Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
  3. Chương 6: Huyết án ở kho hàng
Trước /107 Sau

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 6: Huyết án ở kho hàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong căn phòng an tĩnh, một cuộc tra hỏi đang được tiến hành, A Quang đáy mắt đầy sợ hãi, hắn đang từng bước từng bước đè xuống nổi sợ hãi của bản thân. Người phụ nữ này thật nguy hiểm, ban đầu cô ta dùng mọi cách để quyến rủ hắn, giờ thì cũng chính cô ta đang chỉa họng sung vào ngực hắn ngay chỗ trái tim.

"Thạch Hổ ở đâu?" Giọng nói người phụ nữ từ tính mê người, vẫn mị hoặc như cũ.

"Tôi. . . . . . . Tôi không biết Hổ ca ở đâu. . . . . . Ở đâu cả" A Quang run rẩy lắc đầu, đáy lòng hoảng sợ.

"Tao không muốn hỏi lần thứ ba, Thạch Hổ ở đâu?" người phụ nữ ấy thong thả, ung dung mở miệng, ngón tay khẽ vuốt ve đầu súng.

"Tôi. . . . . . Tôi thật sự không biết, từ trước đến giờ hành tung của Hổ ca rất bí ẩn, chúng tôi là bọn đàn em, chỉ biết nghe lệnh cấp trên thôi. . . . . ." Hắn còn chưa nói liền bị một cú đấm như trời giáng vào mặt. Bị một cú đấm như vậy , khiến đầu óc A Quang choáng váng, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt người phụ nữ này quá nguy hiểm.

Thân thể của hắn còn chưa rời đi được bước nào, đã bị một đôi chân dài, thon thả đạp một cái, hắn thống khổ hô lên một tiếng rồi ngã nhào trên mặt đất, "Tôi. . . . . . Tôi cái gì cũng không biết, cô bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền. . . . . ."

"Hắn đang ở đâu?" Giọng nói giống như ác ma tới từ địa ngục, lạnh lùng khiến người ta run sợ.

"Tôi không biết. . . . . . Tôi thật sự không biết Hổ ca ở đâu. . . . . ."

Phịch một tiếng, cả người A Quang bị một cước đá bay đến trên bàn, nặng nề rơi xuống, lại bị lăn xuống trên mặt đất, hắn đau đớn, miệng rỉ máu, nhìn hết sức dữ tợn.

Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn cuối cũng, từ trên bàn cô lấy ra một con dao gọt trái cây, cô đi tới trước mặt hắn, kề con dao lên tay phải của hắn, châm biếm một tiếng, "Nghe nói mày là một tay súng thiện xạ đúng không. Bị mất cánh tay phải, sau này mày chính là phế vật."

Thần trí A Quang nhất thời tỉnh táo lại, hắn thở dốc nói: "Hổ ca. . . . . . Hổ ca ở trong biệt thự của hắn"

"Mày dám lừa tao."

"Thực sự, Hổ ca đang ở chỗ đó. . . . . ." A Quang vội xác định, nhưng cặp mắt đỏ ngầu của hắn lại hốt hoảng nháy.

Tô Cẩm hừ nhẹ một tiếng: "Tao ghét nhất là bị người khác lừa gạt." Nói xong, cầm con dao gọt trái cây lưu loát giơ lên hung hăng chém về phía hắn.

A Quang nằm trên mặt đất hoảng sợ, vội vàng nói: "Hổ ca ở trong kho hàng cũ tại vịnh, lần này là thật. . . . . ." Con dao đang di chuyển chợt dừng lại, môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ nhếch lên. A Quang ngẩng đầu, bộ mặt khẩn cầu khát vọng, "Cô bỏ qua cho tôi đi. Những gì cần nói tôi đã nói hết rôi."

"Mày sẽ được giải thoát." Dứt lời vung dao lên, lưu loát cắt đứt cổ họng của hắn, hung ác, mau chóng, và chính xác, A Quang không thể kêu lên tiếng nào.

Tô cẩm cũng không có lập tức rời đi, cô đem thi thể của A Quang kéo xuống gầm giường, cầm lên cây lau nhà lau đi vết máu trên mật đất đến khi không còn dấu vết gì mới rời đi. Như vậy đàn em của A Quang có tìm đến, sẽ không sớm phát hiện hằn đã chết, cô sẽ có thời gian tìm Thạch Hổ rồi.

Như cũ bóng đêm vẫn đẹp đẻ mê người, Tô Cẩm quay trở về biệt thự của mình.

Biết được cứ điểm của Thạch Hổ ở đâu, hiện tại thứ Tô Cẩm cần chính là vài khẩu sung có sức công phá mạnh. Cô đi vào căn phòng dưới long đất trong biệt thử, mở cửa laser ra, chỉ thấy tường tách ra, ở dưới ánh sang màu xanh dương đậm, ba mươi mấy loại súng được trưng bày trên tường, ánh sang xanh tản ra hơi thở chết choc.

Tô Cẩm gở xuống hai khẩu súng ngắn để vào ống dài trong giày, đồng thời cầm lên một khẩu sung trường bỏ vào túi đeo lưng, cô đóng cửa, đi ra khỏi căn phòng dưới lòng đất.

Cô đi tới phòng ngủ, đổi một bộ quần áo màu đen bó sát người có khả năng chống đạn, bộ đò càng làm vóc người cô nổi bật lên vẻ quyến rũ tinh tế. Tô Cẩm đeo túi vải màu đen lên vai, đi tới nhà để xa.

Trong nhà để xe, bày tám chiếc xe đủ loại: xe thể thao, việt dã, xe hơi, còn có cả xe Mô tô. Mỗi một chiếc xe đều là loại độc nhất vô nhị trên thế giới, vô luận kiểu dáng và tính năng ra sao, tuyệt đối là loại tốt nhất, cửa kính chống đạn, bánh xe…… tất cả đển hoàn mỹ.

Tô Cẩm đi tới một chiếc xe thể thao màu đen, cô ngồi vào trong xe, bấm vào một cái nút, ở phía sau chỗ ngồi từ từ dâng lên, cô lấy túi vải đựng súng để vào đó. Tránh khỏi việc đang đi trên đường gặp phải cảnh sát kiểm tra, thiết kế trong xe đầy bảo mật, bất kỳ máy cảm ứng nào cũng không cách nào dò xét có súng đạn tồn tại trong xe.

Trong đêm tối, chiếc xe thể thao chạy như bay ở trên đường.

Tại bến tàu, là một trong những bến tàu hỗn loạn nhất, nơi này bị người của xã hội đen chiếm. Hàng năm ở đây xảy ra rất nhiều giao dịch của giới xã hội đen, ngay cả cảnh sát cũng không thể làm gì được. Người sống ở đây không nhiều lắm, xung quanh côn đồ hoành hành, khiến cho người dân không dám đến gần. Không nghi ngờ gì nữa nơi này đã trở thành cứ điểm của Hắc bang.

Trong căn phòng nóng nức ở kho hàng, mười mấy tên côn đồ đang tụ tập đánh bài, bốn phía cửa có người canh gác, Đi sâu vào bên trong, có một phòng đang bật máy điều hòa, trong phòng đang trình diễn một số hình ảnh nóng bỏng, một tên đang ông đang níu lấy một người phụ nữ để phát tiết.

Sauk hi xong truyện, hắn rút một điếu thuốc để hút, gương mặt hung ác, hắn đứng dậy đi ra cửa, hướng hai tên đàn em đang canh ngoài cửa ngoắc tay: "Bọn mày đi vào chơi tiếp đi"

Trên giường người phụ nữ bị dọa sợ nằm ở trên giường run rẩy, bất lực khẩn cầu: "Hổ ca, Hổ ca anh bỏ qua cho em đi. Lần sau em nhất định sẽ hầu hạ anh tốt hơn."

"Khỏi cần, để đám đàn em của tao thưởng thức mùi vị của mày."

Trong phòng phát ra tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ. Ngoài cửa phòng, tất cả đám côn đồ lập tức cung kính đứng lên, gọi một tiếng: "Hổ ca."

Thạch Hổ phía bên ngoài một mảng yên tĩnh, hung hăng đem tàn thuốc ném xuống đất lấy chân giẫm lên: "Tao nhịn đủ rồi, một ngày nào đó, tao muốn cùng tên khốn Chu Khánh Thành một sống một chết, tên khốn đó hại tao ở chỗ này chịu tội, tao tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."

"Hổ ca, chỉ cần một câu nói của anh, chúng em lập tức phái người đi xử lý hắn."

Thạch Hổ khạc một bãi đờm: "Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể đối xử với tao thế nào cũng được ư? Tạm thời không nên động đến hắn, cảnh sát đang bảo vệ hắn, chờ chuyện này qua đi, tự tay tao sẽ đi lấy mạng của hắn."

"Hổ ca yên tâm đi! Kẻ thù của Hổ ca cũng chính là kẻ thù của bọn em."

"Các chú đi theo anh, tuyệt đối anh sẽ không bạc đãi các chú." Thạch Hổ lớn tiếng khích lệ , hết sức hưởng thụ lời nói của bọn đàn em.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen, tên đàn em đang canh ngoài cửa lập tức hét lớn một tiếng: "Người nào?"

Một tiếng gọi này làm Thạch Hổ đang ở trong kho hàng kinh động, hắn sải bước ra ngoài, quát lên, "Có chuyện gì?"

"Hổ ca, có một chiếc xe đang tiến tới chỗ chúng ta."

"Đứa nào? Lại dám địa bàn của tao chạy loạn?" Thạch Hổ trừng mắt, gầm lên một tiếng, so với hai người anh em kia của hắn, Thạch Hổ quản lý khu vực buôn bán. Chính vì đầu óc hắn ngu ngốc, nên khi nhìn thấy chiếc này thần bí đang tiến đến, hắn hoàn toàn không có ý thức được nguy hiểm đang đến gần.

Thạch Hổ dẫn mấy tên đàn em đi về phía chiếc xe, hắn muốn nhìn xem ai mà to gan đến mức chạy tới địa bàn của hắn làm loạn, phải cho tên đó nếm thử chút quyền lực của hắn.

Đột nhiên, cửa sổ của chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi hạ xuống, một giây tiếp theo, người ngồi trong xe chĩa họng súng nhắm ngay đầu Thạch Hổ, cướp cò súng, ngay lập tức mấy viên đạn hoàn mỹ bắn thẳng vào đầu Thạch Hổ. Đầu hắn rỉ máu.

"A. . . . . . Hổ ca." Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cả đám côn đồ hoảng sợ, bọn chúng lập tức rút súng bắn về phía xe thể thao, nhưng đạn chỉ bắn về phía trên, không hề làm thương tổn chiếc xe một chút nào.

Xe thể thao xoay ngược trở lại, hướng phía đám người kia phóng tới. Bọn chúng sợ hãi chạy trối chết, xe bỗng dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, cô cầm súng máy trên tay bắn phá khắp mọi hướng. Không tới một phút sau, hai mươi mấy tên côn đồ, toàn bộ đã chết. Tô Cẩm nhìn xung quanh một lượt, cô không muốn còn bất cứ một tên nào sống sót.

Một tên mới vừa thò đầu ra, liền bị trúng mấy phát đạn vào đầu, còn một người khác súng chưa kịp rút ra, xương tay đã bị bắn đứt. Đi vào trong phòng, thấy mấy tên đang nằm quằn quại kêu gào vì đau đớn, mấy tiếng súng vang lên kết thúc cuộc đời của chúng

Tô cẩm xoay người, mãnh mẽ đẩy cửa, đi về phía chiếc xe thể thao của mình, sau đó cô giống như một con Dạ Oanh lặng lẽ rời đi.

Trong kho hàng, không một người sống.

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Copyright © 2022 - MTruyện.net