Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 194
Bà ta lôi kéo quan hệ: “Chị dâu, em không phải nói là chị không làm được. Chỉ là ngài Cửu không nghe lời chị, chị cần gì phải vì Anh Anh mà đắc tội ngài Cửu chứ…”
Bà Hoắc nheo mắt lại, lửa giận tăng vọt!
Ngay cả người ngoài cũng biết Hoắc Việt Bách ăn cây tảo rào cây sung, không nghe lời bà ta.
Hơn nữa từ sau khi cưới Diệp Mộc Châu thì lại càng không để người mẹ này vào mắt.
Vậy thì sau này bà ta còn có chỗ đứng trong nhà họ Hoắc nữa không?
Bà ta nhất định phải cho đồ để tiện Diệp Mộc Châu kia một bài học, củng cố uy nghiêm của mình!
Bà Hoắc đột nhiên đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi:
“Anh Anh, nếu con đã tỉnh rồi thì bây giờ chúng ta lập tức tới phòng tối, dùng gia pháp trị đồ để tiện kia!”
Bạch Anh thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn diễn nét dịu dàng can ngăn:
“Dì Hoắc, tuy rằng cô Diệp đẩy con, nhưng chắc cô ấy không cố ý đâu, dì đừng phạt cô ấy…”
“Đừng nói nữa, con lúc nào cũng hiền lành rộng lượng như thế. Mặt con cũng bị cô ta hủy hoại rồi mà con vẫn nói giúp cô ta!”
Bà Hoắc nói rồi lập tức liên hệ với bác sĩ gia đình, sau đó dẫn Bạch Anh xuống tầng hầm.
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng Trầm” vang dội!
Lâm Khiếu Phương đá văng cửa nhưng vẫn giữ dáng vẻ tao nhã không mất phong độ, sau đó anh ta giữ nguyên nụ cười rồi đứng sang một bên.
Hoắc Việt Bách đứng ở bên ngoài.
“Bà Hoắc muốn dùng gia pháp với ai, hửm?”
Giọng nói lạnh lẽo của anh như vọng tới từ địa ngục, khiến cho bà Hoắc sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.
“Việt… Việt Bách…”
Bà Hoắc ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng lại. Bây giờ người tìm đường chết là Diệp Mộc Châu, bà ta việc gì phải sợ?
Thế là bà ta nghiến răng:
“Việt Bách, Diệp Mộc Châu đã hủy hoại khuôn mặt của Anh Anh rồi! Con không thể bao che cho nó, nếu không nó sẽ càng ngày càng tệ hại hơn!”
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách dừng lại trên người Bạch Anh, anh khẽ cười rồi lạnh lùng lên. tiếng: “Hủy gương mặt?”
Nước mắt Bạch Anh dâng trào: “Anh Việt Bách, anh đừng trách cô Diệp, là em không tốt, em không nên phản kháng lại cô Diệp…”
Hoắc Việt Bách cười giễu cợt.