Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong ký túc xá mầm non, Coca ăn no, bụng phồng lên, dang chân tay ngủ ngon lành trên giường.
Hai anh em đối diện nhau, ngồi xếp bằng trong phòng khách nhỏ.
"Không lâu sau khi anh xảy ra chuyện thì anh Du tới tìm em."
Hồi tưởng sự việc kiếp trước, Miên Miên buồn bực, ăn miếng bánh gạo nếp để xoa dịu.
Dung Thời: "Em còn nhớ rõ lúc nào không?"
"Ngày thứ ba sau khi nhận được thông báo từ quân đội." Miên Miên vừa ăn vừa kể: "Có người nói với em là anh chết trận, không tìm thấy xác, lúc đó em đã yếu tới mức không ra khỏi cửa được, vì việc ấy mà khóc rồi hôn mê rất nhiều lần."
Dung Thời xoa đầu cậu bé: "..."
Kiếp trước, Miên Miên càng lớn càng suy nhược, chính vì để cậu bé có điều kiện y tế tốt hơn, lại ở gần để tiện trông nom, hắn mới chuyển nhà đến quận Thánh Võ trên tinh cầu Đế Đô.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chưa kịp chuyển đến.
Miên Miên liếm ngón tay, ra dáng ông cụ non thở dài: "Ba chẳng tỉnh lại, anh cũng đi rồi, biết mình chẳng trụ được bao lâu, nên em đã chuẩn bị xong di ảnh và qua chào hỏi hàng xóm, dặn anh ấy nếu ba ngày không thấy em xuất hiện thì giúp em giải quyết hậu sự."
Dung Thời: "..."
Miên Miên: "Không ngờ qua hai ngày, anh Du tới, nói là anh nhờ anh ấy chăm sóc em. Vốn dĩ em chẳng tin, bởi xét tính cách của anh thì sao có thể có bạn bè được, còn đẹp trai như thế."
Dung Thời: "..."
Bị bất cứ ai chỉ trích cũng không sao cả, ngoại trừ người nhà.
Hắn cố gắng phản bác: "Anh không cần quá nhiều bạn bè."
"Nhưng đó đều là cấp dưới hoặc đồng nghiệp đúng không?" Miên Miên khép đôi chân, khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm nghiêm túc: "Nói chính xác thì bạn đời đâu phải bạn bè, thế cho nên đúng là anh chẳng có bạn."
Dung Thời: "............"
Dung Thời: "Quay lại việc chính."
Chẳng phải do anh chuyển đề tài sao?
Miên Miên thầm phàn nàn rồi mới nói tiếp: "Anh ấy giới thiệu thân phận vương tử, cho em thấy thiết bị đầu cuối của anh và bảo anh vẫn còn sống. Chỉ cần lý do này thì dù có nguy hiểm hay không, em cũng phải đi theo anh ấy để kiểm tra."
Với miệng lưỡi Tống Du, lừa Miên Miên chỉ là trò trẻ con.
Dung Thời hồi tưởng lại tình cảnh cậu phải đối mặt lúc đó.
Kiếp trước hắn không để ý nên nắm được rất ít tin tức, chỉ biết sau khi cắt bỏ tuyến thể cậu đã tới một tinh cầu xa xôi an dưỡng, từ bỏ cạnh tranh ngôi vị.
Nhưng xét từ đoạn video kia, mèo lớn đã kế thừa ngai vàng.
Chẳng lẽ 20 năm qua, Tống Kha chơi đến mức hỏng?
Dung Thời: "Em được anh ấy đưa tới tinh cầu nhỏ chăm sóc à?"
Miên Miên lắc đầu: "Lúc đó chiến tranh vẫn đang diễn ra, anh ấy vội đến chân không chạm đất, chẳng có thời gian chăm sóc em, bèn dành một chỗ trên chiến hạm cho chúng ta, nhưng dù bận rộn tới đâu chăng nữa, cứ cách hai ba ngày là lại tới thăm anh."
Đôi mắt Dung Thời mở to, hắn chưa chết thật?
Miên Miên: "Nhiều lần em thức dậy vào nửa đêm, đều thấy anh ấy ngồi trước giường bệnh, rạng sáng lại đi làm, chẳng biết mỗi ngày nghỉ ngơi được mấy giấc? Vốn dĩ sức khỏe không tốt lắm, lại còn..."
"Sức khỏe không tốt lắm?" Dung Thời như bị đâm vào tim, cơn đau lan xuống từng đầu ngón tay.
"Tuyến thể anh ấy bị tổn thương, không thể kiểm soát được việc thu phóng chất dẫn dụ, bình thường đều phải đeo vòng phòng hộ ở cổ." Nói tới đây, Miên Miên đột nhiên nhớ ra, bèn bổ sung thêm: "Nhưng những lúc ở trong phòng bệnh, anh ấy lại gỡ nó ra, bởi anh ấy nghĩ có lẽ chất dẫn dụ sẽ kích thích anh tỉnh dậy."
Dung Thời không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia, giọng khẩn trương: "Vậy... anh có tỉnh dậy không?"
Khi thắc mắc vấn đề này hắn biết mình thật ngu xuẩn, bởi nếu tỉnh dậy thì đâu có chuyện hắn chẳng có chút ấn tượng nào hết.
"Trước khi em ngủ đông anh vẫn không tỉnh dậy." Miên Miên giải thích: "Em đột ngột bước vào kỳ động dục đầu tiên, cơ thể chịu không nổi, bác sĩ đều bảo vô phương cứu chữa, còn anh Du nhất quyết muốn em ngủ đông, bảo chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho em."
Dung Thời trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Cách lúc anh gặp chuyện bao nhiêu lâu?"
"Chưa đầy nửa năm." Miên Miên nói tiếp: "Lúc em tỉnh dậy đã là mười năm sau, anh Du bảo cách duy nhất để em sống sót là quay trở về lúc nhỏ, nhưng tỷ lệ thành công chưa đến một phần vạn, hỏi em có muốn thử hay không."
Chưa đến một phần vạn, thấp hơn nhiều so với xác suất của một sự kiện không thể xảy ra.
Tai Dung Thời văng vẳng câu nói của mèo lớn.
Nếu như thất bại...
Hắn chẳng dám nghĩ tiếp, lạnh nhạt hỏi: "Lúc đó anh ấy đã là quốc vương phải không?"
Miên Miên cầm miếng bánh gạo nếp cắn một miếng: "Trước khi em vào khoang ngủ đông thì anh ấy đã là quốc vương, nghe nói anh để lại cho anh ấy dữ liệu quan trọng gì đó, khiến mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều."
Là dữ liệu chiến trường 01 lưu trữ chăng?
Lần xuất chinh ấy, chiến hạm chủ AI Xi Vưu phát hiện mấy quân đoàn đồng loạt hạ cánh xuống một tinh cầu nhỏ, hắn cho rằng tinh cầu kia có vấn đề, bèn tới kiểm tra xem có cần chi viện hay không, ai ngờ bị bao vây tấn công.
Tin tình báo chậm chễ làm hắn rơi vào thế bị động, đến khi 01 phát hiện âm mưu tạo phản, hắn mới phản công toàn diện.
Đáng tiếc số lượng quân địch nhiều hơn gấp mười lần, cuối cùng đành phải liều mạng chết chung.
Nếu vậy, kiếp trước căn bản Tống Kha không liên quan.
Nhưng chút dữ liệu ít ỏi về chiến trường vẫn chưa đủ để xác định những mục tiêu khác của kẻ thù.
Đè nén thắc mắc, Dung Thời hỏi cậu bé: "Ngoại trừ những điều này, em nghĩ lại xem liệu có bỏ sót gì không?"
Miên Miên cẩn thận đậy nắp hộp đồ ăn nhẹ, ngẫm nghĩ hồi lâu.
"Anh Du thật sự thích anh, em thấy anh ấy gọi anh là vợ."
Dung Thời: "..."
Miên Miên: "Còn bảo nếu anh không tỉnh lại sẽ đè anh ra."
Dung Thời: "............"
Có khi chú mèo điên kia dám làm thật.
Hắn do dự hỏi: "...Anh ấy không làm vậy đúng không?"
Miên Miên lắc đầu, ghét bỏ: "Sao mà ăn nổi, anh đã nằm mấy tháng, khẩu vị cũng quá nặng."
Dung Thời: "..."
Trước khi về, hắn bỗng nhớ ra, quay đầu lại hỏi.
"Sao lần đầu gặp ông Tần em lại sợ hãi như vậy?"
"Suýt nữa quên mất." Miên Miên vỗ trán, đi theo ra tới huyền quan: "Có lần em nghe thấy anh Du nói với một người, hạng mục nghiên cứu của ông Tần có liên quan tới tổ chức kia, chắc hẳn thế nên em mới nghĩ ông ấy là người xấu."
Dung Thời: "Hiện giờ vì sao lại cảm thấy ông ấy là người tốt?"
"Em cũng không chắc lắm." Miên Miên ngẫm nghĩ: "Lúc em ở nhà ông ấy, có mấy hôm phát sốt, ông ấy không chợp mắt để trông nom em suốt hai ngày, nếu ông ấy coi Omega như là một công cụ, thế thì đâu cần lo lắng tới mức đó? Cũng không phải giả vờ trước mặt một đứa trẻ ba bốn tuổi như vậy."
Dung Thời: "Ừ."
Miên Miên ngẩng đầu ngó hắn: "Anh, rốt cuộc kia là tổ chức gì, có liên quan tới bệnh của em sao?"
Dung Thời vỗ vỗ đầu cậu bé: "Chuyện này một hai câu không thể giải thích rõ được, tạm thời em cứ ở trường đã, người của ông Thiên sẽ bảo vệ các em, có chuyện gì cứ gọi cho anh."
Miên Miên bĩu môi: "Vâng."
Dung Thời: "Nếu em đã trở lại thì từ hôm nay bắt đầu tham gia khóa học của trường quân sự đi, anh gửi giáo trình tới thiết bị đầu cuối sau, một tháng anh sẽ kiểm tra một lần."
Miên Miên: "............"
Anh là ác quỷ à?
6 giờ sáng, trong phòng ngủ quốc vương tràn ngập hương thơm lạ lùng.
Trên giường, Tống Chinh toàn thân vã mồ hôi lạnh, cau mày, liên tục xoay mình kéo cổ áo, thỉnh thoảng đập tay vào chăn, ngủ không yên giấc.
Kỷ Linh mặc áo ngủ, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha sang trọng, tay bưng cà phê, ánh mắt liếc về phía Tống Chinh tràn đầy vẻ khinh thường không thèm che giấu.
Cho tới 6 rưỡi, ông ta mới ngừng giải phóng chất dẫn dụ, mở hệ thống, thanh lọc toàn bộ chất dẫn dụ trong phòng.
Kỷ Linh bước tới ngồi lên mạn giường cạnh Tống Chinh.
Mười phút sau, Tống Chinh đúng giờ tỉnh dậy.
"Bệ hạ, chào buổi sáng." Kỷ Linh đỡ ông ngồi lên, bưng tách cà phê đưa tới trước mặt: "Ngài đổ mồ hôi khắp người, gặp ác mộng sao?"
Tống Chinh không nhận cà phê, bực bội xốc chăn xuống giường.
"Quên rồi."
Kỷ Linh đặt tách cà phê xuống: "Sáng nay em có hẹn, muốn rời cung một chuyến."
Tống Chinh chẳng quay đầu lại, đi thẳng vào phòng tắm: "Không cần phải thông báo lịch trình hằng ngày như thế."
"Em sợ ngài không tìm được em, lại lo lắng." Kỷ Linh mỉm cười đứng dậy bước ra ngoài, đáy mắt lại lạnh lẽo.
Vừa ra cửa thì gặp Bạc Vinh đi tới.
Bạc Vinh mặc tây trang phẳng phiu, đeo cặp kính không gọng, dáng người đĩnh đạc, bước đi như cơn gió, chẳng lộ ra chút tuổi tác nào.
Đi đến gần Kỷ Linh khoảng ba bước, ông hơi khom lưng chào hỏi: "Vương hậu điện hạ, chào buổi sáng."
Kỷ Linh nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt đánh giá ông, giọng điệu khinh thường: "Càng ngày anh càng trẻ ra nhỉ, bao nhiêu lần tôi cứ tưởng nhầm anh là một vị tướng quân nào đó đang bước tới."
Bạc Vinh ung dung nói: "Đa tạ ngài tán dương, thân là trợ lý đặc biệt của bệ hạ, dĩ nhiên phải chú trọng ngoại hình."
Kỷ Linh cười cười, cằm hơi hất lên: "Bệ hạ dậy rồi, anh vào đi."
Bạc Vinh khom lưng lần nữa, bước vào phòng ngủ của quốc vương.
Tống Chinh tắm rửa xong rồi đi ra, Kỷ Linh đã rời khỏi đó, căn phòng lớn chỉ có Bạc Vinh đứng thẳng tắp.
"Có mang theo không?" Ông mở quầy rượu, tự rót cho mình một ly.
Bạc Vinh bước tới, tay phải đưa vào vạt áo tây trang, móc từ túi bên hông ra một ống tiêm, phía trên có hàng ký tự nhỏ - syt7737.
"Dùng thuốc không được uống rượu, bệ hạ à."
Tống Chinh đang đưa chiếc ly đến bên môi thì khựng lại, bực bội đặt xuống.
Bạc Vinh mở nắp, điều chỉnh rồi tiêm vào cánh tay Tống Chinh.
Khuôn mặt nghiêm túc bỗng hiện ý cười: "May mà y cực ghét, bằng không ngài khó giữ được trinh tiết."
Tống Chinh: "..."
Biểu cảm bực bội biến thành đen xì: "Đây là lời cậu nên nói hả?"
Bạc Vinh đổi về mặt liệt trong một giây, rút mũi kim, cung kính đáp: "Xin lỗi, bất cẩn nên lỡ nói lời thật lòng."
Tống Chinh: "..." Má.
Bạc Vinh chỉnh gọng kính: "Cơ sở dữ liệu bị phá hủy, sớm hay muộn y cũng biết, chắc chắn sẽ có hành động thôi."
Tống Chinh đè nén cơn bực bội, buông cổ tay áo, xoa xoa thái dương vẫn còn đau nhức, giọng lạnh lẽo: "Ai ngờ chúng ta bố trí lâu như vậy vẫn không lấy được, thế mà hai đứa nhỏ đánh bậy đánh bạ lại giành trước, đúng là chúng ta quá coi thường thực lực của tụi nhóc rồi."
Bạc Vinh nhíu mày: "Đã tới bước này thì không thể quay đầu, chỉ đành tăng cường người bảo vệ hai đứa nhỏ thôi."
Tống Chinh: "Vậy cũng tốt, đã lấy được cơ sở dữ liệu, kế hoạch ban đầu có thể tiến hành sớm hơn vài năm."
Bạc Vinh từ tốn hỏi: "Bọn họ hành động rồi, chúng ta có phối hợp không?"
Tống Chinh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
-
Cha đột ngột ngã ngựa, Triệu Loan xin nghỉ dài hạn, tình huống giống hệt Trương Nghị lúc trước, cứ như lịch sử tái diễn.
Trên diễn đàn rất nhiều người lặng lẽ bàn tán, ai cũng cảm thấy phong thuỷ bên người Lục Minh xấu, chứ không sao cứ đi cùng với hắn lại gặp xui xẻo thế?
Không ngờ nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Một ngày trước kỳ thi hàng tháng, Trương Nghị thế mà trở lại.
Ngày thi, phần lớn sinh viên nhìn Trương Nghị thản nhiên bước theo Lục Minh, cảm thấy thật kỳ diệu.
Sáng tinh mơ, Dung Thời đúng giờ mở mắt, phát hiện gối ôm Meo Meo trong lòng biến mất.
Rửa mặt xong đi ra cửa, liếc mắt thì thấy Tống Du đang luống cuống trong bếp.
Mái tóc cậu chia thành nhiều lớp, lớp dài nhất đã chạm xuống vai, được cậu buộc tạm, đem lại cảm giác về vẻ đẹp hỗn độn.
Quan trọng là gương mặt đẹp, thế nên để kiểu tóc nào cũng đẹp.
Dung Thời thưởng thức một lát, chụp trộm mấy tấm ảnh rồi mở ra nhìn - góc nghiêng của vợ mình thật hoàn hảo.
"Ngắm đủ chưa? Mau tới đây giúp một tay nào, sao cái lò nướng này lại hỏng rồi?" Giọng Tống Du cáu kỉnh vang lên cùng với tiếng gõ vào kim loại.
Dung Thời bước tới gạt tay cậu ra: "...Em còn gõ nữa thì nó hỏng thật đấy."
Hắn nhấn vài lần lên bảng điều khiển, lò nướng bắt đầu hoạt động bình thường.
Dung Thời quay sang nhìn cậu: "Sao hôm nay vương tử điện hạ lại có nhã hứng dậy sớm nấu bữa sáng cho anh vậy?"
Tống Du khoanh tay tùy ý dựa vào bàn, nóng nảy: "Em tính làm bánh quy nhân lúc anh chưa tỉnh dậy, bây giờ thì hay rồi, kế hoạch hỏng bét tại chiếc máy này trục trặc."
Dung Thời: "Lén ăn kẹo mà nói đúng lý hợp tình nhỉ?"
Tống Du: "Của anh anh quản, của em em ăn, chả liên quan gì hết."
Dung Thời: "..."
Hắn tiến gần một bước, đôi tay vòng qua hai bên hông Tống Du rồi chống lên mặt bàn sau lưng, nhốt cậu trong lồng ngực.
Tóc hai bên được Tống Du buộc gọn ra sau, lộ dáng cằm và vành tai trắng nõn, Dung Thời bị mê hoặc, hôn lên má cậu.
Bỏ qua, vì thời gian chờ đợi mười năm, phá lệ một lần.
Dung Thời: "Chỉ được ăn một cái, không cho nhiều hơn."
Tống Du: "..." Móa.
Vợ như này chả thèm.
Buổi sáng ngày thi, hai người đến trường.
Thầy chủ nhiệm sinh viên khóa 4 đứng đó hệt thần giữ cửa, ánh mắt hận không thể lột con người ta một tầng da.
Ông xoa xoa tay bảo: "Nhóc con, bài kiểm tra lần này tuyệt đối cao cấp hơn thầy Triệu, chắc chắn sẽ làm cho nhóc phải kinh ngạc."
Triệu Khải Tề vô cùng bất mãn: "Tự khen mình thì cứ khen, tại sao phải chà đạp tôi? Có muốn thi chạy 5 nghìn mét không?"
Trịnh Hải cười tủm tỉm: "Các thầy đừng như vậy, dạy dỗ bao nhiêu năm rồi sao chẳng ổn trọng chút nào hết? Vậy chiều nay tính chạy bộ 5 nghìn mét thật đấy à?"
Triệu Khải Tề đang định lên tiếng, thì giật mình bởi tiếng quát lớn của Thiên Phàm.
Thiên Phàm đẩy họ ra, đôi mắt sáng ngời: "Mấy lão già ấu trĩ này đang đặt cược ấy mà, không cần để ý tới họ, các cậu cứ thi tốt là ok."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Thấy họ vào phòng thi, thầy chủ nhiệm khóa 4 đè nén phấn khích, bảo: "Lần này tôi cam đoan chúng nó không được 60 điểm."
Triệu Khải Tề dưới sự uy hiếp của Thiên Phàm, hạ thấp giọng: "Biết đâu đấy."
Thầy chủ nhiệm khóa 4: "Chắc chắn không thể nhiều hơn điểm số 61!"
Ba giờ sau, Dung Thời và Tống Du bình tĩnh rời đi trong tiếng quỷ khóc sói gào quen thuộc.
Cùng thời điểm đó, bốn vị chủ nhiệm ngồi trong văn phòng Thiên Phàm, từng người tay ôm bình giữ nhiệt, mắt chăm chú dõi theo nền tảng hệ thống.
"Ra rồi ra rồi!"
Triệu Khải Tề kích động hô to.
Mọi người đồng loạt nhìn vào vị trí số một.
Dung Thời và Tống Du đứng đầu với điểm số 61,5.
"Quá khinh người!" Thầy chủ nhiệm khóa 4 nháy mắt khóc rống lên: "Sao kỹ năng ra đề của tôi lại kém hơn thầy Triệu? Nhất định hệ thống trục trặc rồi!"
Triệu Khải Tề cười ra nước mắt, căn bản không ngừng được.
"Tôi không phải kẻ lót đế nữa!"
Thiên Phàm: "..."
Mấy lão già ấu trĩ này, phiền chết đi được.
Buổi chiều khảo hạch kỹ năng thực chiến, xong thì vừa vặn tới kỳ nghỉ cuối tuần.
Khảo hạch kết thúc, Tần Lạc tắt hệ thống mô phỏng, vừa ngáp vừa bước về phía Tống Du: "Anh, cuối tuần này có muốn ra ngoài chơi không?"
Tống Du đứng dậy: "Muốn, nhưng không phải với cậu."
Mặt Tần Lạc cứng đờ: "...Có đối tượng thì ghê gớm lắm hả?"
Sinh viên xung quanh nghe thấy, đồng thanh đáp: "Có đối tượng đúng là ghê gớm thật."
Tần Lạc: "..." Móa.
Sáng nay mình bước chân trái ra khỏi cửa à? Tại sao lại bị tập thể công kích?
Rời phòng thi, Tống Du đứng ở cổng lớn mở thiết bị đầu cuối, một chiếc xe bay màu đen nhanh chóng hạ cánh.
Trước mặt bao nhiêu sinh viên, cậu làm trò mở cửa xe, mỉm cười bảo Tần Lạc: "Tôi với chị dâu cậu hẹn hò, chủ nhật mới về, không phải chờ cơm."
Tần Lạc: "..."
Mọi người: "..."
Đòn chí mạng.
Xe bay rời đi, Dung Thời quan sát tình hình qua gương chiếu hậu.
【01: Chiếc xe theo dõi đã rời khỏi phạm vi giám sát.】
【00: Nó bị chặn lại rồi.】
Dung Thời: "Ừ."
Hắn tăng lên tốc độ nhanh nhất, xe mau chóng chui vào một tòa kiến trúc đôi.
Mười phút sau, xe bay vào một kho hàng đang mở cửa, thêm vài phút, một chiếc xe khác bay ra.
Thiết bị đầu cuối vang lên, Tống Du nhìn thoáng qua: "Phi thuyền tới rồi."
Dung Thời: "Tốt."
Một tiếng sau, trên phi thuyền.
Tống Du phản hồi báo cáo cấp dưới gửi tới xong, mở diễn đàn ra xem.
Sự trở lại đột ngột của Trương Nghị chắc chắn khiến dư luận xôn xao.
Thảo luận chỉ ít ỏi một vài bài, dư luận vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Đang định đóng diễn đàn, Tống Du bỗng chú ý tới lầu tình yêu đích thực.
Cậu nhớ rõ trước đó mình còn tranh cãi với một anti-fan không biết xấu hổ.
Click mở bài đăng, mấy lượt rep lại trong vài ngày gần đây hiện lên...
"Ngay cả anti-fan lớn nhất cũng thành fan trung thành, Dung papa nhà ta lúc nào chả ưu tú vậy!"
"Tống mỹ nhân nhà tôi đẹp trai nhất, không tiếp thu phản bác."
"Mau cút xéo ra khỏi lầu tình yêu đi, chặn ID, anti chuyển thành fan chúng tao éo hiếm lạ!"
"Cút xéo! Con mèo nào mà không ăn được cá? Chúc mày vĩnh viễn không ăn được cá nhá!"
"Bé mèo ăn cá nhà tôi, Tống mỹ nhân chúng tao không cần mày thích đâu, thoát fan ngay và luôn dùm cái! Xin camon!"
"Thật ra cũng chả cần phải gay gắt như vậy, đổi góc độ mà ngẫm lại xem, chẳng phải trên đời này sẽ thiếu đi hai đứa bôi đen cặp chồng chồng chủ tịch sao? Chuyện tốt mà!"
Tống Du kéo lên trên và trông thấy hình chụp bình luận trả lời của ID kia.
Dung Thời liên lạc với Thiên Lí xong, trông thấy cậu nhìn màn hình cười ha hả, bèn hỏi: "Đang xem gì thế?"
Tống Du chuyển màn hình về chế độ công khai.
"Có người trước đó là anti-fan của em, bây giờ chả hiểu sao lại tâng bốc nịnh nọt em." Cậu cười khẩy: "Hay là kẻ tâm lý biến thái nhỉ?"
Tâm lý biến thái? Dung Thời cau mày.
"Đâu? Anh bảo 01 tra IP xem."
Quá nhiều bình luận nên không thể tìm được, Tống Du chuyển vào phần rep, chỉ ID phía trên rồi bảo: "Đây, chính là tên ngốc này."
Dung Thời nhìn theo.
Sau khi thấy rõ ID: "..."
Nhìn ID rep lại: "............"
"Nửa năm không ly hôn thì sửa họ Dung hả?" Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Không cần phiền toái vậy đâu, anh cho phép em sửa thành họ của anh bất cứ lúc nào."
Tống Du: "?"
Cậu nhìn màn hình, rõ ràng bên trên không viết những lời này.
Cậu khó hiểu nhìn Dung Thời, rồi chợt nhận ra khi ánh mắt cả hai chạm nhau.
Chẳng lẽ ID kia...?
Tống Du cười khẩy: "Em là cái thá gì à? Hả?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");