Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhận được cuộc gọi từ người anh, thật sự khiến cho mấy người anh em kia không phải kinh ngạc“Tĩnh Hi uống lộn thuốc hay sao mà cười vui vẻ đến như vậy?”Ngoài cửa Thẩm Lan Hiểu nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn là giữa trưa.
Không có thời gian rảnh để ăn cơm, cô lập tức chạy đến phòng tham khảo với tốc độ một trăm mét.
Sau khi tập hợp những bộ tài liệu khác nhau, Thẩm Lan Hiểu ngồi ngay ngắn vào ghế, tập trung tinh thần bắt đầu công việc.
Nếu cô làm nhanh hơn một chút thì có lẽ tối hôm nay cô vẫn sẽ có cơ hội về nhà ngủ.
Bảy giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau, Thẩm Lan Hiểu tỉnh dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản ở phòng ăn, cô nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, 8 giờ 45, thời gian vừa kịp lúc.
Đi thang máy đến phòng họp, bên trong đã chật cứng người.
Vũ Tĩnh Hi quần áo chỉnh tề ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy Thẩm Lan Hiểu tiến vào, môi mấp máy hai cái, lại không có lên tiếng.
Nếu luận diện mạo mà nói, anh quả thực chói lọi và phi thường.
Thẩm chí nếu so sánh với các ngôi sao lớn trong giới giải trí, thì anh cũng không hề kém cạnh.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh tuấn có chút bất thường của anh, thì liền có cảm giác cả thế thới ngập tràn trong ánh nắng mặt trời.
Thẩm Lan Hiểu tối hôm qua còn cảm thấy thế giới muốn sụp đổ.
Nhưng khi đứng bên cạnh ở Vũ Tĩnh Hi, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, ôn hòa của anh, cảm giác dường như không có khó chịu với anh như trong tưởng tượng.
Hình như những ký ức không tốt về anh đã bị xóa sạch khỏi tâm trí, anh vẫn tiếp tục chăm chút làm việc.
Kết nối máy tính và sử dụng máy chiếu để chiếu hình ảnh lên cho mọi người xem.
Thu thập song, Vũ Tĩnh Hi quay qua nhìn cô: “Thư ký Thẩm, tài liệu của hội nghị đâu?”Thẩm Lan Hiểu vừa định nói “Ở trên bàn”, nhưng khi đảo mắt nhìn qua, trên bàn trống trơn, không có bất kỳ thứ gì.
Có lẽ là sáng nay bác dọn vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, Thẩm Lan Hiểu vội vàng nói: “Tôi lập tức đi in ngay đây.
”.