Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
  3. Chương 128
Trước /169 Sau

Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 128

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tôi họ Trần, không phải họ Thẩm, cũng chẳng phải họ Giang." Beta cười khanh khách: "Với cả xưng hô "ba vợ" nữa... thoạt nhìn tôi già thế sao?"

Thấy ông phủ nhận, Dung Thời thản nhiên chất vấn: "Nếu không phải thì vì sao chú lại nhắc nhở cháu tới ba lần? Vì sao chú lại lẻn vào phòng nghỉ trong biệt phủ của Tần Triệu khi chất dẫn dụ của Tiểu Du bùng phát?"

Beta cười khẽ: "Tôi vẫn luôn ở quân đoàn 2, trước giờ chưa từng rời đi đâu, càng không lẻn vào phòng nghỉ nào cả, cậu đừng nói nhảm."

Dung Thời khẽ gật đầu: "Chú có thể phủ nhận tất cả, nhưng có một điểm chú không phủ nhận được."

Beta hào hứng hỏi: "Điểm nào?"

Dung Thời nhìn ông: "Ánh mắt chú lúc nhìn Tiểu Du."

Beta ngẩn ra.

"Dù ở trường quân đội, biệt phủ của Tần Triệu hay quân đoàn, chú đều cố ý tránh mặt Tiểu Du, làm cháu tốn không ít thời gian." Dung Thời hạ thấp giọng: "Cho dù giả vờ thế nào đi nữa, cũng không giấu được ánh mắt khi nhìn con trai. Chú cũng biết rõ điều này, để không lộ sơ hở, chú đã tránh mặt Tiểu Du."

Beta im lặng một lát, đột nhiên bật cười, giơ tay vỗ vỗ vai hắn: "Thanh niên có trí tưởng tượng rất bay bổng, không làm nhà văn thì thật là đáng tiếc."

Ông xỏ tay vào túi áo blouse, ý cười nhạt bớt, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Cậu biết dữ liệu này có tầm quan trọng đến mức nào, đừng giao nó cho bất cứ ai."

Dung Thời hơi nheo mắt, đang định lên tiếng, Beta lại quay đầu bước ra cửa: "Không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Còn bao nhiêu chuyện chưa rõ ràng, lại liên quan tới Tống Du, Dung Thời sốt ruột, đuổi theo, bắt lấy cánh tay Beta.

"Chú..."

"Anh hai, anh để quần áo của tôi..." Tống Du ló đầu ra khỏi nhà tắm, liếc mắt thì thấy vợ mình đang dây dưa với người khác, lập tức mặt hằm hằm vọt tới.

Áo khoác đã cởi, cúc áo sơmi lỏng lẻo, vạt áo phanh xuống ngực, để lộ một nửa xương quai xanh với độ cong quyến rũ.

Dung Thời nhìn đến sững sờ, rồi nhanh chóng phát hiện ánh mắt Bé Mèo Tống sai sai.

Nhận thấy đối phương ngó chằm chặp tay mình, hắn lập tức buông ra.

"Anh và ông ta m... " Tống Du lạnh lùng, lời nói tức giận chưa kịp thốt lên đã bị Dung Thời vòng tay kéo đi.

Hắn ôm cậu, nghiêng người: "Quần áo để trong ngăn tủ thứ hai."

Tầm này còn quan tâm quần áo gì nữa?

Cậu đẩy hắn ra, ánh mắt hệt lưỡi dao băng phóng lên người Beta.

"Trâu già muốn gặm cỏ non hả? Ông gặm nổi không?"

Beta: "..."

Thằng nhóc thúi này.

Dung Thời cỏ non suýt bị trâu già gặm: "..."

Nghe khá là ngon miệng.

Bé Mèo Tống một khi xù lông, không trả giá đắt thì chẳng tài nào dỗ dành được.

Hắn sợ cậu nói gì đó hỗn láo, bèn lấp kín bờ môi trước khi cậu kịp lên tiếng.

"Buông ra..." Tống Du cau mày, giãy giụa tượng trưng chứ không tránh thoát, bởi thật sự luyến tiếc buông ra. Cậu vừa hôn vừa lườm Beta, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Beta: "..."

Thật sự không nhìn nổi, ông xoay người rời khỏi đó.

Đợi người đi rồi, Dung Thời cắn vào môi Tống Du, rồi mới chịu buông ra.

"Ngoan, tắm rửa trước đã."

Cậu bất mãn: "Bây giờ là lúc nói chuyện tắm rửa à?"

Hắn hít hít cổ cậu: "Toàn mùi chua thôi."

Tống Du đen mặt, kéo cổ áo ngửi ngửi: "Mẹ kiếp!"

Ngâm nước biển, còn đổ mồ hôi mấy lần, đúng là hôi thật.

Cậu đẩy Dung Thời ra rồi bước nhanh vào nhà tắm, lại còn lo lắng quay đầu dặn dò: "Ở yên đấy, không được đi gặp ông ta."

Dung Thời mặt gỗ: "Ừ."

Thấy cửa nhà tắm đóng sập trước mặt, khóe môi hắn cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Nhánh cỏ non đáng yêu thế này, sao mà nhịn được?

Ngoài cửa, Beta đi về phía khu y tế.

Nghĩ đến câu nói của Dung Thời, ông phất tay qua đuôi mắt mình, lẩm bẩm.

"Ánh mắt của hai cha con đều ác như vậy..."

Tắm xong, Tống Du lau tóc, bước đến ngồi đối diện với Dung Thời.

"Chuyện gì xảy ra với tay trị bệnh trĩ kia vậy?"

Dung Thời: "..."

Trị bệnh trĩ?

Thấy hắn nhìn mình một cách khó hiểu, Tống Du quẳng khăn xuống bàn, từng lọn tóc rối ẩm ướt xõa xuống, tôn lên vẻ đẹp gương mặt.

"Tôi không thích ông ta." Cậu lảng tránh ánh mắt hắn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Trừ bỏ tôi, anh chưa từng tín nhiệm ai đến vậy, tôi nghi ngờ anh thích ông ta."

Dung Thời: "..."

Nghiêm túc hả?

Tống Du: "Hay là nói, anh cảm thấy ông ta đáng tin cậy hơn tôi nhỉ?"

Dung Thời: "..."

Một hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Tống Du cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Anh nói xem."

Dung Thời cầm khăn trên bàn, đứng dậy bước qua, giúp cậu lau tóc.

"Ghen với cả người trung niên, em muốn anh nói gì?"

Mái tóc được bàn tay dịu dàng vuốt ve, Tống Du càng khó chịu.

Chú thỏ quá thơm, luôn thu hút sự thèm muốn của kẻ khác.

Cậu vòng tay ôm thắt lưng hắn: "Vậy anh thử nghĩ xem, vì sao tôi lại ghen."

Trong ánh mắt chờ mong của cậu, Dung Thời nghiêm túc suy nghĩ: "Chắc là do anh quá nuông chiều em, không cho em nhịn bánh quy nhỏ trong một tháng để răn đe."

Tống Du: "..." Móa.

Vợ thế này thì khỏi cần.

Trêu đùa xong, hai người ngồi xuống bàn việc chính.

Dữ liệu được sao lưu rất lớn, 01 và 00 đang sắp xếp phân loại.

"Beta này có vấn đề." Tống Du chống cằm, mắt hoa đào khẽ nhếch, biểu cảm lạnh lùng: "Dẫn chúng ta lẻn vào căn cứ, còn bản thân thì núp trong bóng tối, ông ta tính biến chúng ta thành bia đỡ đạn chăng?"

Dung Thời lắc đầu: "Chắc ông ấy không ngờ chúng ta lại gây ra chuyện lớn như vậy."

Đứng ở lập trường người kia, e rằng chỉ muốn báo cho họ biết có tồn tại một nơi như thế. Có lẽ còn muốn họ phối hợp để hoàn thành chuyện gì đó, mà không ngờ họ lại xông thẳng tới phá hủy hang ổ của kẻ thù.

Bình tĩnh xem xét, nếu không sử dụng 01 và 00 mà chỉ dựa vào bản thân, đột nhập căn cứ chẳng thành vấn đề, tuy nhiên không thể sao lưu dữ liệu.

Người kia lăn lộn trong tổ chức nhiều năm, tin tình báo chẳng thiếu, nhưng e rằng không lấy được dữ liệu cốt lõi.

Cho dù Dung Thời nói vậy, Tống Du vẫn cảm thấy chỗ nào đó bất hợp lý.

"Đón 203 đi rồi sao?" Hắn chuyển đề tài.

Nếu người kia cố ý giấu giếm thân phận, vậy bây giờ chưa phải lúc, dưới tình huống không xác định 100% hắn cũng chẳng dám nói với cậu.

Tống Du: "Đang trên đường tới tinh cầu Học Phủ."

Bị truy lùng mà còn nhặt một thể thí nghiệm rõ ràng không thích hợp, cũng không thể đưa về quân đoàn 2 được, thế nên đơn giản giao cho vệ sĩ ngầm mang đi.

"Ừ." Dung Thời đáp, bụng lại nghĩ tới một sự kiện khác.

Chưa xem hết video mèo lớn lưu lại, hắn còn đang cân nhắc  biết có nên nói với Bé Mèo Tống hay không.

Mèo lớn bảo sẽ tìm gặp hắn, nhưng xét tình hình hiện tại, hoặc trùng sinh thất bại, hoặc mất trí nhớ, tóm lại không tương đồng với tình huống trùng sinh của hắn.

Chuyện trùng sinh vượt qua phạm vi nhận thức của Dung Thời, hắn chẳng biết để Bé Mèo xem video của mèo lớn có gây ra hậu quả gì không.

Tạm thời bỏ qua chuyện Bé Mèo nghi ngờ tính xác thực của đoạn video, liệu bản thân chuyện này có khiến thời gian không gian bị bóp méo, hay nhân cách của Bé Mèo Tống biến mất hay không v.v...?

Hết thảy đều không biết.

Nên hắn chẳng dám mạo hiểm.

Dung Thời giả bộ lơ đãng hỏi: "Lần trước em bảo mơ thấy núi tuyết, thế gần đây có còn mơ thấy nữa không?"

Tống Du chớp mắt, tiện tay cầm một viên kẹo rồi xé vỏ: "Không, có phải phim truyền hình dài tập đâu, sao mà mơ thấy mỗi ngày được."

Dung Thời hỏi tiếp: "Còn nhớ rõ sự việc trong mơ không?"

Tống Du bỏ kẹo sữa vào miệng rồi đáp: "Quên hết rồi."

Có lẽ chỉ là trùng hợp?

Dung Thời đặt bàn tay mình lên tay cậu, các ngón đan xen nhau.

"Chẳng sao cả." Hắn nghiêng người, vòng tay giữ gáy, hôn môi cậu rồi khẽ nói: "Chỉ là một giấc mơ, quên rồi thì thôi."

Kỹ xảo của Thỏ Thỏ ngày càng thành thục.

Tống Du định đáp lại, đối phương bỗng lùi ra.

Hắn đứng dậy: "Anh đi tắm đã."

Cậu chưa thỏa mãn, miễn cưỡng gật đầu.

Tới khi hắn vào WC, cậu mới cảm thấy sai sai, đứng dậy đuổi theo.

"Trả kẹo sữa cho tôi."

Dung Thời bước nhanh hơn: "Hạn chế đường."

Tống Du: "Nhưng đó là viên kẹo cuối cùng!"

-

Chạng vạng, Lão Lâm dẫn tiểu đội A8 trở lại phi thuyền.

Dung Thời và Tống Du đang ăn trong căng tin, vừa vặn gặp nhau.

"Làm gì mà chật vật vậy?" Dung Thời nhíu mày.

Lão Lâm treo cánh tay, một bên mặt sưng phù, vừa ăn vừa xuýt xoa vì đau.

"Lần nào cũng đụng độ sát thủ, má nó gặp quỷ!"

Alpha bên cạnh hắn thì thầm: "Sát thủ mai phục ở cái tinh cầu hoang cấp bốn này làm gì nhỉ? Chẳng lẽ mục tiêu là thủ trưởng của chúng ta? Thế thì hướng tấn công sai lệch quá đáng."

Lão Lâm cười nhạo: "Có khi nào mục tiêu của bọn nó chính là tao không nhỉ? Chứ sao lần quái nào cũng gặp."

Nghe họ chửi mắng hồi lâu, Dung Thời đoán hẳn là đội phòng thủ căn cứ được cử đi truy lùng mình.

Tổ chức ẩn sâu như vậy, trong tình huống bình thường, tuyệt đối không thể xung đột chính diện với quân đội.

Dám làm thế thì càng sớm bị phơi bày.

Lần này, trung tâm dữ liệu nổ tung đã đánh trúng vào nhược điểm của họ.

Dung Thời hỏi: "Có bắt được người không?"

"Sao mà bắt được." Lão Lâm vừa xuýt xoa vừa gặm đùi gà: "Chúng tôi chỉ là đám lính già yếu, sao đủ sức tóm họ làm tù binh được, không để bị bắt đi là ngon lắm rồi."

Đội viên bên cạnh phụ họa: "Vũ khí của họ tân tiến hơn chúng tôi nhiều, mẹ kiếp bực cả mình."

"May mà đối phương không giết người, không thì chúng tôi đã xong đời."

"Má nó xui xẻo hết chỗ nói."

"Đuổi giết chúng ta thì lợi lộc gì chứ, chỉ có vài ba cân thịt, đáng giá mấy đồng."

Tống Du buông đũa, từ tốn bảo: "Sao các anh biết sát thủ lần này và lần trước là cùng một tổ chức?"

"Vũ khí, trang bị, phương thức tác chiến giống hệt nhau!" Lão Lâm miệng bóng loáng mỡ, khẳng định chắc nịch: "Nếu không phải cùng một tổ chức thì tôi bao ăn sáng cả tháng!"

Dung Thời và Tống Du âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.

Mối liên hệ giữa quân đội và tổ chức còn sâu sắc hơn họ tưởng tượng.

Đêm khuya, khi Tống Du đã ngủ say, Dung Thời gối đầu lên cánh tay, nằm trên chiếc giường đối diện, nhìn màn hình ảo trong tầm mắt.

Trên màn hình là mèo lớn nhã nhặn, cao quý.

Tất cả video đều được phân loại, Dung Thời nhấn vào một video trong folder thuốc.

【Thí nghiệm Omega là cải tạo cấp bậc gien, không thể đảo ngược, mỗi lần động dục chính là một lần chất độc phát tác, ngày càng nghiêm trọng, tuổi thọ giảm một nửa so với Omega bình thường, vô phương cứu chữa. Có một người là chuyên gia về phương diện này, loại thuốc ông ấy nghiên cứu có thể giảm bớt triệu chứng bệnh của Omega bị thí nghiệm... khụ khụ khụ...】

Nhìn mèo lớn che miệng ho khan, Dung Thời giật giật ngón tay, lông mày nhăn lại.

【Đáng tiếc người kia mắc bệnh nan y, chưa nghiên cứu xong thì qua đời. Tôi đã sắp xếp lại thành quả nghiên cứu và đặt trong folder Y, mật mã là sinh nhật anh. Anh có thể mang tài liệu này đi tìm ông ấy ở thời đại của mình, có lẽ sẽ có cơ hội nghiên cứu thành công.】

【Ông ấy họ Kỷ, tên đầy đủ là Kỷ Minh, nguyên là viện sĩ Viện nghiên cứu sinh học trung ương, sau này tự mở phòng nghiên cứu riêng, rất cuồng y học, tôi nghĩ nhất định ông ấy sẽ cảm thấy hứng thú với phần tài liệu này.】

Họ Kỷ à? Dung Thời bảo 01 tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu.

【01: Tên gọi Kỷ Minh, đồng thời là viện sĩ Viện nghiên cứu sinh học trung ương chỉ có một người, Alpha, xuất thân quý tộc, chưa từng lập gia đình, có một đứa con trai, chính là vương hậu Kỷ Linh...】

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vị Diện Thẩm Phán Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net