Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm qua tiểu đội A8 thương vong nặng nề, hôm nay chỉ còn một nửa thành viên có thể làm nhiệm vụ, thế nên không thể không phối hợp cùng hành động với tiểu đội nhân số ít - A3.
Các đội viên thấy Lão Lâm lúc đi hào hứng lúc về làu bàu, bèn thắc mắc tại sao.
Lão Lâm khoác ba lô, kéo cả đám về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng tôi là đội trưởng, lại rảnh rỗi đi chó liếm* lính mới làm gì không biết? A ha, chó liếm chó liếm, cuối cùng liếm ra một miệng đầy cơm chó."
(Chó liếm: tiếng lóng trên mạng, chỉ những kẻ biết đối phương không thích mình mà vẫn nịnh nọt, tâng bốc họ.)
Các đội viên: "..."
Say rượu chưa tỉnh à? Còn ăn nói rất có vần điệu.
Kim Đại Triệu đã cho Dung Thời và Tống Du quyền tự do lựa chọn, nhưng hôm qua sau khi biết thiết bị khí quyển nhân tạo ở M80 có khả năng bị người phá hỏng, họ vẫn quyết định đi theo đội ngũ khai hoang mấy hôm, để xem phát hiện được manh mối gì không.
Sau khi A8 và A3 phối hợp, thành viên lên tới hơn bốn mươi, được phân công tới khu vực L100.
L100 từng là đô thị phồn hoa nhất phía tây.
Trong phi thuyền cỡ nhỏ, Dung Thời quan sát hình ảnh về lục địa trên màn hình ảo.
Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, sụp đổ, hư hại, thực vật biến dị bò chằng chịt phía ngoài các bức tường tựa như mạch máu.
Hoa ăn thịt nở rộ trên mái nhà, ngoác cái miệng chứa đầy gai nhọn, cánh hoa buông xuống, che kín nửa tầng lầu.
Mặt đường bị các loại thực vật biến dị không biết tên phá nứt nẻ, xe cộ chen chúc chồng đống, lớp sơn rỉ sét, chỉ còn lại vỏ ngoài.
Đường ray trên không đã mục nát, tại trạm, có chiếc xe bay công cộng chưa kịp xuất phát, nửa trước treo lơ lửng bên đường, nửa sau bị một thân cây đa nuốt trọn.
"Đến đây đóng phim kinh dị cũng được, không phải tốn tiền dựng bối cảnh."
Nghe Tống Du đùa, Dung Thời nói tiếp.
"Cũng chẳng cần kỹ xảo đặc biệt, một con chuột há miệng là đủ cắn đứt thân người chỉ chừa lại mỗi hai cái đùi."
Nhắc tới chuột, Tống Du dựng tóc gáy.
Dung Thời cố ý nói tiếp: "Thể biến dị hay gặp nhất trong đô thị là chuột, muỗi và ruồi bọ. Bình thường tính công kích của chúng không cao, thế nên khi biến dị thì kích cỡ phải thật lớn để có thể sinh tồn."
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Tống Du cau mày, sắc mặt đen thui.
Biểu cảm rối rắm đáng yêu chết mất.
Dung Thời cong môi cười nhạt, ôm bờ vai kéo cậu lại gần rồi xoa xoa đầu: "Có anh ở đây, chắc chắn sẽ không để chuột bắt em đi."
Tống Du: "..."
Mấy đội viên ngồi cạnh: "..."
Lão Lâm muốn đập chết họ, không phải không có lý.
Thiết bị khí quyển nhân tạo của khu vực L100 trước đây được đặt ở trung tâm Cục An ninh nhằm đảm bảo an toàn, thành ra bây giờ lại gây không ít phiền phức cho việc kiểm tra.
"Cục An ninh là toà nhà kết cấu hình tròn, phía trên có lồng phòng hộ bao phủ, phi thuyền không bay vào được."
Sắp tiếp cận địa điểm mục tiêu, Lão Lâm và các đội viên thảo luận phương án.
Tấm bản đồ vệ tinh hiển thị trên cửa sổ ảo, Lão Lâm chỉ vào một vị trí góc trái bên dưới hình tròn: "Tổng cộng có bốn lối vào, ba trong số đó đã sụp, lối vào còn lại duy nhất ở đây. Sau khi vào được bên trong thì tuyến đường rất rõ ràng, nhưng cực kỳ nguy hiểm."
Chuột cho dù đã biến dị, vẫn thích núp trong góc tối.
Đội cơ giáp và đội tác chiến chỉ dọn dẹp phía bên ngoài.
A8 và A3 đều là cựu binh, kinh nghiệm phong phú, Lão Lâm và Dương Bằng - đội trưởng A3 nhanh chóng thảo luận để quyết định phương án tác chiến.
"Dung Thời, hai cậu đi sau cùng." Lão Lâm ngỏng cổ lên nhắc: "Nhớ theo sát đội ngũ, đừng hành động một mình."
Dung Thời gật đầu: "Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp."
Dương Bằng chẳng thèm nhìn Dung Thời, thản nhiên nói tiếp: "Nhiệm vụ lần này khó khăn, đừng có gây trở ngại."
A3 lập tức ồn ào.
"Họ rất lợi hại, sao lại gây trở ngại được?"
"Một ngày đã thu phục Lão Lâm, quá giỏi còn gì?"
"Đúng vậy, không chừng chúng ta còn phải nhờ họ chỉ bảo đấy ha ha ha..."
"Chốc nữa nhớ cứu tôi trước nhé, xin cảm ơn ha ha ha..."
Cả đám thi nhau tâng bốc, không phải kẻ ngốc đều nhận ra ý tứ châm chọc trong đó.
Tống Du hít Thỏ Thỏ, lười biếng cười: "Không phải cảm ơn đâu, nếu hôm qua các anh không bỏ mặc chúng tôi, thì sao chúng tôi có cơ hội lập công cơ chứ, có qua phải có lại mà, nên thế."
Bầu không khí lập tức yên lặng.
Tống Du thản nhiên quay sang hỏi Dung Thời: "Nghe nói công lao được tính gấp mười lần hả?"
Dung Thời: "Ừ."
Thành viên A3 sắc mặt khó coi: "..."
Đệch! Còn nhiều hơn nhiệm vụ của cả đội cộng lại.
Thành viên A8 khoanh tay nhìn: "..."
Chẳng phải vội vã rước nhục vào thân sao?
Phi thuyền đáp xuống đại lộ bên ngoài Cục An ninh, mọi người thay đồ tác chiến đâu vào đấy, căn cứ phương án để hành động.
Dung Thời và Tống Du theo đội ngũ đi vào bên trong.
Các toà nhà bên trong Cục đã hư hại nghiêm trọng, những bức tường bị dây leo bao phủ.
Dung Thời nhìn xung quanh bốn phía, một sợi dây leo đột ngột vươn ra từ kẽ nứt trên tường, nhắm thẳng vào cổ Tống Du.
Hắn rút đao quân dụng giắt trên đùi, chém mạnh xuống.
"Cẩn thận một chút, đừng để bị lôi đi." Dung Thời kéo cậu tới gần mình.
Tống Du cực kỳ bình tĩnh trước mức độ nguy hiểm này, ấn thanh đao vừa mới rút ra được một nửa vào, cười bảo: "Chứ không phải nên cẩn thận hơn với con thỏ à? Chúng là loài quyến rũ nhất đấy."
Dung Thời cong môi, đang định lên tiếng, bỗng trong mắt phản chiếu một điểm sáng, hắn vội kéo Tống Du né sang bên cạnh theo bản năng.
Chíu! Bụp!
Một viên đạn xuyên qua cửa sổ bắn vào vách tường đối diện.
01: 【Toà nhà khu C có phản ứng vũ khí nóng, nhân số ước tính là mười người.】
00: 【Toà nhà khu A có phản ứng vũ khí nóng, nhân số ước tính là mười lăm người.】
Hai người nắm tay nhau, âm thanh cảnh báo của hai chiến giáp đồng thời vang lên trong đầu.
"Mịa!"
Bị phục kích ngắm bắn hết lần này tới lần khác, sự kiên nhẫn vốn ít ỏi của Tống Du đã cạn.
Cậu đưa tay phải ra sau thắt lưng, 00 hiểu ý lập tức từ chế độ chờ biến thành khẩu súng.
【Đã kích hoạt chế độ thông thường.】
Trong tầm mắt Tống Du xuất hiện nhiều cửa sổ ảo.
Theo động tác ngẩng đầu, ống ngắm lập tức tập trung lên đỉnh của toà nhà nằm chếch phía đối diện.
Cậu tránh khỏi tay Dung Thời, trượt ống súng, nã một phát về phía cửa sổ.
【Mục tiêu đã bị bắn trúng, hãy lưu ý hướng 4h.】
Hầu như cùng lúc, tiếng xé gió mơ hồ từ chéo phía sau truyền đến.
Ánh mắt Dung Thời thay đổi, hắn ôm lấy cậu, chạy hai bước rồi nằm xuống, đồng thời quát khẽ với những người còn lại: "Nằm xuống!"
Các đội viên đi trước phản ứng chậm nửa nhịp với biến cố sau lưng, nghe thấy giọng Dung Thời mới quay phắt đầu lại.
Bức tường cách đó tầm 4-5 mét đột ngột vỡ tung, đất đá vụn bay loạn xạ.
Lão Lâm ôm đầu quỳ rạp xuống mặt đất, hô to: "Dung Thời? Các cậu thế nào?"
"Kẻ địch phục kích à?"
"Định mệnh! Phiến quân sao?"
Vụ nổ qua đi, các đội viên mau chóng bò dậy, khắp người toàn tro bụi, họ vội vã núp sau bức tường, bắn phá một hồi lên cửa sổ.
Khói bụi dày đặc, Lão Lâm căn bản không nhìn thấy phía đối diện, hắn bước nhanh tới, thuận tay kéo một đội viên đang bị thương nằm dưới đất ra phía sau.
"Dung Thời! Tống Du!"
"Đừng tới đây."
Đối diện truyền đến tiếng Dung Thời, Lão Lâm khẽ thở phào.
"Các cậu không sao chứ?"
Khi phát hiện sát thủ, Dung Thời và Tống Du đã cố ý chạy tới chỗ vắng.
Những kẻ này nhắm vào họ, không thể liên luỵ tới người khác.
Dung Thời kéo Tống Du đứng dậy, lắc lắc mái tóc phủ đầy bụi, bảo Lão Lâm: "Các anh cứ đi trước..."
Chưa hết câu, đỉnh đầu lại truyền tới tiếng nổ mạnh, mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Mẹ kiếp thật phiền." Tống Du nổ súng giải quyết hai tên, ánh mắt lạnh như băng, nói với hành lang bên kia: "Các anh cứ đi trước đi, chốc nữa chúng tôi sẽ đuổi theo."
"Nói gì thế?" Bên kia truyền đến tiếng rống của Lão Lâm: "Để các cậu ở lại chờ chết à?"
Thời gian cấp bách, không thể giải thích rõ ràng.
【Khu B có phản ứng vũ khí nóng, ước tính nhân số là mười tám người.】
【Khu D cũng có, ước tính nhân số là mười ba người, trong tay chúng có thiết bị chống dò tìm, xin hãy cẩn thận.】
"Thật hào phóng." Tống Du càng bắn càng thuận tay, phát nào vỡ đầu phát nấy, thậm chí còn thời gian rảnh để đùa giỡn: "Anh hai, đánh cược không?"
Dung Thời đối phó với tay bắn tỉa ở hướng khác, giọng lạnh lùng: "Em thua thì phạt đeo tai mèo ca hát."
"Được." Tống Du đồng ý một cách dứt khoát: "Còn anh thua?"
Dung Thời núp sau bức tường tránh đạn, lạnh nhạt: "Phạt phải nghe em hát."
Tống Du: "..." Moá.
Đội ngũ mấy chục người bị tách ra trong làn mưa đạn.
Dung Thời bỗng cảm thấy mặt đất hạ xuống, lập tức cảnh giác, nắm tay Tống Du chạy.
"Mẹ kiếp, sắp sụp rồi!"
"Chạy mau!"
Hành lang hỗn loạn, vốn không vững lại bị oanh tạc liên tục, phần giữa nứt ra rồi sụp đổ.
Đội viên chạy cuối suýt rơi xuống, may mà được người ở đằng trước lôi lên.
Lão Lâm và Dương Bằng điểm quân số, phát hiện thiếu mỗi Dung Thời và Tống Du.
Hai đội trưởng tranh cãi về chuyện quay lại cứu thực tập sinh.
Dương Bằng: "Tình hình hiện tại như thế nào mà anh còn hành động theo cảm tính? Muốn thì đội của anh ở lại, gọi cứu viện, không chừng có thể tìm thấy thi thể bọn họ, đội của tôi sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ."
Lão Lâm: "Cậu...!"
Dương Bằng mang tiểu đội A3 nhanh chóng chạy vào trung tâm.
"Lão Lâm, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Vừa rồi tôi thấy Dung Thời chạy theo hướng ngược lại, chắc không sao đâu."
"Đúng vậy, họ lợi hại đến thế, có thể đối phó..."
Hai đội viên nói nửa chừng bỗng im bặt.
Lợi hại cũng chỉ là sinh viên, liệu có thể bỏ mặc họ không?
Lão Lâm khẽ cắn môi, vẫy tay với cả đội: "Đi! Tìm người trước đã!"
Dung Thời kéo tay Tống Du chạy tới dãy hành lang khác.
Làn đạn liên tục bắn phá, một đường nối theo gót chân họ.
Dung Thời vừa chạy vừa nổ súng về phía cửa sổ.
【Đã bắn trúng mục tiêu.】
【Đã bắn trúng mục tiêu.】
【Đã bắn trúng mục tiêu.】
...
Tiếng 01 không ngừng vang lên, Tống Du càng nghe càng kinh ngạc.
Toà nhà đối diện cách đây ít nhất 500 mét, trong tình huống cả hai bên đều di chuyển, vậy mà độ chính xác của Dung Thời vẫn đạt 100%.
Con thỏ chết đẹp trai dữ dội!
Dọc qua dãy hành lang, họ chạy tới hành lang thoát hiểm.
Hành lang này chống cháy chống đạn, an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng vừa đặt chân vào, thì đối mặt với một nhóm sát thủ từ trên tầng kéo xuống.
Khoảng cách chỉ tầm 1 mét, hai bên đều né tránh theo phương hướng bất đồng, để lại những lỗ đạn cháy sém tại vị trí vừa đứng.
Tống Du nghiêng người, giơ súng bắn hạ một sát thủ vừa ló đầu ra.
Pằng!
Sát thủ lắc lư, máu phun ra bắn lên vách tường.
Dung Thời đá bay khẩu súng của sát thủ gần nhất, rút đao quân dụng xoay trong tay, cầm ngược chuôi rồi quét ngang, động mạch trên cổ sát thủ bị cắt đứt.
Sau khi lấy thân thể sát thủ vừa rồi chắn đợt tấn công, hắn nắm vạt áo sát thủ thứ hai rồi đập gã vào tường.
Rắc!
Cổ bị gãy, sát thủ mất mạng trong nháy mắt.
Dung Thời ném hai sát thủ trong tay xuống, đao quân dụng dính máu bay ra, đâm vào cổ sát thủ phía sau.
Từ lúc đụng độ đến lúc giải quyết, trước sau chừng một phút.
Khoé mắt chú ý tới động tác của Dung Thời, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Du ngày càng mãnh liệt.
Cậu thường xuyên gặp ám sát, khi bị kẻ địch tập kích vẫn phải tìm cách đối phó thế nào, còn Dung Thời phản ứng nhanh đến mức hầu như không nghĩ ngợi.
Ký ức chiến đấu của hắn tựa hồ đã khắc sâu vào mỗi tế bào trên cơ bắp.
Trong khoảnh khắc đối mặt với kẻ địch, thân thể lập tức đưa ra phán đoán tổng thể theo bản năng.
Nếu không phải trời sinh làm chiến sĩ, thì tay hắn nhất định nhuốm đầy máu tươi.
Trên tầng truyền xuống động tĩnh mơ hồ, tiếng bước chân ngày một rõ ràng.
Dung Thời mở cửa thoát hiểm, kéo Tống Du trốn vào bức tường phía sau cánh cửa.
Hắn bảo vệ cậu giữa cơ thể mình và bức tường, hơi nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài.
Hiện tại, con số sát thủ đã vượt quá năm mươi.
Không biết trước hành trình của họ, căn bản không thể tổ chức được cuộc ám sát có quy mô lớn như vậy.
Quân đoàn 2 có quỷ.
Là Trịnh Long?
Không, chắc không phải hắn ta.
Dung Thời nhanh chóng đưa ra phán đoán, bờ môi bỗng nóng lên.
Hắn mở to mắt, quay đầu nhìn Tống Du.
Cậu nhếch khóe môi, nói gì đó không thành tiếng.
Bên ngoài tiếng bước chân dần tới gần, nhưng Dung Thời chẳng nhịn được, mạnh mẽ hôn đáp trả.
... thừa nhận đi, chúng ta là lựa chọn duy nhất của nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");