Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đau lắm hả?"
Tống Du không dám cắn mạnh, nhìn thấy Dung Thời ngây dại, cậu cho rằng hắn rất đau đớn, bèn hỏi: "Tôi thổi giúp anh nhé?"
Giọng nói của hai Tống Du cùng lúc truyền vào tai, Dung Thời ngẩn ngơ nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
"Sao biểu cảm cứ như gặp quỷ thế?" Tống Du lắc lắc tay trước mặt hắn, trêu ghẹo: "Không bị say đấy chứ?"
Thỏ Thỏ say thật ngọt, cũng thật dọa người.
"Không say." Dung Thời hạ thấp giọng.
"Quay về ngủ thôi." Tống Du dắt tay hắn: "Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào, Dung Thời cứ như bị điện giật, rụt lại.
Tay Tống Du cứng đờ, ánh mắt cậu khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Ý thức được mình phản ứng thái quá, Dung Thời đóng cửa sổ video, chủ động nắm tay cậu quay về lều: "Vừa rồi đang mải nghĩ."
Không gian nhỏ, hai người đắp chăn mỏng, nằm nghiêng.
Dung Thời thò ngón tay vào cổ áo cậu, sờ sờ lên dấu răng.
"Còn đau không?"
"Đau, nhưng bây giờ chúng ta hoà nhau." Tống Du dùng cả bốn tay chân quấn lấy hắn, ôm chặt chiếc gối Thỏ Thỏ lớn, cực kỳ mãn nguyện: "Chất dẫn dụ của tôi có tác dụng không?"
"Có." Dung Thời nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên má cậu ra sau vành tai: "Triệu chứng giảm bớt rất nhiều."
Sợ hắn cậy mạnh, Tống Du dán tai vào ngực hắn: "Vẫn hơi nhanh."
Nhưng tốt hơn nhiều so với trước đó.
Dung Thời: "Người mình thích ở ngay lồng ngực, tim đập nhanh hơn không phải rất bình thường sao?"
Tống Du ngẩn ra, mỉm cười trêu ghẹo: "Tuyển thủ toàn xơi trứng ngỗng hôm nay lại đạt điểm đối đa."
Dung Thời không nói gì, hiện giờ đầu óc hắn toàn là chuyện của mèo lớn.
Trong video mèo lớn thoạt nhìn vẫn trẻ trung, nhưng chắc chắn đã hơn 33 tuổi.
Vì sao đối phương lại gọi hắn là Thỏ Thỏ?
Đối phương nói thành công quay về năm 18 tuổi là thế nào?
Chuyện hắn sống lại, có liên quan tới mèo lớn ư?
Kiếp trước, không phải họ không hề gặp gỡ?
Một loạt câu hỏi bồi hồi trong miệng, nhưng Dung Thời chẳng biết phải mở lời thế nào.
Sau khi trở về, phải dành thời gian để nói chuyện với Bé Mèo.
"Ngủ rồi à?" Thấy Dung Thời im lặng, Tống Du thì thầm.
Hắn thơm lên vầng trán nhẵn mịn của cậu: "Ngủ đi."
Chờ đến khi nghe được tiếng hít thở đều đặn, hắn dùng suy nghĩ điều khiển 01, mở video kia ra xem tiếp.
Tuy nói đã nhìn thấy, nhưng lúc mèo lớn xuất hiện trước mắt lần nữa, Dung Thời vẫn choáng ngợp.
"Tôi chẳng biết anh nhớ được bao nhiêu, hẳn anh có rất nhiều nghi vấn, tôi là Tống Du, bằng đó chắc đã đủ để anh nghe hết lời tôi nói... khụ khụ..."
Dung Thời nhìn cậu nói đôi câu rồi lại ho khan, lông mày hắn càng nhíu chặt.
Là quốc vương rồi mà không chịu chăm sóc bản thân, đội ngũ y tế trong cung làm gì không biết?
"Thí nghiệm trùng sinh vô cùng nguy hiểm, tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định. Tôi chẳng rõ thế giới anh trở về có phải là thế giới cũ hay không, nhưng nhất định anh sẽ điều tra thể thí nghiệm, tôi sẽ cung cấp cho anh một vài manh mối."
Thỉnh thoảng màn hình lại đen ngòm, chắc do dữ liệu hư hại.
【01: Tôi không có quyền hạn thao tác trong nội dung trong mô đun tuyệt mật, thế nên không thể tiến hành khôi phục Q^Q】
Dung Thời: 【Sau khi tao chết, mày có ghi chép lại không?】
【01: Không, lúc đó căn cứ theo lệnh của ngài, toàn bộ năng lượng còn lại được dùng để bảo tồn dữ liệu chiến trường, tất cả các chức năng khác đều bị tắt.】
Trong video, người cai trị tóc vàng ủ rũ, mệt mỏi: "Khả năng dữ liệu sẽ bị rơi rớt trong quá trình du hành thời gian, để đề phòng, tôi đã lưu trữ riêng biệt tất cả các tập tin rồi mới gửi."
Dung Thời mở mô đun tuyệt mật, đúng là có rất nhiều file video và tài liệu, nhưng hơn một nửa trong số đó đã hư hại.
Sau khi lớn lên, Tống Du vẫn tùy hứng như vậy.
Nếu hắn chẳng gặp Bé Mèo thì sao? Nếu họ không thể đến với nhau thì sao?
Cách thức dùng chất dẫn dụ mở khóa quá mạo hiểm, khả năng cả đời không mở khóa được rất lớn.
"Dung Thời."
Chợt nghe cậu gọi tên mình, Dung Thời chấn động, lại tập trung chú ý vào màn hình.
Người cai trị tóc vàng nở nụ cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại.
Bị loá mắt bởi nụ cười, đầu óc Dung Thời trống rỗng, chỉ còn duy nhất ý nghĩ - bà xã thật là đẹp mắt.
"Tôi hiểu anh như hiểu chính bản thân mình vậy, nếu anh thuận lợi trùng sinh, nhất định chúng ta sẽ gặp mặt, mà chỉ cần gặp mặt, chắc chắn tôi sẽ đánh dấu anh."
Dung Thời: "..."
Ai đánh dấu ai?
"Sau khi giải quyết xong vấn đề trước mắt, tôi sẽ đi tìm anh."
Dung Thời ngẩn ra.
Người cai trị tóc vàng: "Xác suất trùng sinh thành công chưa đến một phần mười triệu, nhưng nhất định chúng ta sẽ gặp lại."
Một phần mười triệu?
Dung Thời cau mày, không tán đồng quyết định của mèo lớn.
Có lẽ bởi nhiều nguyên nhân khác nhau, mèo lớn biết được thân phận của hắn, đồng thời đưa hắn về quá khứ bằng cách nào đó, đạt mục đích trùng sinh.
Nhưng mèo lớn vẫn sống tốt, còn đang làm quốc vương, thật sự không cần phải mạo hiểm.
Đang nghĩ ngợi, mèo lớn bỗng khịt mũi, âm cuối lạnh căm căm kéo dài, êm tai chết người.
"Anh chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc ba ngày không xuống được giường đi."
Dung Thời: "............"
Đây mới là mục đích em lưu lại video này đúng không?
Tự tin mù quáng đâu phải chuyện tốt lành gì, bé meo meo à.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, Tống Du bị đánh thức, cậu nhìn đồng hồ mới có 5 giờ, ngủ chưa được bốn tiếng.
Dung Thời mặc quần áo xong xuôi, đưa khăn ướt cho cậu, giải thích: "Thời điểm này hệ thống phòng thủ trong căn cứ yếu nhất."
Tống Du nhận lấy khăn rồi lau mặt: "Sao anh biết?"
01 và 00 chỉ điều tra được lối vào, căn cứ lắp đặt hệ thống chống giám sát rất mạnh, không vào bên trong thì không điều tra được.
Dung Thời giúp cậu vuốt phẳng áo sơ mi: "Em nói cho anh biết."
Tống Du khó hiểu: "Tôi?"
Ở trong mộng à?
Dung Thời chẳng giải thích, đứng dậy đi vào bên trong.
"Khoan đã." Tống Du gọi hắn lại: "Anh có gì phải làm không, tôi giúp anh."
Dung Thời lắc đầu: "Không cần đâu, anh không bị ảnh hưởng nữa."
Muốn xâm nhập căn cứ, chắc chắn phải mang theo 01 và 00, vậy Omega kia sẽ trở thành vấn đề rắc rối.
Không ai canh gác, nhất định cậu ta sẽ chạy trốn.
Với kỹ năng của cậu ta, chẳng sống sót nổi một ngày trong khu nguy hiểm cấp bốn.
Dung Thời đứng ngoài lồng sắt, hít một hơi thật sâu.
"Mở cửa."
Cánh cửa kim loại trước mắt mở ra, Dung Thời bước vào, liếc mắt thì thấy Omega nửa chết nửa sống trên mặt đất.
203 ngủ không yên, chỉ cần động tĩnh nhỏ là tỉnh.
Trông thấy người ban ngày chĩa súng vào đầu mình, cậu ta giãy giụa lùi về phía sau.
"Tôi đã kể tất cả những gì mình biết."
Dung Thời lạnh nhạt: "Tôi không yêu cầu cậu cung cấp tin tức, cậu không cung cấp, tôi cũng có cách để biết."
203 chớp mắt, hoảng sợ.
Nếu mất giá trị thì cậu ta sẽ bị giết có phải không?
"Cứu cậu, với tôi mà nói dễ như trở bàn tay." Nhìn Omega mở lớn đôi mắt, mang theo vẻ chờ mong, Dung Thời nói tiếp: "Nhưng còn phải xem cậu đứng trên lập trường nào."
"Lập trường?" Giọng 203 vỡ vụn, khàn khàn khác thường.
"Nếu cậu là nạn nhân, dĩ nhiên tôi sẽ cứu." Dung Thời hơi dừng lại: "Nhưng nếu cậu là thủ phạm, tôi chỉ có thể giết cậu."
Lời này nửa thật nửa giả, nhưng bởi vẻ mặt hắn rất doạ người, làm 203 tưởng thật.
"Tôi không phải thủ phạm!" 203 kích động, giọng nói run rẩy: "Tôi chưa từng làm hại ai cả."
"Nhưng bởi cậu che giấu, cho nên bao nhiêu người phải bỏ mạng." Giọng Dung Thời lạnh hơn: "Đâu phải cứ cậu không làm thì không tính, đúng không?"
203 trố mắt, phút chốc chả biết phản bác thế nào.
"Sao có thể như vậy... " cậu ta nghẹn ngào.
Dung Thời: "Chúng tôi phải rời khỏi đây trong một ngày, sẽ để lại đồ ăn cho cậu."
203 ngẩn ngơ nhìn hắn khom lưng đặt túi đồ ăn trong góc.
Dung Thời: "Cậu muốn an toàn rời khỏi đây thì ngoan ngoãn ở lại chờ chúng tôi, ngẫm xem nên trả lời mấy vấn đề tối qua như thế nào. Còn muốn chết, cậu chỉ việc chạy ra ngoài."
Cánh cửa lần nữa đóng lại, tầm mắt 203 rơi xuống túi đồ ăn.
Cổ họng nóng rát, cái bụng réo lên.
Trong túi có nước và thịt khô.
Cậu ta run rẩy mở nắp, ngửa cổ uống hơn nửa bình nước, rồi lấy thịt khô nhét lung tung vào miệng.
Vừa ăn, nước mắt vừa không ngừng lăn xuống.
Người chỉ đạo nói rằng tất cả những khổ đau mà họ phải chịu đựng là để thực sự giải phóng Omega, lấy lại tự do vốn thuộc về Omega.
Nhưng cậu ta không rõ, rốt cuộc tự do là gì?
Làm sao để lấy lại được thứ mà trước nay chưa từng có?
"Tôi chỉ muốn sống thôi, hu hu hu..."
-
Lối vào căn cứ nằm trong một hang động nhỏ giữa rừng cây và vách đá.
Dung Thời và Tống Du mặc chiến giáp đứng trước cửa hang, hòa mình vào môi trường xung quanh.
Tống Du lần đầu kích hoạt chế độ chiến giáp, cảm thấy thật mới lạ.
【Em trai có thể biến thành thế này à?"】
【00: Đây mới là dáng vẻ của tôi.】
Dung Thời dẫn cậu vào, bảo 01 và 00 thiết lập kết nối, để hai người trao đổi với nhau bằng ý nghĩ.
Dung Thời: 【Hiện tại đang kích hoạt là chế độ giáp nhẹ tàng hình.】
Lớp vỏ kim loại mỏng phủ lên quần áo, không chỉ mô phỏng hoàn cảnh, mà còn có thể bắt chước trạng thái của quần áo, đạt hai tầng ý nghĩa của tàng hình.
Tống Du: 【Thích hợp làm trộm cắp.】
Dung Thời: 【...】
Lúc này, cửa hang không có người.
Dung Thời đứng đó nhìn lên, trên vách đá có rất nhiều vị trí được đánh dấu bằng màu đỏ, đều là cameras theo dõi siêu nhỏ - đôi mắt của AI.
Tống Du: 【Quanh đây toàn cây cối rậm rạp.】
Với mức độ giám sát này, e rằng ngay cả con ruồi cũng không bay lọt.
Cả hai nghênh ngang bước vào, sau khi xuyên qua mấy hang động thông nhau, trước mắt xuất hiện một lối đi xuống.
Cách bố trí vô cùng quen thuộc, Dung Thời nghĩ ngay tới phòng thí nghiệm giả đã bị nổ tung kia.
Tống Du: 【Làm giả rất có tâm.】
Dung Thời: 【Em không cảm thấy kỳ lạ sao?】
Đi tới cuối, Tống Du nhìn bốn phía xung quanh.
【Nếu người ngoài không vào được, thì làm giả giống hệt nhau để nhằm mục đích gì?】
Chỉ có người bên trong mới biết cách bố trí, còn với người bên ngoài, cho dù hai căn phòng giống hệt nhau cũng chẳng so sánh được.
Làm phòng thí nghiệm giả không phải để lừa người bên ngoài, mà là lừa người bên trong vốn đã quen thuộc cách bố trí, hay nói rõ hơn chính là thành viên của tổ chức.
Đường đi đèn đuốc sáng trưng, bốn phía thông nhau, hệt như một mê cung lớn.
【01: Nơi này lắp đặt rất nhiều cạm bẫy và thiết bị chống giám sát, hãy cẩn thận.】
【00: Hãy cẩn thận.】
Dựa theo manh mối mèo lớn cung cấp, Dung Thời dẫn Tống Du đi tiếp.
Đến đây thì hầu hết các khu vực đều có AI tuần tra.
Bước thêm một đoạn, không gian trước mắt bỗng rộng mở, xuất hiện một khu vực mà phòng thí nghiệm giả không có - đáy biển cải tạo.
Các căn phòng trong suốt xếp thành dãy, trong mỗi phòng đều đặt giường giải phẫu, đồ đạc bày biện vô cùng đơn giản.
Tống Du bỗng nhìn thấy gì đó, cậu chỉ tay: 【Bên kia là gì vậy, treo thịt xông khói à?】
Dung Thời dõi theo.
Hàng chục người chen chúc trong một căn phòng lớn, cơ thể treo lơ lửng, thoạt nhìn như đang bị tra tấn.
Hắn muốn nhìn cho rõ, những mới bước được nửa bước, xung quanh đột ngột vang lên âm thanh cảnh báo.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Có kẻ địch xâm nhập, hệ số phòng thủ tăng lên mức tối đa!】
【01: Tiêu rồi! Hệ thống chống giám sát nơi này có vấn đề, tôi không phát hiện ra! Phải làm sao bây giờ? Q^Q】
Ánh mắt Dung Thời thay đổi, hắn kéo Tống Du định quay về đường cũ.
Nhưng vừa xoay lưng, mấy trăm đài AI cảnh vệ bay đến từ mọi hướng, bao vây họ...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");