Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bốn giờ sáng cùng ngày, trên diễn đàn nặc danh trường quân đội, ông hoàng chuyên mổ xẻ đăng bài phân tích về cuộc chiến đấu của Dung Thời và Lưu Hoành.
【Nắng ban mai chợt hiện: Nội dung dễ gây nhồi máu cơ tim, trước khi đọc bài phân tích hãy hít sâu vài hơi, ai đau tim hay cao huyết áp xin vui lòng bấm biểu tượng thoát kịp thời, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chủ nhà không chịu trách nhiệm.】
Bài đăng cứ từng bức từng bức chụp lại chi tiết động tác chiến đấu của hai người, đính kèm là tài liệu tham khảo.
Lúc tận mắt chứng kiến, mọi người đều kinh ngạc than thở không thôi bởi combo mượt như tơ mềm như lụa của Dung Thời. Hiện giờ lại quan sát thao tác nhấn phím cả chuỗi, quả thực ai cũng phải thốt lên hai chữ - tuyệt vời.
"Thế này thì tốc độ nhấn phím phải nhanh tới mức nào? Cho dù phản ứng kịp thời thì tốc độ của ngón tay cũng đâu có theo kịp!"
"Rốt cuộc hắn là vị thần tiên tu ở ngọn núi nào thế?"
"Tui nhất định phải rèn luyện học hỏi thêm ở Star Wars, cố lên, không gì không làm được."
"Nghe nói cha của Dung Thời cũng là sĩ quan, chắc đã được huấn luyện từ nhỏ nên không giống với người thường."
"Cha Dung Thời là sĩ quan ư?"
"Họ Dung không phổ biến, sao tôi lại chưa từng nghe danh sĩ quan nào mang họ Dung nhỉ?"
Sáng hôm sau chỉ có tiết chính trị, Dung Thời bèn hẹn gặp Lưu Hoành tại căng tin số 8 vào lúc mười giờ.
Chín giờ bốn mươi lăm phút Dung Thời đến, bọn Lưu Hoành đã gọi đồ uống ngồi chờ.
Thời điểm này căng tin thưa thớt người, họ cố ý chọn chỗ kín đáo được che chắn bằng bức vách quấn dây leo.
"Người anh em, có câu này tôi cần phải hỏi trước, cậu muốn điều tra vụ án hay chỉ lấy chúng tôi ra làm vỏ bọc thôi?"
Diện mạo Lưu Hoành lỗ mãng hệt như giọng nói của hắn, nếu cởi bỏ quân phục bước ra khỏi trường thì chẳng khác gì mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Dung Thời đặt quyển sách chính trị sang một bên, nhấp ngụm đồ uống họ đã gọi sẵn.
"Nếu muốn ra oai thì tôi nghĩ trận thi đấu ngày hôm qua đã đủ rồi, đâu cần phải phiền phức vậy."
Lưu Hoành quan sát hành động của hắn, cảm thấy khó hiểu.
Quân nhân có tính cảnh giác cực kỳ cao, chẳng bao giờ đụng vào đồ ăn thức uống rời khỏi tầm mắt ở chốn đông người.
Nhưng hắn vẫn uống cốc nước kia.
Rốt cuộc tân chủ tịch này mất não hay thế nào, tại sao lại tín nhiệm những kẻ nổi tiếng quậy phá hung ác như bọn họ.
Lưu Hoành châm chước trong chốc lát rồi trầm giọng nói: "Việc này liên quan đến thanh danh của một người anh em tốt của chúng tôi, nếu cậu không muốn giúp đỡ thì mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức, xử phạt hay làm gì tùy ý cậu."
Dung Thời lạnh nhạt thúc giục: "Tôi chỉ có nửa tiếng thôi, anh hãy nói nhanh lên."
Lưu Hoành: "..."
"Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, cứ thử xem." Alpha cao gầy bên tay trái Lưu Hoành nói khẽ: "Chúng tôi gọi Omega kia tới nhà kho để xin lỗi, chứ muốn đánh cậu ta thì đã đánh ngay trên đường, việc gì phải đến nhà kho cho rắc rối."
Lời này rất hợp với phong cách trùm trường, nhìn thấy ai ngứa mắt sẽ đập ngay tại trận, việc gì phải che giấu.
Trái lại khiến Dung Thời nghĩ tới cậu Alpha tóc vàng nào đó với hành vi quái đản, luôn mồm gọi người khác là trùm trường của trùm trường, trong khi cậu ấy nào có ngoan ngoãn gì cho cam.
Dung Thời: "Xin lỗi ư?"
Alpha cao gầy: "Trước đó người anh em của tôi bị..."
"Bạch Đình!" Lưu Hoành trầm giọng.
Khóe mắt thấy Lưu Hoành đan ngón tay vào nhau, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch, Dung Thời yên lặng, kiên nhẫn chờ.
"Trước khi tân sinh viên nhập học, một Omega bất ngờ động dục, bị Alpha vô tình đi ngang qua đánh dấu tạm thời." Kể tới đây, Lưu Hoành cười khổ: "Kẻ xui xẻo ấy chính là người anh em của chúng tôi."
Dung Thời: "Người anh em ấy là Omega sao?"
"Không, là Alpha!" Giọng Lưu Hoành cao thêm mấy độ: "Ai thèm đánh dấu Omega chứ! Hắn vốn có bạn trai nhỏ rồi mà!"
Ngửi thấy mùi máu chó nồng đậm, Dung Thời thờ ơ hỏi: "Cho nên anh ta bị bạn trai đá, và các anh đến tìm Omega kia tính sổ à?"
"Dĩ nhiên không phải thế." Alpha được gọi là Bạch Đình nói tiếp: "Bạn tôi nói đã đẩy Omega kia ra chẳng biết bao nhiêu lần, rõ ràng đối phương có thể rời đi nhưng lại quấn lấy hắn không chịu buông tay. Thế mà khi sự đã rồi thì cậu ta rêu rao với mọi người rằng cậu ta bị hắn cưỡng ép!"
Dung Thời: "Nhỡ Alpha kia không muốn gánh tránh trách nhiệm nên tìm lý do trốn tránh thì sao?"
Thấy mấy người định phản bác, Lưu Hoành giơ tay ngăn lại: "Sau đó chúng tôi kiểm tra camera giám sát, thế nhưng đoạn video ấy đã bị xóa, nếu chẳng có vấn đề gì thì sao họ lại làm thế?"
Dung Thời: "Video luôn có bản sao lưu, chỉ cần lấy từ hệ thống ra là được."
"Chúng tôi biết chứ." Lưu Hoành nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng hội sinh viên từ chối lấy với lý do phòng thí nghiệm là địa điểm quan trọng phải đề phòng bí mật bị rò rỉ! Tôi phí bao nhiêu công sức mới lấy được đoạn video đã bị xóa, thế nhưng chẳng ai khôi phục được."
Dung Thời biết rõ thế lực gia đình Lưu Hoành, cha là giám đốc điều hành cấp cao, ba làm trong bộ quân sự, người bình thường cơ bản không dám trêu chọc hắn. Nói hắn hoành hành ngang dọc ở trường quân đội chẳng khoa trương chút nào.
Nhưng Omega kia dám trắng trợn như thế thì hẳn là có người chống lưng, chưa nhắc tới thứ khác, riêng đoạn video giám sát đâu phải nói xóa là xóa được.
Dung Thời đứng dậy: "Đưa tôi đến nơi xảy ra chuyện."
Mười phút sau, chiếc xe bay nổi bật của Lưu Hoành dừng trước tòa nhà thử nghiệm C8.
"Bạn tôi đến đây đưa tài liệu cho thầy giáo thì gặp Omega kia."
Leo lên tầng hai, Lưu Hoành chỉ vào hành lang cuối phòng thí nghiệm.
Dọc đường đi, Dung Thời đều lưu ý vị trí đặt camera giám sát.
Dựa theo lời nói của Lưu Hoành, từ lúc hai người kia chạm mặt cho đến lúc đánh dấu thì ít nhất có ba camera theo dõi.
"Video giám sát chỗ này bị xóa." Lưu Hoành chỉ vào camera trên hành lang đối diện.
Dung Thời bước tới, gõ hai lần lên vòng tay.
【Đã kết nối với hệ thống an ninh, đang khôi phục dữ liệu, dự tính hoàn thành sau bốn giây.】
"Đưa tôi đi gặp bạn anh."
Mới vào được chừng năm phút đã rời đi ư?
Năm người nhìn nhau, sao chẳng đáng tin chút nào.
Mẹ kiếp! Có phải cậu ta làm qua loa chiếu lệ không?
Dung Thời vừa đi vừa lạnh nhạt bảo: "Còn mười ba phút nữa."
Lưu Hoành: "..."
Họ di chuyển tới ký túc xá khu D.
Cửa mở ra, trước mắt Dung Thời xuất hiện một Alpha râu ria xồm xoàm, gương mặt gầy gò.
【Hồ Phong, chuyên gia triển khai chiến lược quân đoàn số 9, quân hàm trung tá, bạn đời Lâm Đang, camera giám sát cho thấy Omega bị cắn là vợ anh ta.】
Kiếp trước, Dung Thời đã hơn một lần nghe thấy cái tên này từ miệng Lưu Hoành, mỗi lần đều oán giận anh ta rời khỏi quân đoàn số 9 vì vợ của mình.
Lưu Hoành: "Phong, đây là tân chủ tịch, cậu ấy tới điều tra vụ án của mày."
Hồ Phong ngẩn ra, tròng mắt suy sụp hơi sáng lên, hắn nhường đường cho họ vào.
Khi đi ngang qua, Dung Thời chạm vào thiết bị đầu cuối trên vòng tay.
【Đã thu thập chất dẫn dụ, đang tạo tệp hồ sơ...】
Trong quá trình trò chuyện, Hồ Phong mất kiểm soát cảm xúc vài lần, thậm chí còn xuất hiện điềm báo chất dẫn dụ bùng phát.
Lưu Hoành tiễn Dung Thời ra cửa, bốn người ở lại an ủi Hồ Phong.
"Cậu điều tra được gì nếu chỉ hỏi có hai câu đơn giản như vậy?" Lưu Hoành nghi ngờ.
Dung Thời: "Gần đây an phận chút đi, tôi sẽ cho các anh một đáp án vừa lòng."
Nói xong thì đi mất.
Lưu Hoành: "..." Thật ngầu, ngầu tới mức muốn cho cậu ta ăn đấm.
Dung Thời lại đi tìm Lâm Đang, như Lưu Hoành nói, về chuyện đánh dấu, cậu ta đổ lỗi hoàn toàn do Hồ Phong.
【Đã thu thập chất dẫn dụ, đang đối chiếu... tỷ lệ xứng đôi của Hồ Phong và Lâm Đang đạt 100%】
Lại một cặp với tỷ lệ xứng đôi đạt 100%.
Đều vô tình bị đánh dấu và cuối cùng kết hôn.
Đều là Omega chủ động.
Nếu nói sau chuyện này chẳng có gì kỳ lạ, Dung Thời không tin.
Trên đường tới văn phòng hội sinh viên, hắn gặp Tưởng Tinh Trạch vừa trở về.
Tưởng Tinh Trạch trời sinh ngoại hình đẹp, thế nhưng đã quen nhìn gương mặt của Tống Du, hiện giờ hắn thấy ai cũng nhạt nhòa.
"Tôi đang định tìm cậu." Tưởng Tinh Trạch gọi hắn vào văn phòng: "Hai hôm nay cậu rất thân thiết với bọn Lưu Hoành thì phải? Đã làm thành viên của hội sinh viên thì nên chú ý hành vi cử chỉ thường ngày một chút, để người ta xì xào không tốt đâu, đã có người phản ánh với tôi về việc này đấy."
Giọng điệu khách khí, lời nói ra lại mang ý tứ trách móc nặng nề.
Dung Thời: "Ở đây tôi mới là người có quyền lên tiếng."
Không ngờ hắn chẳng nể nang mặt mũi mình như vậy, nụ cười trên mặt Tưởng Tinh Trạch lặn mất tăm: "Ngày mai mới tổ chức lễ bàn giao."
Trong lễ bàn giao, cựu chủ tịch sẽ trao dải băng đeo chéo màu vàng cho tân chủ tịch, đại biểu cho việc kế thừa quyền lợi và trách nhiệm.
"Không tổ chức thì tôi vẫn là chủ tịch." Dung Thời lười cãi cọ: "Hội sinh viên có tư cách điều tra video giám sát ở tòa nhà thử nghiệm C8, vậy tại sao anh không làm?"
Thế mà bị chất vấn ngược lại, Tưởng Tinh Trạch vỗ bàn đứng bật dậy: "Quyết định của tôi đâu tới lượt cậu đến quản!"
"Nếu tôi là anh thì tôi sẽ bàn giao rồi rời đi ngay tức khắc." Dung Thời thong thả nói: "Đã không xử lý được vụ án đơn giản lại còn tạo cơ hội cho người sau chê cười."
Tưởng Tinh Trạch cười khẩy: "Để xem, ai cười ai còn chưa biết đâu."
Hôm sau, nghi thức trao dải băng chủ tịch chính thức tiến hành, có sự tham gia của các cấp lãnh đạo trường và thành viên hội sinh viên khóa trước, giáo viên và sinh viên khác theo dõi qua truyền hình trực tiếp trên màn hình ảo.
Tưởng Tinh Trạch mỉm cười đeo dải băng vàng cho Dung Thời, sau đó gỡ dải băng trên người mình, chính thức rút khỏi vị trí chủ tịch.
Sau khi bàn giao, theo lệ thì chủ tịch cũ và mới sẽ bắt tay nhau.
Tưởng Tinh Trạch vươn tay ra nhưng Dung Thời làm như không thấy.
"Dung Thời, nên bắt tay." Hắn khẽ nhắc nhở.
Phần lớn trong trường hợp này, cho dù không vừa mắt cũng phải giữ thể diện cho nhau.
Dung Thời nhìn máy quay, cố tình nói với âm lượng bình thường: "Tôi chỉ bắt tay với những người đáng kính."
"Mày...!" Trước mặt bao nhiêu người, Tưởng Tinh Trạch chẳng làm sao được, đành phải nuốt cục tức này vào bụng.
Trong các phòng học, mọi người bàn luận sôi nổi, màn ảnh chuyển sang quay cận cảnh Dung Thời.
Hắn mặc quân phục phẳng phiu, vai phải đeo băng chéo, tựa lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ.
Nỗ lực che giấu nhưng chẳng ngăn được khí thế sắc bén.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chính thức đảm nhiệm vị trí tân chủ tịch và chuẩn bị sẵn sàng cho việc tuyển thành viên mới. Các quy định và điều kiện liên quan do phó chủ tịch tuyên bố, bạn học nào quan tâm nhớ chú ý thông báo."
"Tiếp theo, tôi xin báo cáo về công việc mà cựu chủ tịch đã bàn giao cho tôi, xin mọi người hãy xem đoạn video giám sát sau."
Hình ảnh thay đổi, trên hành lang ngoài phòng thí nghiệm, một Omega đang đuổi theo một Alpha...
"Mẹ kiếp, đây chẳng phải là Lâm Đang sao?"
"Cậu ta nói Hồ Phong cưỡng ép mình, thế nhưng theo đoạn video này thì rõ ràng cậu ta đuổi theo hắn mà."
"Quá bi thảm cho một Alpha, nghe nói chuyện bị đồn ra khiến hắn tự kỷ nhốt mình trong phòng cả ngày."
"Bằng chứng quan trọng như vậy mà trước đó không một ai phát hiện ra sao? Rốt cuộc bọn Tưởng Tinh Trạch điều tra gì thế?"
Chẳng cần bất cứ lời giải thích nào, một đoạn video đủ để mọi người hiểu rõ sự thật.
Phát video xong, Dung Thời từ tốn lên tiếng: "Trong trường hợp Omega tự nguyện bị đánh dấu tạm thời thì Alpha không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào hết, tôi đại biểu cho hội sinh viên huỷ bỏ hình phạt đối với Hồ Phong."
"Về Lưu Hoành và những người đưa Omega tới nhà kho vắng vẻ để nói chuyện, tuy không làm tổn thương Omega nhưng vẫn vi phạm nội quy trường học, yêu cầu mỗi ngày phải chép phạt mười trang lý luận quân sự, cho đến khi nào làm bài thi đủ điểm tiêu chuẩn mới thôi."
Ngay sau khi hình thức xử phạt được đưa ra, toàn trường bùng nổ...
"Hình phạt thú vị quá."
"Lưu Hoành đang cầm gạch hướng tới văn phòng hội sinh viên kìa."
"Mẹ nó người thay thế này nghiêm khắc quá, não tao muốn nổ tung rồi."
"Chủ tịch quá ngầu! Làm thế mà môn lý luận quân sự vẫn không đạt tiêu chuẩn thì tui sẽ quỳ gối tại đây."
"Ba Dung cứng rắn ghê! Về sau ai dám vi phạm dưới mí mắt hắn nữa chứ? Tha hồ mà chép phạt!"
"Đệch! Dự đoán sẽ có một làn sóng lớn sinh viên cá biệt hoàn lương, cái giá phải trả cho việc vi phạm quá đắt, chịu không nổi."
Trên đường đi từ hội sinh viên đến phòng học, bước qua một ngã rẽ, Dung Thời chợt nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Ngẩng đầu thì vừa vặn trông thấy Tống Du buông người trong tay ra, người nọ gục xuống, giãy giụa hai cái rồi nằm im không nhúc nhích.
Tầm mắt Dung Thời đảo qua người cậu, hắn lạnh lùng nói: "Cậu cũng muốn chép phạt phải không?"
Tống Du: "?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");