Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian khởi hành tại tinh cầu Học Phủ là 7 giờ tối ngày hôm sau, Dung Thời và Tống Du sẽ ngồi phi thuyền trường học bố trí tới quân đoàn 2 báo tin, rồi bay đến tinh cầu V99 ở chòm Tiên Nữ trước.
Chiếu theo kinh nghiệm của Dung Thời, chuyến đi này ít nhất phải hai tháng.
Sáng tinh mơ hắn rời giường, làm một ít đồ ăn vặt dễ bảo quản.
Tầm mắt Tống Du đảo qua mấy cái khay đơn giản, bánh quy hình thỏ và cún, khoai lang viên, kẹo trái cây, đậu tan chảy, thịt sốt mật ong.
"Được làm em trai anh cũng thật hạnh phúc."
Cậu tiện tay nhón viên khoai lang cắn một nửa, dai dai, thơm thơm, ngòn ngọt.
"Anh tranh thủ tới nhà trẻ, em thì sao?" Dung Thời bỏ mấy lọ thuỷ tinh vào túi giấy.
Tống Du đút nửa viên còn lại cho hắn, cười bảo: "Nhìn thấy anh đối xử tốt với Miên Miên như vậy, nhất định tôi sẽ ghen, thế nên không thể đi được."
"Ừ." Dung Thời không nói, lại hiểu rõ.
Rời đi hai tháng, chắc chắn Tống Du có rất nhiều việc cần giải quyết.
Hôm nay không phải cuối tuần, hai bé con vẫn lên lớp.
Sau sự cố giội nước lạnh, Thiên Phàm nhờ người chuyển Coca và Miên Miên vào chung một lớp để tiện trông nom.
Dung Thời đứng ngoài phòng học trang trí dễ thương, nhìn hai bé con qua khung cửa sổ hồi lâu.
Bất giác, tiếng chuông reo vang.
Bánh bao ngồi bên cửa sổ nhìn Miên Miên, kêu lên bằng giọng non nớt: "Nhóc Miên Miên, anh trai cậu tới kìa!"
"Cậu ấy là Miên Miên, không phải nhóc Miên Miên!" Coca nhăn mặt lườm bánh bao, trông thấy Dung Thời, mắt cậu bé sáng lên, lập tức kéo Miên Miên đang ngồi cùng bàn chạy ra ngoài: "Anh!"
Miên Miên rèn luyện mấy tháng, sức khoẻ chẳng khá hơn chút nào, nhưng may mắn không tiếp tục chuyển biến xấu, cậu bé nghiêng ngả chạy theo Coca ra hành lang.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Đang định ngồi xổm xuống nói chuyện thì thoáng thấy đám bánh bao xúm vào cửa sổ, dùng ánh mắt trẻ con tò mò nhìn.
Dung Thời: "..."
Cảm giác kim chích vào lưng này còn đáng sợ hơn bị đám thú biến dị cấp năm bao vây tấn công.
Hắn một tay giữ túi, một tay vòng qua, bế hai bé con lên, tới phòng nghỉ tạm.
"Oa!! Anh trai Miên Miên thật lợi hại!"
"Anh ấy là siêu nhân sao?"
"Nhất định anh ấy là con tinh tinh lớn biến thành!"
"Không phải! Anh ấy là con gấu đấy!"
Dung Thời: "..."
Thấy các bạn bàn tán, Coca càng nghe càng đắc ý, đung đưa cặp chân ngắn ngủn, quay đầu ra phía sau kêu lên: "Anh ấy không phải là con gấu! Anh ấy là vợ của anh tớ!"
Có lẽ đám bánh bao chẳng biết "vợ của anh" là gì, nhưng quan sát thì hiểu ngay biểu cảm của Coca.
...Nhìn đi, các bạn đang sùng bái người nhà tớ!
"Oa...!"
Đám bánh bao ngưỡng mộ.
Dung Thời: "..."
Miên Miên: "..."
Đạt được mục đích khoe khoang, Coca cười tươi rói, để lộ hàng răng sữa nhỏ đều đặn và đôi má lúm đồng tiền.
"Sau này em cũng tìm một người vợ thật lợi hại."
Dung Thời: "Có lý tưởng thế thì tốt."
Kiếp trước, học trò say mê chế tạo cơ giáp, còn hắn đặt toàn bộ tâm tư ở quân đoàn, không ít người sau lưng giễu cợt họ là thầy trò độc thân.
Khép cửa phòng, Dung Thời nói với hai bé con về chuyến đi.
"Cuối tuần cứ tới nhà ông Thiên ở trước đã, ông ấy sẽ đến đón các em."
Miên Miên gật đầu: "Anh, anh hai, nhớ chú ý an toàn."
Khi hai anh em trò chuyện, Coca hoàn toàn bị túi đồ ăn vặt hấp dẫn, nghe không lọt tai.
"Đây là gì, thoạt nhìn rất ngon."
01 lặng lẽ tách khỏi khoá trang trí, chưa từ bỏ ý định, muốn thử thêm lần nữa.
Nó co mình trên chiếc bàn thấp, biến thành viên kẹo trái cây, còn cố ý chọn màu hồng nhạt.
Coca lập tức bị hấp dẫn, cầm lên xem.
【Đang rà quét mống mắt...】
Nghe thấy 01 nhắc nhở trong đầu, Dung Thời quay sang nhìn.
【Xác minh thành công, đang mở mô- đun tuyệt mật...】
Ánh mắt Dung Thời sắc bén.
Mô đun tuyệt mật là không gian bảo tồn dữ liệu cốt lõi của chiến giáp, cho dù khung máy móc bị tổn hại, phần dữ liệu này cũng không biến mất.
Nhưng sau khi sống lại, 01 xuất hiện nhiều thay đổi, bỗng hắn chẳng dám chắc, không gian đó còn chứa thứ gì khác nữa.
【Đã vào được, nhưng vẫn không có quyền hạn mở phần dữ liệu kia.】
Dung Thời hỏi trong đầu:【Dùng quyền hạn của Coca cũng không mở được à?】
【Không mở được, tôi đã thử hơn trăm lần rồi! Mẹ kiếp tên khốn nào đụng vào cơ thể tôi! Vì sao tôi không thể truy cập được dữ liệu?】
Dung Thời: "..."
"Anh hai."
Miên Miên lấy ra một thứ có viền trang trí từ trong túi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, giọng nói mềm mại: "Cái này cho anh."
Một chiếc túi vải thêu hình chú thỏ chừng nửa bàn tay Dung Thời, bên trong là lọ thuốc nước và hai viên thuốc.
Dung Thời nhíu mày: "Ai cho em vậy?"
"Ông Tần." Coca ngậm viên kẹo màu hồng nhạt, hàm hồ nói.
Nói xong, cậu bé phun phì phì, mười phần ghét bỏ: "Chẳng ngọt chút nào."
Lăn vào góc tường, dính đầy nước miếng, còn chẳng ngọt chút nào - 01: "..."
"Ông ấy nói sẽ giúp em khoẻ hơn." Miên Miên ngẩng đầu nhìn Dung Thời, biểu cảm nghiêm túc: "Nó sẽ bảo vệ anh, anh nhất định phải mang theo."
Ngắn gọn lại phi logic, nhưng Dung Thời hiểu.
Miên Miên cảm thấy loại thuốc này có thể cứu cậu bé, cho nên cũng có thể cứu hắn.
Nhưng mà, thuốc của giáo sư Tần...
Đôi mắt Dung Thời hơi nheo lại.
Hắn tin giáo sư Tần sẽ không hại mình, bởi chỉ cần không tín nhiệm một chút, hắn sẽ chẳng bao giờ gửi hai bé con tới đó.
Nhưng ông ấy có liên quan tới thí nghiệm Omega siêu cấp hay không thì còn phải đặt dấu chấm hỏi.
Trước giờ vào lớp, Dung Thời đưa hai bé con đến phòng học, để đồ ăn vặt ở ký túc rồi mới trở về.
Trên đường, hắn bảo 01 mở mô đun tuyệt mật ra, trong tầm mắt xuất hiện mấy cửa sổ ảo chỉ có hắn trông thấy.
Từ vô số dữ liệu, lần đầu tiên hắn đọc được mã chương trình của hệ thống ghép đôi chất dẫn dụ.
Kéo xuống thật nhanh, tới khi bắt gặp hàng chữ nào đó, ánh mắt hắn thay đổi.
Sao có thể!
Thời gian trang bị là mười năm sau khi hắn chết?
"Mày còn video hay bản ghi âm nào khác ngoài những ghi chép này không?" Dung Thời buồn bực hỏi.
【Không, chẳng có gì hết! Ngay cả trung tâm sao lưu dữ liệu cũng trống rỗng, ai đó đã cài đặt chương trình cho tôi và xoá sạch mọi dấu vết.】
Có người nhặt được 01 sau khi hắn chết, hơn nữa còn trang bị hệ thống ghép đôi chất dẫn dụ?
Nhưng nếu thế, vì sao 01 vẫn ở trong tay hắn?
Người đó nhặt cả hắn và 01 về ư?
Tuy tinh cầu kia băng tuyết quanh năm, nhưng dưới tình huống không có bất cứ biện pháp bảo quản thi thể nào, trong mười năm, hẳn thi thể đã thối rữa hết chỉ còn một đống xương, vậy tại sao lại có người nhặt về?
Suy nghĩ theo hướng này rõ ràng không đúng.
Còn một vấn đề rất quan trọng, chỉ có quốc vương và tổng tư lệnh mới có quyền hạn với hệ thống ghép đôi chất dẫn dụ.
Vậy vì sao họ trang bị cho 01?
Vì sao trang bị xong lại đưa cho hắn?
Trong ký túc, Tống Du ngồi trên sô pha, chân dài bắt chéo: "Anh không cần phải lo lắng về thái độ của Thiên gia đâu, cho dù chẳng về phe ai thì ít nhất cũng không hại chúng ta."
Trước mặt cậu không xa là hình ảnh ảo ba chiều của trợ lý đặc biệt.
Trợ lý cau mày, lo lắng hỏi: "Lỡ như... Thiên gia giả vờ hỗ trợ Dung Thời, để điều tra tình hình nội bộ của chúng ta thì sao?"
Thế lực Thiên gia quá lớn, họ đứng về phe nào thì phe đó chiếm ưu thế.
"Không đâu, tôi tin Dung Thời không lừa gạt tôi." Tống Du thong thả xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Lần xuất chinh này chắc chắn đầy sóng gió, hãy triệu tập một vài người túc trực gần tinh cầu V99, còn chuyện ở tinh cầu Đế Đô thì anh và Tần Trạc xử lý."
Tầm mắt trợ lý đảo qua ngón tay cậu, trầm mặc.
"Vâng."
"Tống Kha thế nào?" Tống Du lười biếng hỏi: "Gần đây có dám ló mặt ra ngoài không?"
Trợ lý: "Vương hậu đích thân làm thủ tục tạm nghỉ học cho hắn, dạo này toàn nhốt mình trong cung, ngày nào cũng có Omega khác nhau bị đưa ra ngoài."
Tống Du giễu cợt: "Hắn toàn thân trên dưới, cũng chỉ mỗi thứ ấy là có tiền đồ..."
Nói được nửa chừng, bỗng nhớ tới gì đó, nụ cười trên môi cứng đờ.
"Ngày nào cũng tiếp xúc với Omega khác nhau?" Cậu nhíu mày hỏi.
Trợ lý: "Vâng, bình quân một ngày khoảng bốn năm người."
Tống Du càng nhíu chặt đôi lông mày.
Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, Tống Kha có lợi thế hơn cậu nhiều, ít nhất bề ngoài là vậy.
Một Alpha không kỵ chay mặn chẳng phải càng dễ dàng bố trí Omega sao?
Không có lý nào tổ chức kia muốn khống chế cậu mà lại buông tha Tống Kha.
Tần Lạc trở lại ký túc, mở cửa thì thấy Tống Du ngồi trước cửa sổ lồi, ngẩn người nhìn ra bên ngoài.
"Anh, em vừa đi lấy dao và súng đặt lần trước, để anh mang theo dự phòng." Tần Lạc lấy chiếc hộp kim loại vuông vức từ túi vải nhung đen.
Nhận diện vân tay xong, mở hộp, bên trong là mẫu súng lục tân tiến Cố thị mới tung ra.
Súng lục nhỏ gọn, dễ mang theo nhưng tính sát thương hạn chế, loại mới này có thể kết hợp nén khí, làm lực bắn mạnh và tầm bắn xa hơn.
"Để đó đi." Tống Du lạnh nhạt.
Phản ứng gì đây? Tần Lạc lấy một cái trong đó, đưa tới trước mặt Tống Du: "Xúc cảm không tồi, ơ đệch... má ơi! Anh, nhẫn của anh ở đâu ra?"
Vừa liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, Tần Lạc choáng váng.
"Đây... không phải là Dung Thời..."
Tống Du quay đầu, giơ tay lắc lắc: "Đẹp không?"
Tần Lạc khẩn trương nuốt nước bọt: "Ừm, cũng... cũng không tệ lắm."
Tống Du khẽ hừ một tiếng rồi cười: "Vợ tôi tặng đấy."
Tần Lạc: "...Chuẩn bị đạo cụ thật chu toàn."
Tống Du chuyển tầm mắt, không trả lời.
Má ơi chỉ muốn chửi thề.
Nghĩ đến lời dặn dò của cha mình, Tần Lạc vò vò đầu, hơi nôn nóng.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn không rõ điện hạ và Dung Thời hẹn hò nghiêm túc hay chỉ lợi dụng nhau trong thời gian ngắn, thuận tiện bày trò vui.
"Tần Lạc."
Tống Du gọi khiến cậu hoàn hồn.
"Hả?"
Tống Du nhìn khu vườn dưới đất qua khung cửa sổ.
"Cái chết của ba tôi có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ."
Tần Lạc nhíu mày, từ trước đến nay đây là đề tài cấm kỵ, ai nhắc tới trước mặt điện hạ thì đều căng da đầu sẵn sàng chuẩn bị ăn đòn.
"Sao lại nói thế?" Tần Lạc thận trọng hỏi: "Anh phát hiện ra điều gì à?"
Tống Du lắc đầu: "Tôi đã nghĩ, vì sao cha tôi thay đổi tính tình, vì sao ba tôi lại nổi điên."
Tần Lạc khó hiểu: "Vì sao?"
Tống Du không trả lời, mà nói một câu chẳng hề liên quan.
"Nếu tôi được sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt biết mấy."
Buổi chiều, hai người thay đồng phục huấn luyện, xuất phát tới trường bay.
Sinh viên tụ tập hai bên đường...
"Chúc chủ tịch và nữ thần thuận buồm xuôi gió!"
"Chúc chiến thắng trở về!"
"Khí chất sâu lười khi mặc bộ đồ tác chiến thật tuyệt!"
"Áu...! Chủ tịch cố lên!"
"Tân sinh viên chúng ta không chịu thua kém! Cố lên!"
"A hu hu... đẹp trai quá! Tôi lại có thể!!!"
Trên ký túc, Lục Minh đứng ở góc ban công, nghe tiếng reo hò cổ vũ, ánh mắt âm u.
"Chào hỏi qua rồi." Triệu Loan đứng bên cạnh hắn, mỉm cười đắc ý: "Quân đoàn 2 có vài người nhà của chúng ta, chờ tới lúc đó xem hai đứa còn ngông cuồng được nữa hay không."
Đám Lưu Hoành Trần Thần chờ trong đại sảnh sân bay, nghe thấy tiếng xôn xao, lập tức chạy tới.
Lưu Hoành đưa cho Dung Thời con dao găm yêu quý mà chính hắn cũng luyến tiếc chẳng dám dùng.
"Mối tình đầu của tôi đấy, đừng làm hỏng."
Dung Thời nhận lấy, lật xem.
Dao găm thượng hạng – phiên bản giới hạn – nằm trong bộ sưu tập của Cố thị, được làm bằng kim loại quý đặc thù; bền bỉ, cứng cáp, sắc bén; lưỡi dao không dễ bị uốn cong, cực kỳ quý hiếm.
"Cảm ơn." Dung Thời không khách khí, cắm vào chiếc túi giắt bên chân.
Trần Thần tặng hắn một máy dò.
"Cái này có thể phát hiện hơi thở của thú biến dị trong vòng 1 km, cũng có thể dùng tia hồng ngoại phác hoạ hình thái sinh vật sống, hẳn là hữu ích."
Hồ Phong và Bạch Đình cũng tặng vài đạo cụ nhỏ.
Dung Thời nhận lấy toàn bộ.
"Cảm ơn."
"Sao chẳng ai tặng gì cho tôi thế?" Tống Du thản nhiên cầm con dao găm lật xem, trêu chọc.
Trần Thần đang định trả lời thì nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu: "!!!"
"Trời ạ! Nhẫn kìa!"
Đại sảnh chật ních người, chẳng biết ai hô lên, đám đông bắt đầu xôn xao.
Đang tiễn đưa êm đẹp, tự dưng cơm chó ập vào mặt!
Lưu Hoành hầm hừ: "Thứ tốt nhất chủ tịch đã tặng cho cậu rồi, dù chúng tôi có đưa thứ gì cũng chẳng sánh bằng."
Tống Du cố ý giơ tay khoe nhẫn, nụ cười càng sâu.
"Nói đúng lắm, với món quà của vợ tôi thì người khác có tặng hay không cũng chả quan trọng."
Bốn người Trần Thần: "..."
Mới nghe nói đến tướng phu thê, giờ thì có cả mồm mép phu thê nữa à?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");