Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Moá! Lần trước tự nguyện, sao lần này lại bắt buộc? Tao chẳng biết nên đặt cược cho ai Q^Q"
"Còn phải nghĩ ư, chắc chắn Giang Lâm thắng!"
"Chủ tịch Dung tuyệt đối không thua! Nhưng bé con muốn ngắm nhìn nụ hôn đắm đuối oa oa oa..."
"Tại sao Giang Lâm thua lại bị phạt cùng với mọi người, còn Dung Thời thua thì bỏ qua?"
"Quy tắc này chỉ trừng phạt đối thủ của Dung Thời, mỹ nhân Tống quá bất công!"
Giang Lâm cũng đang ở khu vực chuẩn bị.
Lần trước khi Dung Thời và Lưu Hoành chiến đấu thì hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nên không biết có vụ cá cược này.
Vừa nghe thế, hắn nổi giận.
"Hôn bạn đời cũng tính là trừng phạt à?" Giang Lâm mở mic, âm lượng rất lớn: "Tôi không chấp nhận quy tắc bất công này!"
Tống Du chống cằm, lười biếng liếc nhìn khu bình luận: "Đứng đầu hệ cơ giáp năm thứ ba khiêu chiến với tân sinh viên thì có bất công không?"
Giang Lâm nghẹn họng, gân cổ cãi: "Đã nói đây là trận đấu biểu diễn, nên chủ yếu là chỉ đạo."
"Nếu vậy chẳng phải đặt cược càng thú vị hơn à?" Tống Du từ tốn hỏi: "Anh có thua đâu, sao phải sợ?"
Bởi cuộc đối thoại của cả hai, số người cá cược tăng lên chóng mặt.
Dung Thời nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi Bé Mèo Tống tâng bốc ai đó, tức là đã đào sẵn hố bên dưới, chờ thời cơ thích hợp thì đẩy người ta xuống chôn sống.
Giang Lâm không biết tác phong của cậu, vô cùng tự đắc.
Nhìn số người đặt cược cho mình tăng gấp mười lần so với Dung Thời, hắn cảm thấy thoải mái.
Chính xác, hắn không thua thì việc gì phải sợ.
Tại khu bình luận, bao nhiêu người điên cuồng spam cổ vũ Dung Thời, nhưng lại cực kỳ thành thật, quay đầu lập tức đặt cược cho Giang Lâm.
"Chủ tịch, bên này kiến nghị cậu trực tiếp nhận thua, tôi muốn xem tiết mục mở màn tiếp theo kkkkk..."
"Trong vụ cá cược này chẳng một ai muốn thấy ngài thắng đâu, chủ tịch à, chi bằng ta buông tha bản thân, đầu hàng có được không?"
"Không trì hoãn giải đấu, chủ tịch bại trước đàn anh Giang cũng chả mất mặt, còn được nữ thần hôn nữa chứ, thua lỗ gì đâu. [Đầu chó]"
"Sao trong danh sách lại có cái tên 01 thế này? Ai chưa đổi thì mau sửa đi!"
"Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm cá cược ở Star Wars, Giang Lâm không giành chiến thắng thì rất khó chấm dứt vụ này."
"Đàn anh Giang cố lên! Nếu thua anh sẽ bị 35 thầy giáo đuổi giết đấy, oa, vừa tăng thêm 3 thầy nữa này."
Trước trận đấu một phút, Tống Du đá tầm 300 người giả chết không chơi cá cược văng ra khỏi phòng.
"Mời hai bên lựa chọn mẫu cơ giáp, anh hai, anh chọn trước nhé?"
Rốt cuộc Dung Thời có cơ hội lên tiếng: "Sao cũng được."
Tống Du: "Vậy đàn anh Giang quyết định đi?"
Giang Lâm đảo qua một loạt mô hình cơ giáp, tầm mắt rơi vào chiếc E300, đây là mẫu mà Dung Thời và Lưu Hoành đã sử dụng.
Nếu vậy, việc lựa chọn mẫu tương tự chẳng phải càng dễ so sánh trực quan sao?
"E300 đi." Giang Lâm click vào mô hình: "Chủ tịch là tân sinh viên, tôi sợ cậu ấy không dùng được mẫu khác."
"Đàn anh Giang thật có tâm, thay mặt anh hai xin cảm ơn anh." Tống Du cười khẽ: "Trận đấu bắt đầu."
Ngay sau đó trên bản đồ xuất hiện khu rừng rậm nguyên thủy ở một tinh cầu hoang, bốn phía toàn là cổ thụ, thân cây mấy người ôm mới hết.
Giang Lâm đẩy cần số E300, cực kỳ ghét bỏ.
Mô hình này đã bị quân đội loại bỏ nhiều năm.
Thiết kế phím không hợp lý, trí thông minh chưa hoàn thiện, khoang điều khiển ngồi chẳng thoải mái, chả hiểu vì sao trường quân đội còn sử dụng mô hình này để dạy học.
Hắn dùng radar rà quét vị trí của Dung Thời, trận đấu mở màn bằng một đợt tên lửa truy tung.
Dung Thời vừa đứng vững, lập tức vận hành động cơ đẩy né ra sau thân cây, qua vài lần di chuyển vị trí cấp tốc, đợt tên lửa giáng xuống, cuối cùng phát nổ.
Cây cối xung quanh bị thổi bay, biến thành đống đổ nát, khói bụi tràn ngập không trung, tầm nhìn chưa đầy 1 mét.
Giang Lâm bay vọt lên, họng súng trên vai và cánh tay cơ giáp khởi động cùng lúc, sau khi dùng radar khoá cứng vị trí thì nã đạn xuống phía dưới, liên miên không dứt.
Tống Du lười biếng tường thuật: "Tên lửa truy tung vừa tiếp cận, súng máy 30 ly liên tiếp oanh tạc, Giang Lâm lựa chọn tiêu hao sức chiến đấu của quân địch từ xa trước. Đây là một phương pháp thông thường, một cách mở màn trận chiến rất phổ biến."
Thế mà bảo phổ biến?
Giang Lâm vô cùng tức giận.
Làm tiêu hao sức chiến đấu ngay từ ban đầu rất cần thiết! Bởi một khi khung máy móc của đối phương bị tổn hại, cuộc chiến sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dung Thời có thể tránh được, nhưng chắc chắn gánh chịu tổn thương không nhỏ.
Sau khi bắn hết số lượng đạn đã định, Giang Lâm không cho đối thủ cơ hội thở dốc, rút thanh kiếm dài trên lưng ra và lao vút vào đám khói bụi.
Khu bình luận...
"Má ơi! Đàn anh Giang tấn công mãnh liệt quá!"
"Khoảng cách này rất khó tránh đạn, cơ giáp của chủ tịch sẽ không nổ tung ngay khi vừa mới bắt đầu đấy chứ?"
"Khác biệt quá lớn so với Lưu Hoành và mấy người kia! Mấy người kia toàn bắn loạn xạ không."
"Chủ tịch xuất hiện kìa! Thế mà chẳng bị làm sao cả?"
"A a a a a chủ tịch ở phía sau!"
Hệ thống mô phỏng tự động loại bỏ khói bụi, vị trí Dung Thời hiển thị rõ ràng.
Hắn nhảy lên một thân cây đổ, Giang Lâm vung kiếm chém ngược ra sau.
Dung Thời rút kiếm, trở tay đón đỡ.
Bị ngăn cản, Giang Lâm tăng sức mạnh động cơ đẩy, nhấc chân đá chéo một cước.
"Giang Lâm tấn công với cú xoay người đá chéo cực mạnh, đáng tiếc lại hụt, siêu mã lực nhảy lên chém vòng ngang mạn sườn, tuy nhiên đã bị chặn đứng..."
Tống Du tường thuật chính xác động tác của Giang Lâm, trong giọng nói chứa ý cười: "Độ khó khăn của combo chiêu thức không hề thấp, nhưng ba phút vẫn chưa phá vỡ được thế phòng ngự, rõ ràng đàn anh Giang nương tay."
Từng dòng chữ trong khu bình luận lướt nhanh tới mức chỉ còn lại bóng...
"A a a a đàn anh Giang đẹp trai quá! Toàn là thao tác cấp A áu áu!"
"Quỳ lạy, liên tục bị bức ép vậy, tinh thần sẽ sụp đổ mất."
"Chủ tịch có thể chịu đựng trong tay hắn lâu như thế, không tồi chút nào."
"Giang Lâm đừng nương tay nữa! Mau đánh gục cậu ta đi!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy Giang Lâm chưa tung ra toàn bộ thực lực, bằng thành tích đứng đầu hệ cơ giáp, muốn chiến thắng một tân sinh viên quả thực quá dễ dàng!
Nhưng chỉ có Giang Lâm càng đánh càng hoài nghi cuộc sống.
Sao có thể? Dung Thời không có khả năng ngăn cản nhiều chiêu thức như vậy!
Độ khó khăn càng cao thì càng phải nhấn nhiều phím, muốn hoàn thành một động tác phải nhấn tầm 50 phím trở lên.
Tấn công với cường độ cao trong ba phút, ngón tay hắn đã cứng đờ, nhưng Dung Thời vẫn hoàn hảo chẳng hao tổn gì?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Giang Lâm nhìn chiếc cơ giáp đứng cách mình hơn 10 mét, sắc mặt khó coi, tim đập thình thịch, mơ hồ có dự cảm xấu.
Hắn nhanh chóng hồi tưởng trận đấu của Dung Thời và Lưu Hoành.
Đoạn video kia hắn đã mở đi mở lại tới mấy chục lần, thăm dò cách thức tung chiêu thức của Dung Thời.
Nhưng hiện giờ đừng nói đánh bại đối phương trong vòng mấy chiêu, ngay cả phá vỡ thế phòng ngự cũng không làm được!
"Kết thúc rồi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Dung Thời vang lên trên kênh công cộng: "Vậy giờ tới lượt tôi."
Giang Lâm: "?"
Ý tứ gì? Chẳng lẽ vừa nãy Dung Thời chưa đánh hết sức?
Dấu chấm hỏi lấp đầy màn hình khu bình luận, những người thi nhau tâng bốc Giang Lâm bỗng im bặt.
Mọi người chưa kịp phản ứng, cơ giáp của Dung Thời đột ngột biến mất trên màn hình.
Lưng Giang Lâm vã mồ hôi lạnh, có thứ gì đó nổ tung trong đầu.
Chợt nghe thấy tiếng gầm khẽ bên tai, hắn xoay người, nâng kiếm đón đỡ theo bản năng.
Keng!
Gần như cùng lúc, hai thanh kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng động lớn.
Bàn tay cầm cần số của Giang Lâm tê liệt vì chấn động.
Sử dụng sức lực lớn tới mức nào?
"Xem ra anh hai muốn phản kích." Giọng Tống Du nghiêm túc hơn: "Đòn tấn công với cú xoay người đá chéo cực mạnh, học hỏi và vận dụng thật linh hoạt, không hổ là anh hai. Giang Lâm không kịp tránh né, mạch điện chính trên cánh tay trái đã bị cắt đứt."
Sau khi chật vật lùi về, Giang Lâm vội vã kích hoạt phương án tay trái dự phòng.
Nhưng mới thao tác được một nửa, Dung Thời tiếp tục tấn công.
"Siêu mã lực nhảy lên chém vòng ngang mạn sườn, lại là chiêu thức học lén." Nụ cười trong giọng nói của Tống Du dần gia tăng: "Giang Lâm né sang bên cạnh, sử dụng động cơ đẩy giảm sức ép tăng tốc lùi về, tuy nhiên vẫn không tránh thoát, phần thắt lưng trái đã bị chém trúng, e rằng sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt khi xoay mình."
Khu bình luận yên tĩnh trong chốc lát rồi bắt đầu ồn ào...
"A hu hu! Mối tình đầu của tôi cuối cùng cũng quật khởi!"
"Cùng combo chiêu thức, Giang Lâm không phá được phòng ngự, Dung papa lại chí mạng!"
"Quá kiêu ngạo a a a a! Dung papa vẫn là papa!"
"Tôi còn chưa học được thao tác với yêu cầu cao như vậy, xin hỏi có dễ học không?"
"Quan sát một lần đã học được? Dung Thời là con người sao?"
"Ôi trời, đây là đòn phản kích của anh chàng sâu lười ư? Ngay cả chiêu thức cũng lười nghĩ, dùng luôn của đối thủ?"
Bị chính chiêu thức của bản thân đánh tổn thương, Giang Lâm suy sụp rồi bùng nổ, lửa giận bốc lên.
Hắn xử lý khẩn cấp, đẩy sức mạnh đến mức tối đa rồi tấn công Dung Thời.
Nhưng chiêu thức mang sức mạnh lớn nhất lại bị Dung Thời khéo léo né tránh, lúc hắn định tấn công tiếp, Dung Thời đã ra tay trước.
"Một cú quét ngang rồi trở tay thúc, Giang Lâm né tránh không kịp, bộ điều khiển súng máy ở vai trái đã tổn hại... Phòng ngự mạn sườn đón đỡ thế tiến công, Giang Lâm phán đoán sai lầm, bộ điều khiển tên lửa truy tung ở chân trái đã tổn hại..."
Theo động tác của Dung Thời, Tống Du tường thuật càng lúc càng nhanh.
"Phòng ngự mạn sườn đón đỡ cú đâm thẳng, độ khó khăn cấp A, Giang Lâm không thể hoá giải được chiêu thức này, mạch điện chính ở đùi phải bị cắt đứt..."
"Xoay ngược mình rồi quét ngang, độ khó khăn siêu cấp A, mạch điện chính trên chân trái đối thủ bị cắt đứt, anh hai bắt nạt người..."
Khu bình luận càng sôi động...
"Ý chí chiến đấu của đại ca Dung bỗng nhiên dâng trào ư?"
"Thế tiến công cuồng phong bão táp! Giang Lâm hoàn toàn không chống đỡ được!"
"Moá! Thực lực chân chính của Dung papa đây sao? Cảm thấy tê dại cả da đầu!"
"Tuyệt vời! Dung papa ẩn giấu quá sâu!"
"A a a a a a đẹp trai quá! Sức mạnh Alpha bùng nổ! Đây chính là Alpha hàng đầu trong lòng tui!"
"Độ khó khăn rất cao, tôi xem không hiểu, nhưng tư thế chiến đấu này quả là tuyệt cú mèo!"
Tống Du tranh thủ liếc nhìn khu bình luận, cười khanh khách: "Ít nhiều cũng nhờ đàn anh Giang mà anh hai tôi mới có ý chí chiến đấu."
Bình luận dày đặc biểu tượng ha ha...
"Phải không, tôi lại cảm thấy hắn chẳng muốn hôn nhau đắm đuối trước mặt mọi người ha ha..."
"Ha ha ha ha trợn mắt nói dối, rõ ràng cậu chọc tức hắn mà."
"Keo kiệt! Thua một lần thì đã sao?"
"Độ khó tăng lên! Đệch mợ! Cơ giáp của anh Giang bị xắt thành từng miếng mất!"
Trên chiến trường mô phỏng, Giang Lâm đã hoàn toàn không bắt kịp tiết tấu của Dung Thời.
Tống Du vui vẻ chuyển đổi góc nhìn: "Trong trận chiến có cường độ cao, chỉ cần một lần không đỡ được đòn tấn công của đối thủ sẽ lập tức bị rối loạn tiết tấu, nếu không mau chóng điều chỉnh, càng bước càng sai, dẫn tới sụp đổ toàn bộ."
Giang Lâm vừa mắng vừa miễn cưỡng tìm lại tiết tấu, nhưng chú ý bên này lại sơ hở bên kia, căn bản không điều chỉnh được.
Vì sao?
Dung Thời không phải tân sinh viên ư?
Đừng nói đi làm nhiệm vụ, ngay cả hệ thống mô phỏng cũng chưa đăng nhập quá hai lần, sao có thể mạnh tới mức này?
Trong lúc nghĩ ngợi, cơ giáp đột nhiên chấn động mãnh liệt.
【Tổn hại cơ giáp đã vượt quá 70%, không thể hoạt động.】
Nổ cơ giáp? Giang Lâm không dám tin tưởng.
Hắn đường đường là thủ khoa hệ cơ giáp năm thứ ba, thế mà bị một tân sinh viên chưa từng được đào tạo đánh cho hết đường chống đỡ?
"Quá đẹp!"
Đám Lưu Hoành Trần Thần quan sát cuộc chiến trong một căn phòng nhỏ, đập tay nhau hoan hô.
"Xem trận này, tao mới biết cậu ấy để lại cho tao bao nhiêu mặt mũi." Lưu Hoành cười to bảo.
Bạch Đình: "Quả thực đúng vậy, đối với người luôn ẩn giấu như Dung Thời, bạn sẽ chẳng bao giờ biết rốt cuộc người ta có bao nhiêu thực lực."
Hồ Phong: "Màn thi đấu biểu diễn khai mạc quá thất bại, xem xong trận đấu này thì ai còn chịu xem gà mổ nhau nữa?"
Trần Thần: "Chiêu thức của Dung Thời hôm nay đủ để tao phân tích trong một tuần, quá tuyệt!"
Trên chiến trường, Dung Thời thu hồi thanh kiếm, nhìn chiếc E300 không thể nhúc nhích trước mắt, giọng thản nhiên: "Đa tạ đàn anh Giang chỉ đạo."
Rầm.
Giang Lâm nện tay xuống bàn điều khiển, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
Trong khu quan sát, các thầy giáo đanh tranh cãi để giành giật người, bởi một câu nhắc nhở của Tống Du mà im bặt.
Tống Du: "Đã có kết quả thi đấu, vậy thầy giáo và các bạn học thua cuộc nhớ tiếp nhận hình phạt."
Khu bình luận kêu gào.
"Đệch! Sao tao lại quên mất cơ chứ?"
"Rõ ràng tui chỉ muốn nhìn nụ hôn đắm đuối một chút thôi mà hu hu hu..."
"Đàn anh Giang thê thảm nhất, chẳng những thất bại, mà còn phải dẫn đầu đội ngũ chạy vòng quanh kêu papa, thật tội nghiệp."
"Chả sao, có tới mấy ngàn người chạy cùng hắn cơ mà."
"Gọi Dung papa không mất mặt."
"Trong cuộc đời này, liệu tui có được nhìn thấy nụ hôn nồng nàn của chủ tịch và nữ thần hay không? Q^Q"
Nghĩ đến hình phạt, các thầy giáo mặt tái đi.
Có người cò kè mặc cả với Tống Du ở khu bình luận...
"Thương lượng chút, chạy vòng quanh không thành vấn đề, hô lớn khẩu hiệu có thể đổi sang mặc niệm trong lòng hay không?"
"Bỏ khẩu hiệu, tôi chạy hơn 100 vòng cũng được."
"Thầy giáo khác sinh viên, ảnh hưởng xấu."
Tống Du cười khanh khách, thản nhiên bảo: "Đặt cược chính là đặt cược, không chấp nhận thương lượng."
Các thầy giáo: "..."
Khi Dung Thời trở lại ký túc, căn phòng im ắng, tối tăm.
Hắn trở tay nhẹ nhàng đóng cửa, vừa xoay lại thì thắt lưng bị ôm chặt, cơ thể bị ấn vào tường.
Trong bóng tối, Tống Du cười khẽ bên tai.
"Cứ tưởng anh cố ý nhận thua chứ, cơ hội tốt như vậy, thật là đáng tiếc, anh hai à."
Bị gọi anh hai cả đêm, đặc biệt trong hoàn cảnh vừa tối tăm vừa vắng vẻ, thực dễ dàng nảy sinh vài ý tưởng kỳ quái.
Dung Thời thả lỏng cơ thể dựa vào tường, ôm cậu trước ngực: "Đừng học theo cách gọi của Miên Miên."
Tống Du: "Rõ ràng anh rất thích mà."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Bọn nhóc ngủ rồi hả? Sao em không bật đèn?"
Tống Du cười xấu xa, cố ý trêu hắn: "Không bật đèn mới dễ làm chuyện xấu."
Khóe môi Dung Thời cong lên, tâm trạng vui vẻ.
Bé Mèo dính người đáng yêu chết mất.
Đêm đã khuya, nói xong Tống Du chuẩn bị về ký túc.
"Tối nay ngủ ở đây đi." Dung Thời nắm tay cậu bước về phía phòng ngủ.
"Có hai quỷ con, đánh thức bọn nhóc thì phiền toái lắm." Tuy miệng nói vậy, Tống Du vẫn thuận theo hắn.
Dung Thời: "Có làm gì đâu mà đánh thức bọn nhóc?"
Cậu khựng chân lại, xoay người bước ra cửa: "Thế thì tôi về đây."
Dung Thời: "..."
Vừa bước một bước, vòng eo bị siết chặt, một cơ thể ấm áp dán sát vào lưng.
Dung Thời hôn lên tai cậu, thì thầm: "Cứ gối đầu anh lại nhớ tới em."
Mắt Tống Du mở to, cậu ngăn không được khóe miệng cong lên.
Sau khi cả hai ngủ, diễn đàn trường quân đội lại náo nhiệt, bài đăng thảo luận về cuộc thi đấu biểu diễn lên tới con số mấy chục.
"Chưa từng mong chờ ông hoàng phân tích đăng bài như bây giờ Q^Q"
"Tôi vẫn còn đang choáng váng đây, rốt cuộc Dung papa là thần tiên từ phương nào tới?"
"Thầy tôi bảo, trận đấu hôm nay đã vượt tiêu chuẩn sinh viên trường quân đội."
"Thầy tôi bảo sẽ phân tích chiêu thức của Dung Thời cả đêm trong tiểu đội! Trời ạ, lại thêm một lần cảm nhận được sự chênh lệch với thiên tài."
"Tui đoán bắt đầu từ tuần sau, hệ cơ giáp sẽ diễn đi diễn lại trận đấu này, kỹ năng chiến đấu của chủ tịch Dung thật sự quá xuất sắc!"
"Thực lực như vậy, ngài Thiên coi trọng chẳng có gì lạ!"
Trước đó bởi Thiên Lí tuyên bố nhiệm vụ, bao nhiêu người nghi ngờ Dung Thời, nhưng sau trận đấu biểu diễn, những bài đăng có nội dung liên quan đều im ắng, chẳng ai dám ý kiến ý cò.
Trần Thần thức suốt đêm, công bố một phần nội dung phân tích lên diễn đàn trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu.
【Nắng Ban Mai Chợt Hiện: Chiêu thức của Dung papa quá nhiều, sẽ phải chia ra ba bài, nhắc nhở thân thiện: Bài đăng không dành cho người mắc bệnh tim và cao huyết áp.】
Dựa theo lệ thường, bài đăng phân tích từng động tác của Dung Thời trong mỗi chiêu thức, đồng thời đưa ra combo phím tham khảo, kèm theo một số kiến nghị chiêu phối hợp và lời khuyên nên sử dụng trong những trường hợp nào.
Bài vừa đăng lên, chưa được năm phút đã bùng nổ.
"Combo phím như thế này thật sao? Dùng cả bốn tay chân cũng không thao tác được hu hu..."
"Chủ tịch tùy tiện bộc lộ tài năng đã thuộc cấp bậc hạt nhân bùng nổ, má ơi trâu bò quá đi!"
"Tao cảm thấy chỉ cần phân tích trận đấu biểu diễn này, thực lực của tao sẽ tăng vọt."
"Tối hôm qua tao thử luyện tập xem thế nào, đừng nhìn chủ tịch thao tác mượt mà như vậy, trên thực tế cực kỳ khó, tao mất cả đêm vẫn không học nổi một combo."
Độ khó của các chiêu thức mà Dung Thời biểu diễn đã vượt xa phạm trù của một sinh viên có thể tự luyện tập, rất nhiều người đã đưa ra nghi vấn.
Trần Thần cập nhật, bình luận từ mười vạn biến thành mười lăm vạn, bình quân một phút năm nghìn bình luận, hắn lướt nhanh xuống, hơi đau đầu.
Hắn nắm lý thuyết khá tốt, phân tích chiêu thức của người khác cũng rõ ràng, tuy nhiên bây giờ lại gặp vướng mắc.
Trong chương trình học luôn có một vài vấn đề hóc búa, bởi hắn chưa từng thử nên cũng chả biết phải giải đáp thế nào.
Dung Thời thức giấc vì quá nóng.
Mơ màng mở mắt ra, hai bánh bao vốn ở giường nhỏ cũng chạy tới chen chúc trên giường hắn.
Một dán vào ngực, một vắt ngang gối, ngủ ngon lành.
Bên cạnh, Tống Du ôm eo hắn say sưa giấc nồng.
Dung Thời: "..."
Thảo nào nóng như vậy.
Tỉnh rồi không ngủ lại được, phút chốc cũng chẳng thể nhúc nhích, Dung Thời rảnh rỗi bèn dạo một vòng diễn đàn.
Hắn nhấp vào bài đăng đầu tiên của Trần Thần, xem lướt qua, thuận tiện giải thích một vài khúc mắc.
"Anh hai?"
Nghe Tống Du gọi, Dung Thời đóng diễn đàn, quay đầu nhìn sang.
"Tỉnh rồi à?"
Cậu dịch lại gần, cọ cọ lên mặt hắn, mơ màng trong chốc lát rồi mới tỉnh hẳn.
Giọng khàn khàn gợi cảm: "Tôi gặp một giấc mơ thật kỳ lạ."
Dung Thời: "Mơ thấy gì?"
Vẻ mặt Tống Du khó tin: "Mơ thấy anh nằm trên núi tuyết..."
Nghe được hai chữ núi tuyết, tim Dung Thời như ngừng đập, hắn lẳng lặng hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó?" Tống Du nhíu mày hồi tưởng, nhưng càng nghĩ càng quên: "Tôi bước đi rất lâu nhưng vẫn cách anh thật xa."
Hình ảnh trong mơ hiện lên nhanh như đèn kéo quân, chẳng để lại dấu vết.
"Mệt mỏi." Tống Du dựa vào Dung Thời, lén sờ má Miên Miên: "Nhất định là do anh quá lạnh nhạt, nên trong mơ tôi mới không tới gần được, anh thử ngẫm lại xem."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Em nằm mơ và anh phải ngẫm lại?"
Tống Du: "Bằng không thì sao?"
Bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng vang lớn, cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.
Dung Thời nhét hai bánh bao vào chăn, cùng Tống Du ra ban công xem.
Khoảng sân xa xa đen nghìn nghịt, sau khi hoàn thành bài thể dục buổi sáng, sinh viên tụ tập rồi lũ lượt chạy ra từ cánh cửa phía đông sân thể dục.
"Dung papa, con sai rồi... Dung papa, con sai rồi... hây a, tiếp tục! Dung papa, con sai rồi..."
Khẩu hiệu rầm rộ đánh thức sinh viên chưa rời giường, người tụ tập trên ban công ký túc ngày một nhiều, tiếng huýt sáo hết đợt này lại tiếp đợt khác, đống lớn camera thi nhau giơ cao, quả thực còn náo nhiệt hơn cả một cuộc duyệt binh.
Tống Du buồn cười không chịu được: "Xem biểu cảm đưa đám của Giang Lâm kìa..."
Dung Thời mặt gỗ, hoàn toàn không hiểu buồn cười ở chỗ nào.
"Tôi nhớ lần trước người nào đó bảo nụ hôn của tôi có cho không cũng chẳng thèm lấy." Tống Du mỉm cười quay sang nhìn Dung Thời: "Bây giờ thì sao nhỉ?"
Dung Thời: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");