Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đừng nói là toàn bộ đồng nghiệp cũ ở công ty mà đến cả như bác lao công quét rác cũng không nhịn được mà nhìn cô nhiều một chút.
Thẩm Lan Hiểu cúi đầu đi dọc theo bờ tường đi làm thủ tục chuyển nhượng, cố gắng chạy trốn.
Nhưng mà cho dù là như thế, cô vẫn đi thang máy đến của văn phòng của tổng giám đốc ở tầng hai mươi lăm.
Nhìn thấy cảnh tượng nơi này khí thế ngất trời, làm cô có chút kinh ngạc.
Đây là chuyển nhà sao hay phá đi xây lại vậy??? Có phải cô đi nhầm chỗ rồi không?Nhưng mà, những người này lần lượt mang theo những cái hòm giữ nhiệt, bên trong toàn là bình, là rượu đỏ sao hay là cái gì?Còn ở bên cạnh, Vũ Tĩnh Hi với dáng người thon dài đang dựa vào tường, gương mặt anh tuấn bất phàm mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có.
“Cẩn thận một chút, một bình rượu đỏ đó có giá trị bằng tiền lương mấy tháng của mấy người đó, nếu làm vỡ đền không nổi đâu.
”Rượu đỏ nhất định phải đem bảo quản ở nhiệt độ trong phòng khống chế từ 13 đến 18 độ, mới có thể bảo trì được cảm giác tươi mát nhất.
Không cần phải nói, cái này tủ rượu khổng lồ này, chính là kiệt tác Vũ Tĩnh Hi Bên này còn đang vận chuyển rượu đỏ cùng tủ rượu, bên kia lại có người vận chuyển tới một cái giá sách lớn.
Thậm chí còn có bức tranh sơn dầu, bình men, màn cửa màu lam, chiếc ghế sô pha nghệ thuật to bằng cả cái giường ngủ, rực rỡ muôn màu giống như một buổi triển lãm vậy.
Thẩm Lan Hiểu nhìn văn phòng lộn xộn này,mà choáng váng hết cả đầu óc.
Đôi mắt đẹp của Vũ Tĩnh Hi nhìn Thẩm Lan Hiểu, thanh âm có chút nghiêm khắc.
“Cô Thẩm, hiện tại là chín giờ sáng.
Tôi hi vọng trước mười hai giờ sẽ nhìn thấy căn phòng này sẽ trở nên gọn gàng hơn.
”Nói xong câu đó, anh dùng đôi chân dài mảnh khảnh của mình bước đi, ấn thang máy đi xuống tầng dưới.
Thẩm Lan Hiểu nhún vai, cảm thấy mình cuộc sống sau này thật là khó nhọc.
Mười hai giờ đêm, Vũ Tĩnh Hi một lần nữa trở lại văn phòng tổng giám đốc của anh ở tầng hai mươi lăm.
Trước đây mấy giờ căn phòng còn rối bời, mà hiện tại đã được thu dọn sạch sẽ.
Thẩm Lan Hiểu thấy anh đang ung dung lấy khăn tay ra, xoay người và phòng.
Tại góc tường cùng mép bàn anh cúi người lau qua, tiếp sau, anh không chút do dự đưa chiếc khăn trắng dính ít bụi ra trước mặt cô.
.