến đây, còn có Mĩ Mĩ và Tú Tú cũng tới rồi, còn có...”
Kim Bối Nhi giật mình thở hốc, liều mạng lắc đầu. “Được rồi, được rồi, anh không cần đếm nữa, bây giờ em chóng mặt quá, không thể tưởng được nhiều người đến góp vui như vậy.”
Phải không? Thật sự chỉ là đến góp vui sao?
Bối Nhi, anh chờ ngày này đã bốn năm, hôm nay cuối cùng cũng để anh chờ được rồi.
Nhà họ Cổ từ trên xuống dưới vì hôn sự của Cổ Việt Di mà bận tối mày tối mặt, đây chính là hôn lễ ba Cổ chờ đến bốn năm mới chờ được, lo xong hôn sự của Cổ Việt Di, coi như là giải quyết xong tâm nguyện đời này của ông.
Nhìn năm người con đều thành gia lập nghiệp, đều có được một gia đình hạnh phúc của riêng mình, ba Cổ cười đến không thể khép miệng lại được, nhất là hôn sự của Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi, rõ ràng bốn năm trước đã công chứng, lại nhất định phải đợi Kim Bối Nhi tốt nghiệp đại học mới chịu mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè, vì việc này, ba Cổ ba có lần không hiểu nổi; càng làm ba Cổ khó hiểu là, Cổ Việt Di lại tổ chức tiệc mừng ở đại sảnh công ty.
Trong đại sảnh ước chừng có thể đặt năm trăm cái bàn, ý của Cổ Việt Di là hy vọng nhân viên trong công ty có thể cùng nhau chia sẻ thời khắc đáng quý này.
Lúc này đại sảnh của điện tử Hoàng Đỉnh có thể nói là quan lại tập hợp, có những doanh nhân nổi tiếng, cũng có khách quý từ các nước đến chúc mừng, sự kiện này đương nhiên cũng thu hút giới truyền thông, bây giờ chỉ còn thiếu hai nhân vật chính là chưa xuất hiện.
Cổ Việt Đàn nhìn khách quý đã gần như đông đủ, theo lý lúc này Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi cũng nên có mặt, sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng bọn họ? Tình hình này khiến anh thật sự thấy kỳ lạ.
Anh đến bên cạnh Cổ Việt Sâm, “Sao bọn họ đến bây giờ còn chưa trở về? Lễ tốt nghiệp cần thời gian dài như vậy sao?”
Cổ Việt Sâm cũng thấy quái lạ, “Chắc là phải đến rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Vi Đức chỉ huy vài nhân viên vén tấm màn dày trên tường, hiện ra chiếc tivi đồ sộ, Vi Đức cầm Microphone. “Các vị khách quý, xin chào.”
Hội trường thoáng chốc trở nên yên lặng.
“Tôi là quản lí Vi Đức của điện tử Hoàng Đỉnh, tôi đại diện cho tổng giám đốc Cổ Việt Di rất biết ơn các vị thu xếp công việc đến chung vui ở đây, hiện tại tổng giám đốc Cổ và bà xã muốn đích thân cảm tạ thịnh tình của các vị.”
Vi Đức dùng tay ra hiệu cho nhân viên bên cạnh, tivi trên tường lập tức xuất hiện hình ảnh của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi.
“Chào các vị, cảm ơn các vị đã bỏ thời gian quý giá tham gia tiệc mừng của vợ chồng chúng tôi.” Cổ Việt Di chào hỏi mọi người qua màn hình.
Sáng kiến này làm cho mỗi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Kim Bối Nhi cũng chào hỏi với mọi người, “Tôi cũng như vậy, cám ơn mọi người.”
Cổ Việt Di thân mật ôm Kim Bối Nhi, mỉm cười với mọi người.
“Bốn năm trước chúng tôi từng công bố trước giới truyền thông, đợi Bối Nhi tốt nghiệp sẽ tổ chức tiệc mừng mời mọi người, khó khăn lắm mới đợi đến lúc thực hiện được, cũng cảm ơn các vị kiên nhẫn chờ bốn năm.”
Kim Bối Nhi thẹn thùng nhìn Cổ Việt Di, rồi đối mặt màn hình, “Bốn năm nay người ngoài cứ phỏng đoán tôi cùng Việt Di thật sự có thể tổ chức bữa tiệc mừng này không, vợ chồng chúng tôi có cùng nắm tay đi qua bốn năm này không.” Cô cầm tay Cổ Việt Di, giơ lên cao, “Chúng tôi không chỉ cầm tay nhau đi qua bốn năm này, mà còn tiếp tục đi qua vô số bốn năm nữa.”
“Đúng, tôi và Bối Nhi sẽ cùng nhau đi qua vô số bốn năm.” Cổ Việt Di hôn hai má Kim Bối Nhi.
Trên gương mặt hồng hào của Kim Bối Nhi tràn đầy hạnh phúc.
Ba Cổ cảm thấy rất thỏa mãn, cho dù bọn họ là đôi có tình cảm rắc rối nhất trong những đứa con; Nhưng tình cảm chân thành của bọn họ lại làm người ta hâm mộ nhất.
Ba Cổ nhìn tivi trên tường, “Nói tới nói lui, nói đi nói lại, hai người các con định khi nào xuất hiện?”
Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi trong màn hình nhìn nhau, trên mặt hai người cùng lộ ra nụ cười gian xảo.
“Bây giờ chúng tôi đang trên đường đến châu Âu.”
“Châu Âu” Ba Cổ sửng sốt, ngẩn người lên đến chín tầng trời.
Cổ Việt Di mỉm cười nói: “Tiệc mừng chúng tôi hứa với các vị đã thực hiện, nhưng tôi cũng từng hứa với Bối Nhi, chờ ngày cô ấy tốt nghiệp đại học thì sẽ đi hưởng tuần trăng mật, hôm nay là ngày cô ấy tốt nghiệp đại học, cũng là ngày tôi phải thực hiện lời hứa, cho nên thật có lỗi, tôi và Bối Nhi không thể xuất hiện ở tiệc mừng, xin các vị thông cảm, lúc này tôi và Bối Nhi chúc các vị vui vẻ.”
Kim Bối Nhi nói theo một câu: “Cám ơn các vị.”
Sau đó hai người biến mất trong màn hình.
Ba Cổ ngẩn người, ngẫm lại cách làm nổi bật này, bỗng dưng cười to, “Nếu Việt Di đã nói như vậy, chỉ có thể mời các vị từ từ thưởng thức tiệc mừng của Việt Di.”
Tất cả quan khách đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lần lượt bật ra tiếng cười.
Kim Bối Nhi vòng tay qua cổ Cổ Việt Di, “Anh nghĩ bọn họ có thể chấp nhận sao?”
Cổ Việt Di vỗ vỗ cánh tay Kim Bối Nhi, “Cho dù bọn họ chấp nhận hay không, ít nhất anh cũng đã thực hiện lời hứa của mình.”
“Nói cũng đúng, nhưng như vậy có thể coi là làm tiệc cưới sao?” Kim Bối Nhi nghi ngờ nhếch miệng.
“Tiệc cưới chỉ là một hình thức để cho người thân và bạn bè chia sẻ không khí vui mừng, quan trọng là trái tim của hai người.” Cổ Việt Di xoay người, thâm tình nhìn Kim Bối Nhi, “Em còn yêu anh – ông cụ già này không?”
“Ông cụ già?” Kim Bối Nhi bị lời này chọc cười, “Ai nói anh là ông cụ già?”
“Trước kia em không phải gọi anh là ông chú sao? Bốn năm rồi, anh nghĩ anh đã biến thành ông cụ già.” Cổ Việt Di nhìn chăm chú vào bà xã, trong mắt có tình yêu nồng đậm.
Kim Bối Nhi nâng mặt anh lên, “Cho dù anh biến thành ông cụ già bảy tám mươi tuổi, em vẫn yêu anh như vậy.”
“Phải không?” Lời của cô làm tim anh ấm áp.
“Thật mà.” cô nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi thỉnh thoảng làm cô rung động, “Ông xã, em yêu anh.”
“Anh cũng vậy...” Cổ Việt Di vui vẻ đón nhận nhiệt tình của bà xã.
Chuyện đời hay thay đổi, tình cảm cũng tương tự; Cổ Việt Di không đoán được mình sẽ cưới một bà xã nhỏ, càng không nghĩ rằng mình sẽ yêu bà xã nhỏ này như si như cuồng, khó có thể tự kềm chế. Bà xã, anh sẽ dùng trọn đời trọn kiếp yêu em!
HOÀN