Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chất dẫn dụ bất thường.
Diễn đàn học viện bùng nổ thật, đua nhau tranh cãi xem rốt cuộc Dung Thời có bao nhiêu thực lực.
Rất nhiều người cảm thấy trong ba ngày Dung Thời hầu như không gặp nguy hiểm, thuận buồm xuôi gió đến được mục tiêu, mà nếu đổi sang đội ngũ khác thì họ cũng làm được, thế nên hắn thắng cuộc chẳng qua nhờ may mắn.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều người cho rằng lúc đối phó với đàn trâu, hắn đã bộc lộ năng lực chỉ huy tài tình mà các tân sinh viên khác chẳng thể nào sánh được.
Nước miếng che kín hết bài đăng này tới bài đăng khác, người tham dự ngày càng đông, nhưng thảo luận mãi chẳng ra kết quả.
Cho tới hôm sau, một tài khoản nổi tiếng chuyên đăng bài phân tích mổ xẻ đột nhiên thêm hashtag #bí mật chuyện Dung Thời ngồi chơi xơi nước mà giành được vị trí số một, dọc đường bình yên vô sự chính là bản lĩnh lớn nhất#
【Nắng ban mai chợt hiện: Thấy nhiều người nói Dung Thời nhà tôi chỉ biết ăn uống thôi thật là nực cười, mấy bạn là học viên trường quân đội thật đấy à? Đừng có cả ngày chỉ biết hóng hớt nha, ăn nhiều quả óc chó bổ não dùm đê! Vì sao người khác chật vật còn hắn lại ăn uống dạo chơi mà dễ dàng đoạt được vị trí đứng đầu như thế? Nào, lầu hai mau đưa số liệu lên đây.】
-
Trong khoang nghỉ ngơi của chiến hạm, Dung Thời kết nối internet cho 01 để nó làm mới dữ liệu.
Được bổ sung nguồn năng lượng, chức năng của chiến giáp dần phục hồi.
【Đã cập nhật một phần dữ liệu, nhưng chỉ có dữ liệu phổ thông. 】
Kiếp trước Dung Thời có quyền hạn thiếu tướng, dữ liệu 01 lưu lại chính là những thông tin mà quyền hạn một thiếu tướng có thể xem xét. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là sinh viên bình thường, muốn bổ sung thêm dữ liệu thì nhất định phải nắm được quyền hạn.
Hoặc là xâm nhập cơ sở dữ liệu bí mật của Đế Quốc.
Dung Thời: "Được rồi, mày đưa toàn bộ thông tin về Lâm Mạt ra đây trước đã."
【Nếu làm tốt thì có được khen thưởng bằng đá năng lượng không?】
Dung Thời: "Còn tùy thời tiết."
【...】
Chỉ vài phút, trên màn hình ảo xuất hiện hai phần hồ sơ cá nhân của Lâm Mạt trong hiện tại và mười lăm năm sau.
【Tôi đã bôi đen bệnh viện nơi Lâm Mạt sinh ra, theo tư liệu thì thời điểm đó chất dẫn dụ của cậu ta đạt cấp C, mà theo tư liệu trong quân đội vào mười lăm năm sau lại là cấp A. Không hề có ghi nhận về lần phân hóa thứ hai trong khoảng thời gian từ năm mười tám tuổi đến năm ba mươi ba tuổi. Thế nhưng kết quả kiểm tra đo lường vào ngày hôm qua lại là cấp B.】
Dung Thời cẩn thận đối chiếu hai tập hồ sơ.
Cấp bậc chất dẫn dụ được quyết định ngay từ khi sinh ra, cấp C tức là chất dẫn dụ giải phóng lúc mạnh nhất đạt cấp C. Một số ít người sẽ phân hóa lần thứ hai sau khi trưởng thành, có khả năng cấp bậc chất dẫn dụ được tăng cường.
Khi sinh ra Lâm Mạt cấp C, hiện giờ cấp B, mười lăm năm sau lại là cấp A, rõ ràng số liệu có vấn đề.
Nếu số liệu bình thường, vậy bản thân người đó có vấn đề.
Dung Thời lật xem tường tận hồ sơ cá nhân của cậu ta trong mười lăm năm, quả nhiên không thấy ghi nhận về lần phân hóa thứ hai.
"Mang tư liệu về Cố Ngôn ra đây."
Sau vài phút, 01 miễn cưỡng chuyển tư liệu sang thiết bị đầu cuối của Dung Thời.
【Cấp bậc chất dẫn dụ của tên quỷ đáng ghét này chẳng thay đổi gì cả, vẫn duy trì ở cấp B.】
Cùng là cấp B, vậy một Alpha như Cố Ngôn vì sao lại bị Lâm Mạt ảnh hưởng tới mức đó nhỉ?
Ngón tay mảnh khảnh của Dung Thời gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Có điều tra được tỷ lệ xứng đôi của chất dẫn dụ không?"
【Được, nhưng mô-đun* còn trong giai đoạn phục hồi, phải đợi hai mươi bốn tiếng nữa mới có thể khởi động.】
(Mô-đun/Module: là một đơn vị được cấu thành và tạo lên tổng thể. Các module sẽ thực hiện một chức năng, nhiệm vụ và vai trò nhất định để có thể hoàn thiện tổng thể.)
Ngón tay Dung Thời dừng lại: "Chức năng này ở đâu ra thế?"
Các chương trình so sánh đối chiếu tỷ lệ xứng đôi của chất dẫn dụ đã bị cấm đoán và chặn đứng vì bị nghi ngờ xâm phạm nhân quyền, chỉ có quốc vương và ba vị lãnh đạo tối cao trong quân đội mới có thẩm quyền xem xét.
【Mô-đun bổ sung.】
"Bổ sung ư?" Dung Thời trầm ngâm: "Bổ sung khi nào?"
【Nhật ký chưa khôi phục, tạm thời không thể biết.】
Từ lúc cậu học trò ngốc tặng 01 cho hắn thì hắn vẫn luôn đeo trên cổ tay, sao nó có chức năng mới mà hắn lại chẳng biết nhỉ?
Nghĩ không ra, Dung Thời tạm gạt thắc mắc này sang một bên, đứng dậy ra ngoài.
Muốn tìm hiểu mà dữ liệu không đủ, vậy thì cần phải gặp trực tiếp hai người kia.
-
Đợt huấn luyện khảo sát đã bước sang ngày thứ tư, hầu hết học viên đều tới mục tiêu. Đạn tín hiệu hệt như pháo hoa, bên này tắt bên kia lại vụt sáng, có thể nhìn thấy đội trực thăng cứu viện bay đi khắp nơi.
Trong căn cứ, đội nhân viên y tế bận rộn đi lại giữa hành lang, đám tân sinh viên nằm lẫn lộn trong buồng y tế nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng tiếng la hét và tiếng cười quái lạ truyền ra.
"Sau hai ngày chẳng còn gì ăn, tôi bỗng nhớ chủ tịch Dung từng nướng thịt, thế là tôi cũng nướng!" Một Beta cánh tay bị treo trước ngực đang khoa tay múa chân ra hiệu: "Ai ngờ vẫn sống sót!"
"Liệu có phải chủ tịch đã sớm biết trước dịch dinh dưỡng chẳng đủ hay không nhỉ?" Một Omega mắt một mí quấn băng ở mắt cá chân nói: "Nhìn anh ấy thờ ơ lạnh nhạt nhưng đem lại cảm giác rất an toàn, cứ như việc gì cũng giải quyết được."
"Bạn nhớ hôm đối phó với đàn trâu không, anh ấy cực kỳ bình tĩnh, ôi, tôi ngưỡng mộ chết mất!" Một Omega khác cổ treo chai nước hét lên đầy phấn khích: "Chính là kiểu nắm bắt mọi thứ trong tầm tay ấy, trời, quá đỗi tuyệt vời!"
"Đối phó với đàn trâu nào cơ? Mấy bạn gặp phải đàn trâu rừng ấy hả?" Một Alpha có cặp lông mày rậm ngồi giường bệnh đối diện hỏi.
Nhắc tới việc đó, Omega mắt một mí lập tức tỉnh cả người: "Đúng vậy, hôm ấy chúng tôi..."
Trên hành lang, Lục Minh và Trương Nghị cơm nước xong xuôi, đang định đến buồng y tế để an ủi động viên mọi người thì nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, vẻ mặt tức khắc cau có.
Trương Nghị: "Kệ họ nói linh tinh."
Lục Minh cắn chặt hàm răng, ánh mắt u ám: "Chưa đến cùng thì ai thua ai thắng còn chưa ngã ngũ đâu."
Thành tích đứng đầu thì sao? Cũng chỉ là một kẻ đồng tính bừa bãi, Học viện quân đội còn lâu mới chấp nhận tân chủ tịch mang vết nhơ như thế!
Trương Nghị định an ủi đôi câu, Lục Minh đã ném những thứ mang tới vào lòng hắn ta, tức hộc máu rời đi.
Trong khoang nghỉ ngơi khác, Tần Lạc hệt đứa bé làm sai, đứng như ngọn nến: "Đã đưa hai gã kia đi rồi, nếu thuận lợi thì ngày mai sẽ có kết quả."
Tống Du ngồi dựa vào ghế, đặt cuốn sách vật lý lượng tử trên đùi: "Vậy gã ở khu huấn luyện xử lý ra sao?"
"Ném vào sông cho cá ăn rồi." Tần Lạc nghĩ lại mà lòng còn sợ hãi, cậu tức giận nói: "Bọn chúng thật to gan! Sao chúng dám xuống tay ở nơi này chứ?"
Giọng Tống Du tùy tiện, cứ như chẳng liên quan tới mình: "Nếu bây giờ không hành động mà chờ đến khi tôi trở về thì làm gì còn cơ hội nữa, đáng để mạo hiểm."
Tần Lạc bới mái tóc ngắn, ngồi xổm bên chân Tống Du, nói bằng khẩu hình: "Là..." đại điện hạ ư?
Lật trang sách, tầm mắt Tống Du đảo qua hình vẽ phức tạp.
"Xác suất không lớn, nhưng chắc chắn hắn ta không ngồi yên mà sẽ có hành động tiếp theo."
Tần Lạc: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chờ chúng ra tay à?"
Tống Du cười nhạt: "Tôi phơi bày hết nhược điểm ra rồi, hắn ta chỉ đơn giản lựa chọn cách tấn công thôi, tất cả đều đã nằm trong tầm ngắm."
Hả? Nhược điểm phơi bày ra từ bao giờ?
Tần Lạc sửng sốt, cậu nhìn chằm chằm quyển sách hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại.
Đánh đập anh trai, rời nhà trốn đi, tác phong phản nghịch, tai tiếng đồng tính, má ơi chẳng phải nhược điểm đó sao?
Khiến đối phương tấn công theo hướng mình đã vạch sẵn, dùng phương pháp ám chỉ tâm lý một cách thỏa đáng.
Tần Lạc giơ ngón tay cái: "May mà em không phải kẻ thù của anh, chắc chắn ai đấu trí với anh sẽ chẳng có kết cục tốt."
Tống Du cầm tờ giấy nháp, kê lên trang sách tính toán.
"Không hẳn đâu."
Tần Lạc: "Còn ai giỏi hơn anh nữa?"
Ngòi bút chì vạch ngang bản nháp, giọng Tống Du lành lạnh: "Tên khốn nào đó dám ăn Thỏ Thỏ nướng."
Tần Lạc: "..." Vẫn còn ghi thù cơ à.
Thỏ Thần là cấm kỵ của điện hạ, trừ bỏ cậu ta ra thì chẳng một ai biết, ngày thường không cho phép nhắc tới, không cho phép tiếp cận.
Tần Lạc cảm thấy, điện hạ coi Thỏ Thần là mảnh đất thuần khiết duy nhất trong lòng.
Thế nhưng hôm ấy chính anh cũng ăn còn gì.
-
Trên đường trở về Học viện, Dung Thời hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa Cố Ngôn và Lâm Mạt.
Khi đó Cố Ngôn rất sợ hãi, tinh thần hoảng hốt. Còn Lâm Mạt thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng trong, chẳng hề giống Omega trải qua kỳ động dục đầu tiên.
Lâm Mạt nói cậu ta bất cẩn đánh rơi thuốc ức chế, và mối quan hệ chẳng mấy thân thiết với Cố Ngôn đều mâu thuẫn với sự thật.
Cậu ta càng giấu giếm, Dung Thời càng khẳng định, Lâm Mạt cố tình muốn Cố Ngôn đánh dấu mình.
Nhưng xuất phát từ mục đích gì và làm cách nào để đạt được thì lại chưa rõ ràng lắm.
Trở lại trường học, Dung Thời về ký túc xá, chưa kịp uống ngụm nước nào đã bị Thiên Phàm nhắn tin gọi tới văn phòng.
Trong văn phòng, Thiên Phàm cầm cốc giữ nhiệt thở dài, nói lời thấm thía: "Nhóc Thời à, cậu thích Alpha thật đấy ư?"
Ông chiếu vài tấm ảnh chụp lên giữa không trung.
"Mấy vị lãnh đạo gọi tôi về để thảo luận việc này vào hôm qua, cấp cao trong quân đội rất bất mãn, túm lấy nhược điểm này để phản đối cậu làm tân chủ tịch. Tôi mất ngủ một đêm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên tâm sự với cậu trước."
Ảnh chụp đều là Dung Thời và Tống Du, quần áo lộn xộn bước ra khỏi hang động và đứng cạnh nhau thay đồ trong nhà tắm công cộng.
Nói mờ ám kỳ thật không có, nhưng trước đó họ từng công khai nên nó mang ý tứ sâu xa.
Dung Thời: "Có phải Lục Hữu Khải tạo áp lực không?"
Thiên Phàm chẳng trả lời, ngầm đồng ý: "Alpha với Alpha yêu nhau đâu có kết quả tốt, Omega ưu tú nhiều như vậy cũng chẳng đủ cho cậu lựa chọn ư? Hiện giờ cậu nên chăm chỉ học tập rèn luyện, đừng nghĩ tới những chuyện khác."
Câu được câu chăng ông khuyên bảo hắn rất nhiều, không hề phản đối chuyện hắn yêu Alpha, mà chỉ bảo hắn quá ưu tú, tuyệt đối đừng để xuất hiện vết nhơ.
Nhưng Dung Thời vẫn trầm mặc, bởi hắn chẳng biết phải nói thế nào.
Hơn nữa hắn đâu có nghĩ tới chuyện đó.
Lục Hữu Khải là bạn chiến đấu với cha hắn, kiếp trước tuy hắn chẳng tuyên bố mình đứng về phe ông ta, thế nhưng vẫn luôn được ông ta nâng đỡ, sau khi có địa vị cao thì hắn đền đáp rất nhiều.
Hắn luôn coi ông ta là một người thầy, là bậc cha chú. Cho tới chiến dịch cuối cùng, hắn mới nghi ngờ chuyện Lục Hữu Khải đối xử tốt với hắn không chỉ đơn giản như vậy.
Chờ Thiên Phàm nói xong, Dung Thời lạnh nhạt lên tiếng: "Thực ra... trước đó không bao lâu em phát hiện mình là đồng tính luyến ái, lúc ấy em chẳng còn thiết sống nữa."
Thiên Phàm: "..."
Thiên Phàm: "!!!"
"Thành tích xuất sắc thì sao, chắc chắn quân đội chẳng chấp nhận người như vậy, chi bằng sống ngây ngốc, được ngày nào hay ngày ấy." Dung Thời đan tay vào nhau đặt trước người, mắt cụp xuống, không thấy rõ cảm xúc: "Thực xin lỗi thầy, em không phải cậu học trò ngoan."
"Cậu bình tĩnh đã!" Thiên Phàm suýt đánh rơi chiếc cốc trong tay: "Đừng từ bỏ hy vọng! Cuộc sống này có rất nhiều điều tốt đẹp!"
Dung Thời: "Em nghĩ tới chuyện quậy phá, cho dù đã cố gắng nhưng em chỉ muốn buông tay thôi."
"Đừng, đừng nghĩ vậy! Alpha yêu Alpha đã là gì, nào phải chuyện bậy bạ!" Thiên Phàm dịch sát lại gần Dung Thời: "Cậu nhìn xem Beta yêu Beta nhiều lắm, Alpha yêu Alpha cũng có gì khác biệt đâu, tôi thấy cậu và nhóc Tống rất xứng đôi!"
Dung Thời: "Nhưng mà..."
"Cậu yên tâm!" Thiên Phàm kích động tới mức âm lượng tăng lên quãng tám: "Nhất định tôi không cho phép học trò của mình bị hắt hủi xa lánh bởi vấn đề tính hướng, thời đại nào rồi, ai còn để ý tới chuyện này cơ chứ?"
Dung Thời: "Nhưng mà em..."
Thiên Phàm: "Cậu đừng nghĩ dại! Ngày mai tôi sẽ gặp lãnh đạo để nói chuyện! Tôi bảo đảm cậu sẽ giữ được vị trí chủ tịch! Cậu yên tâm, người thầy này vĩnh viễn đứng về phía cậu!"
Nửa tiếng sau, Dung Thời mở cửa nhìn Thiên Phàm gật đầu: "Cảm ơn thầy, em thấy thoải mái hơn nhiều rồi ạ!"
Thiên Phàm vẻ mặt trấn an, phất tay cười với hắn: "Tốt tốt tốt, về sớm một chút còn nghỉ ngơi."
Mười phút sau, Thiên Phàm dần dần hồi tưởng lại.
Không đúng, chẳng phải mình nên khuyên bảo nó đừng nghĩ tới chuyện yêu Alpha, chăm chỉ học tập rèn luyện à?
Tại sao đến cuối một mục đích cũng chẳng đạt được mà còn cổ vũ nó yêu Alpha?
Mẹ kiếp! Lại bị thằng nhóc thối kia kéo trật khỏi đường ray rồi!
Thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ hai vừa tan tầm đi ngang qua cửa văn phòng Thiên Phàm, đang định vào chào hỏi thì nghe thấy phía bên trong truyền ra tiếng khóc lóc.
"Thằng nhóc chết bầm, cậu làm người có được không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");