Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lẽ nào... không phải Giản Ngưng Tuyết, còn có người khác? Hoắc Việt Bách không nói nhiều, hình như cô cũng chưa có tư cách hỏi nhiều.
Cô đang chuẩn bị lên tầng, bỗng nhiên thu được một tin tức đến từ Diệp Gia Trường.
“Cô Thập Tinh, thủ tục chuyển cổ phần đang trong quá trình xử lý, cô xem, lúc nào thì cô có thể giải quyết giúp chúng tôi? Bây giờ Diệp Mộc Châu càng ngày càng quá đáng, Khánh Thy ăn không ngon ngủ không yên, người làm bố như tôi không chịu nổi.”
Lúc này Diệp Mộc Châu mới nhớ ra, còn có một số cuộc làm ăn nữa. Cô cong môi cười khẽ, trả lời sâu xa: “Thể thì phải xem thành ý của giám đốc Diệp rồi.”.
Cùng lúc đó, nhà họ Diệp.
Tin tức Diệp Khánh Thy giả mạo là học trò của Vân Sơ đã một truyền mười, mười truyền một trăm, lúc đầu những người đó hâm mộ cô ta bao nhiêu thì bây giờ coi thường cô ta bấy nhiêu.
"Gia Trường, này là chuyện gì? Sao đứa nhỏ Mộc Châu có thể làm vậy, con bé biết rõ Khánh Thy của chúng ta bị lừa, mới tưởng rằng cái người mà liên lạc với con bé là Vân Sơ, con bé còn làm sáng tỏ ở nơi như này, đây chẳng phải là cố ý khiến Khánh Thy của chúng ta mất mặt sao?"
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: "Khánh Thy, em không biết, người mà em gọi là cô giáo không phải là Vân Sơn sao?"
Diệp Khánh Thy hai mắt đẫm lệ: "Anh Ngạn Lâm, sao em lại lừa anh chứ... mấy năm nay, cô giáo tự xưng là Vân Sơ, tất nhiên là em cũng tin rồi, em thực sự không ngờ Vân Sơ là chị gái..."
"Đúng thế, trong chuyện này Khánh Thy cũng là người bị hại."
Dương Thanh Nguyệt thở dài: "Nhưng mà Mộc Châu không nghĩ là, đứa trẻ này sớm đã xa cách với chúng ta, dư luận lần này, e rằng cũng là Mộc Châu nhả tin ra... rốt cuộc Khánh Thuy của chúng ta đã làm sai cái gì."
Lúc này Hoắc Ngạn Lâm mới giãn chân mày ra: 'Khánh Thy, em yên tâm...Trước kia em chỉ vì bảo vệ Vân Sơ, không biết Mộc Châu chính là Vân Sơn trong truyện này em cũng là người bị hại, em giải thích rõ Mộc Châu sẽ không trách em đâu."
Anh ta lại quay đầu : "Bác Diệp, sợ là chúng ta còn cần liên lạc thêm với bên phía Thập Tinh, có một số việc chỉ cần Thập Tinh ra mặt, là có thể giải quyết dễ dàng"
Ánh mắt Diệp Khánh Thy chợt lóe, cô ta nhu nhược cắn môi: "Em biết rồi, anh Ngạn Lâm."
Dương Thanh Nguyên và con gái đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một cách.
Cho dù không có Thập Tinh, bọn họ cũng có thể giải quyết được vấn đề!
Con đĩ Diệp Mộc Châu nghĩ rằng làm sáng tỏ chuyện cô ta là Vân Sơn thì mọi chuyện thuận lợi rồi sao?
Cô ta có cách khiến cho Diệp Mộc Châu bị hủy hoại danh tiếng!
Ngày hôm sau, Hoắc Việt Bách cho tài xế nhà họ Hoắc đưa Diệp Mộc Châu đi học. "Bà chủ, đến rồi." Ông Hà tài xế dừng xe bên ngoài trường Thanh Đại, Diệp Mộc Châu gật đầu.
Buổi chiều, Diệp Mộc Châu bỗng phát hiện, đằng sau cây đại thụ nào đó có một ánh đèn lóe lên, xoẹt qua một lát.
Nửa tiếng sau, trên diễn đàn nặc danh của đại học Thanh Đại, bỗng nhiên có người gửi ra mấy tấm ảnh.
Nỗi nhục của trường học! Nữ thần thiết kế châu báu kỳ thực sớm đã bị ông già bao nuôi, làm tiểu tam!
Bức ảnh bên dưới, có thể nhìn thấy Diệp Mộc Châu đi xuống từ một chiếc xe sang, người mở cửa là một người trung niên mặc comle.
Chiếc xe đó chắc chắn có tiền cũng chưa chắc mua được, mà người đàn ông trung niên kia tuy là ở khoảng cách xa, hình chụp không chụp rõ, nhưng cũng có thể nhìn được bộ comle trên người ông ta là hàng hiệu, giá cả đắt tiền, người bình thường không mua nổi.
Mấy phút sau, bài đăng này đã có hơn trăm lượt bình luận! “Dì? Đấy chẳng phải là Diệp Mộc Châu sao, Vân Sơ còn cần bao nuôi à?”
“Vân Sơ chỉ là một nhà thiết kế mà thôi, chiếc xe kia là bản giới hạn toàn cầu, là thứ mà Vân Sơ mua nổi chắc? Tôi thấy cô ấy được bao nuôi rồi!”
“Người đàn ông này nhìn qua cũng phải hơn năm mươi tuổi, Diệp Mộc Châu có khẩu vị nặng thể á?”