Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cùng lúc đó, Lục Minh và Trương Nghị đang ngồi trong ký túc xá của Tưởng Tinh Trạch, cả ba trò chuyện vui vẻ.
Lục Minh: "Ấn theo tác phong làm việc của Dung Thời trước đó thì ngày mai hoặc ngày kia chắc chắn sẽ có hành động."
Nghĩ tới sự việc xảy ra với Lâm Đang, Trương Nghị thận trọng hỏi: "Liệu hắn có thể lấy được video giám sát từ nơi nào đó không?"
"Không đâu." Tưởng Tinh Trạch nâng ly rượu chậm rãi lắc, màn hình ảo trước mặt đang hiển thị trang chủ diễn đàn ẩn danh của trường quân đội.
"Lần trước tôi đã đánh giá thấp hắn, không ngờ hắn lại biết hệ thống có bản sao lưu." Hắn ta cười: "Lần này tất cả các video giám sát đều bị phá hủy, bản sao lưu từ hệ thống đã được xóa bỏ hoàn toàn, chỉ cố ý để lại đoạn kia thôi."
Nghe thế, Lục Minh bèn hỏi thử: "Quyền hạn trong tay anh còn chưa bàn giao hết cho hắn ư?"
Lẽ ra trước buổi lễ, quyền hạn chủ tịch cũ - mới phải bàn giao xong.
"Sao dễ dàng giao cho hắn như thế được?" Tưởng Tinh Trạch cười khẩy: "Không phải hắn rất tài giỏi sao? Để tôi xem tới lúc đó hắn đến cầu xin tôi như thế nào."
Nói cách khác hiện tại Dung Thời chỉ có tên tuổi chủ tịch chứ không có thực quyền.
Lục Minh thầm trao đổi ánh mắt với Trương Nghị rồi cười nói: "Ảo tưởng mình có chút thực lực thì gánh vác được mọi việc, chưa cho nếm mùi đau khổ thì sẽ không nhớ kỹ."
"Thái độ chẳng coi ai ra gì, với chúng ta chưa nói, thế nhưng với chủ tịch Tưởng cũng chẳng nể nang chút nào, thật quá đáng!" Trương Nghị hát đệm: "Còn dung túng cho tình nhân nhỏ đánh người nữa, quả thực không đặt nội quy trường học vào mắt!"
Đang trò chuyện, thiết bị đầu cuối của Tưởng Tinh Trạch bỗng vang lên.
Nhìn thấy cái tên gọi đến, hắn vội buông chén rượu, đứng dậy nhanh chóng sửa sang quần áo, mặt khác ra hiệu cho hai người đừng lên tiếng.
Liên lạc video được kết nối, Tưởng Tinh Trạch bỏ vẻ ngạo mạn, cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Thượng tá Lâm!"
Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc quân phục, mày rậm mắt xếch, làn da ngăm đen, đúng là Lâm Phong, sĩ quan phó chỉ huy quân đoàn số 7, anh trai Lâm Mạt.
"Cuối tháng này tiến hành cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang. Trong tháng, tôi sẽ gửi đơn xin phép hiệu trưởng cho cậu cùng đi làm nhiệm vụ. Cậu nhớ điều chỉnh tốt lịch học và báo với quân đoàn số 7 trước ba ngày."
Nghe thấy cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang, đôi mắt Tưởng Tinh Trạch sáng bừng, hắn gắng đè nén kích động nói: "Vâng! Nhất định tôi sẽ báo cáo đúng thời hạn!"
Các quân đoàn trong quân đội thường xuyên làm nhiệm vụ, tương tự cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang thì bình quân cứ ba tháng sẽ tiến hành một lần, trong khu vực nguy hiểm từ cấp hai đến cấp năm.
Quân đoàn có thể căn cứ theo yêu cầu của nhiệm vụ để tuyển sinh viên học viện đi kiến tập, theo quân đoàn ra tiền tuyến rèn luyện, nói trắng ra là lấy không công trạng.
Ngoài cuộc chiến khai phá hợp tác có quy mô lớn, bình thường học viên rất khó kiếm được một vị trí, bởi vị trí đó thường được trao cho những học viên đã được ghép cặp.
Mà người cùng Tưởng Tinh Trạch ghép cặp chính là Lâm Phong.
Ngắt thông tin, Tưởng Tinh Trạch không kìm được bật cười.
"Chúc mừng anh." Lục Minh nghiêng người chạm ly với hắn.
Trương Nghị cười bảo: "Sự nghiệp của chủ tịch Tưởng không ngừng phát triển, mà kẻ nào đó vẫn còn lăn lộn trong vũng bùn, quá sảng khoái!"
Tưởng Tinh Trạch nâng ly rượu hớp một ngụm, môi lộ nụ cười châm chọc: "Ông trời làm bậy có thể tha thứ, nhưng tự làm bậy thì không thể sống."
Hôm sau, trên đường đi học, bước qua hành lang dài giữa vườn hoa, hắn nghe thấy tiếng nhiều người thảo luận.
"Phắc! Còn mua cả tài khoản ảo làm thuỷ quân nữa, bảo sao tự dưng có nhiều người nhảy ra mắng Dung Thời như vậy."
"Chuyện không phải hắn làm sao lại mắng chửi hắn nhỉ, có bệnh à?"
"Chính Lưu Hoành đăng bài, xem ra để tỏ rõ lập trường, sự việc lần trước hắn ta không so đo thật ư?"
"Lưu Hoành là người trọng nghĩa khí, Dung Thời giúp người anh em của hắn lật lại bản án, chắc hắn rất biết ơn."
Tưởng Tinh Trạch đi chậm lại, càng nghe càng nghi hoặc.
Hướng gió dư luận này, không đúng lắm.
Bước xuống dãy phòng học tầng dưới, lại nghe thấy nhóm Alpha đi tập thể dục buổi sáng trở về trò chuyện.
"Tên Đỗ Thụy và cái gì Long kia đều là thứ rác rưởi, đệt mợ Tống Du xuống tay còn quá nhẹ. Chúng nó mà còn ở lại học viện thì không chừng sẽ sàm sỡ trúng bà xã tương lai của tao mất."
"Thôi đi mày, cơ mà nhân cách tồi tệ mới quấy rối Omega như thế."
"Hai Omega hệ quân chính mà tao quen bảo, hôm qua cả hai liều mạng đăng bài đều bị xóa sạch, chắc chắn có kẻ giở trò sau lưng Dung Thời."
"Mày xem cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chịu ghép cặp, mà không ghép cặp thì xuống đài, chức chủ tịch sao dễ làm như thế?"
Tưởng Tinh Trạch nhíu mày, tối qua trên diễn đàn đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Dung Thời tính sát giờ mới đến, đột nhiên bị tấn công bởi ánh mắt thương hại của cả lớp.
Tầm nhìn đảo qua phòng học, hầu như chỉ liếc mắt đã thấy Tống Du được một đám đông vây quanh.
Vẻ mặt cậu mất kiên nhẫn, còn Tần Lạc thì chắn trước mặt cậu, xua những người kia đi.
"Ở đây." Tống Du chống cằm viết gì đó, thấy Dung Thời đứng trước cửa, bèn vẫy tay với hắn.
Dung Thời ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sao lại thế này?"
Tống Du đổi tay chống cằm, biểu cảm lười nhác: "Anh không xem diễn đàn sao, anh già?"
Dung Thời vuốt nhẹ thiết bị đầu cuối, âm thanh 01 vang lên.
【Vạch trần tên cầm đầu Trương Nghị, hỗ trợ bôi đen Đỗ Thụy và Hoàng Long, tôi đã đóng chương trình cưỡng chế xóa bài đăng và thuỷ quân ảo. Hiện giờ cả diễn đàn đang mắng chửi bọn chúng, thương ông chủ quá đi, hắc hắc.】
Dung Thời: "..."
Ba Beta ngồi bàn trước quay lại.
"Dung Thời, có phải cậu đắc tội ai hay không?"
"Người nổi tiếng nhiều rắc rối, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói với chúng tôi nhé."
"Chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu!"
Dung Thời chưa lên tiếng, Trương Nghị ngồi gần đó quái gở nói: "Nịnh nọt cũng phải có chừng mực thôi, chứng minh được nhân phẩm hai tên kia có vấn đề thì cũng không thể xóa bỏ sự thật Dung Thời bao che."
Trương Nghị được công nhận là chó của Lục Minh.
Người bình thường ai dám đắc tội Lục Minh?
Khi hắn ta nói, mấy người kia cũng chẳng đời nào hé răng.
【Má nó tôi đã nhịn hắn lâu lắm rồi! Có thể đánh hắn chứ? Đánh âm thầm được không? Q^Q, đăng bài tố cáo hắn nhé?】
Dung Thời: "Ừ."
【Há há há! 01 bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!】
Nghe thấy nửa ngày hắn mới lên tiếng, Tống Du: "..."
Cậu xé bản nháp trong tay rồi đưa qua: "Này, bài phát biểu đây."
Dung Thời nhận lấy rồi đọc, mày nhíu lại, lạnh lùng hỏi: "Nhất định phải như vậy sao?"
Tống Du lười biếng đáp: "Không nói cũng được, coi như giao dịch tối qua không hề tồn tại."
Dung Thời: "..."
Tiết học kế tiếp cũng ở phòng học này, tranh thủ giờ giải lao, Dung Thời cầm tờ giấy nháp kia đi ra từ cửa sau.
Chưa tới hai phút, trong phòng học có người hô lên: "Trên diễn đàn xuất hiện bài đăng mới."
"Tao xem nào!"
"Lần này gõ đầu ai thế?"
Một nhóm người xúm vào xem.
ID người đăng là con số 01, bài đăng là một chuỗi mật mã dài.
Người nọ vừa kéo xuống vừa mắng: "Đệt, thiểu năng à, không thể viết cho người ta hiểu sao?"
"Khoan! Xem xem đây là ai?" Bên cạnh có người kêu lên.
Phía cuối dán thông tin một ID.
Nhìn tới tên, mọi người đột nhiên im bặt rồi đồng loạt nhìn Trương Nghị.
Phía dưới là một loạt bình luận cầu phiên dịch, rất nhanh bài phiên dịch của sinh viên hệ thông tin xuất hiện.
"Nhìn mật mã dài mấy chục trang, thực ra chỉ gói gọn có mấy chữ: thuỷ quân do Trương Nghị mua."
"Đại thần 01! Như vậy mà có thể tra ra được ngọn nguồn sao? Cầu thông đồng!"
"Trương Nghị là ai?"
"Sinh viên năm thứ nhất đều biết Trương Nghị là ai, he he, chuyện này càng ngày càng thú vị."
Từ miệng người khác nghe thấy tên mình, Trương Nghị có linh cảm xấu, bèn mở diễn đàn ra xem.
Khoảnh khắc đọc bài đăng kia, mặt hắn tái xanh.
"Sao..." có thể!
Hắn gửi tin cho người khác, bảo người đó đột nhập diễn đàn, có điều tra cũng không ra hắn chứ!
Chột dạ và phẫn nộ đỉnh điểm làm hắn không kịp nghĩ ngợi, hắn đập bàn đứng dậy lớn tiếng trách cứ cả lớp: "Người ta nói cái gì thì chính là cái đó sao, mấy người bị ngu hết rồi à?"
Lập tức biểu cảm của mọi người trở nên khác thường.
Bản thân làm chuyện trái lương tâm lại còn mắng người khác, chẳng biết xấu hổ.
"Đúng vậy, đâu có thông minh như mày, chuyên làm chuyện hại người lợi mình." Tần Lạc ngậm đầu bút, bắt chéo chân cười: "Mấy lần rồi nhỉ? Nhảy nhót chưa biết mệt hả?"
Thấy Tần Lạc nói, vài người cũng lớn gan bật lại.
"Có ai nói mày mua thuỷ quân đâu? Chúng tao đang xem thôi mà cũng bị mày mắng, mày là ai chứ?"
"Muốn quản người khác thì hãy quản bản thân mình trước đã."
"Có thời gian đứng đây trút giận chi bằng ngẫm lại xem nên chứng minh mình trong sạch bằng cách nào."
"Mẹ nó sao tao phải chứng minh mình trong sạch?" Trương Nghị chửi ầm lên: "Mấy trò bốc phân ném vào nồi này có gì hay ho!"
Màn hình ảo lớn trong lớp đột nhiên được kích hoạt, hiện lên hình ảnh Dung Thời ngồi ngay ngắn trong văn phòng hội sinh viên với biểu cảm trầm tĩnh.
"Khuôn mặt này đúng là một tấm gương." Tống Du tựa lưng vào ghế, ngồi quay bút.
Thấy Trương Nghị nổi điên, Tần Lạc đang định chọc hắn ta thì nghe thấy Tống Du bảo: "Nhưng mà Thỏ Thỏ vẫn đáng yêu hơn."
Tần Lạc: "..." Sao anh lại so sánh Dung Thời với Thỏ Thần?
Dung Thời nhìn lên: "Xin mọi người chút thời gian, hiện giờ tôi chính thức đưa ra thông báo kỷ luật về sự kiện ẩu đả chiều hôm trước."
Nghe vậy, Trương Nghị tức đỏ bừng mặt, còn Lục Minh vẫn cúi đầu làm bài nãy giờ mới ngẩng lên.
Trong phòng học khác, người vốn luôn được các bạn tâng bốc - Tưởng Tinh Trạch cũng nhăn mày lại, có linh cảm xấu.
Rất nhanh, linh cảm trở thành sự thật.
Trên màn hình lớn xuất hiện video toàn bộ quá trình Đỗ Thụy vô cớ nhào vào người Tống Du, thậm chí còn có âm thanh thật rõ ràng.
"Lẳng lơ như em... Giả bộ thanh cao làm quái gì... Dù sao cũng để cho người ta chơi..."
Ngoài ra còn có hình ảnh Dung Thời ngăn cản gã nhào vào người Tống Du, sau đó Tống Du tránh thoát khỏi tay Dung Thời và đánh trả.
Sự thật được phơi bày, cả trường ồ lên.
"Mẹ nó, tao còn cảm thấy nắm đấm thật cứng!"
"Đờ mờ! Đứa nào dám nói với tao như vậy thì tao sẽ đập chết nó!"
"Khốn kiếp loại người này mà là thành viên của hội sinh viên hả?"
"Ngày thường tác oai tác quái, nếu đó là Omega thì chắc chắn đã bị gã ức h//iếp rồi."
Đoạn video được thu nhỏ xuống dưới góc phải và phát lặp đi lặp lại.
Dung Thời lạnh nhạt nói: "Hình thức xử phạt Đỗ Thụy và Hoàng Long không thay đổi, hai người dùng lời lẽ khiêu khích rồi tấn công, gây ảnh hưởng xấu. Hình thức kỷ luật sẽ được lưu lại, phạt mỗi ngày chép mười trang chính trị, tới khi nào làm bài thi đạt chín mươi điểm mới thôi. Yêu cầu lớp trưởng các lớp phụ trách giám sát."
Hắn nói tiếp: "Tống Du tự vệ, thủ đoạn cực đoan, gây tổn thương lớn với Đỗ Thụy. Hình thức kỷ luật sẽ được lưu lại, phạt mỗi ngày chép mười trang chính trị, tới khi nào làm bài thi đạt chín mươi điểm mới thôi. Tôi sẽ tự mình giám sát."
Nghe thấy phán quyết này, các phòng học càng ồn ào.
"Tự mình giám sát gì đó, hắc hắc."
"Thông báo hay phát cơm chó, người trẻ tuổi bây giờ thật dữ dội."
"Chưa đề phòng, không kịp tránh né."
"Bạn trai cũng bị phạt, ha ha ha, Tống Du thật thảm, làm bài thi chính trị cũng khổ sở như vậy."
Trong phòng học tất cả đều cười hi hi ha ha, hoàn toàn không có tư thế công khai lên án Dung Thời trên diễn đàn nữa.
Tưởng Tinh Trạch thầm kinh ngạc, chỉ dăm ba câu Dung Thời đã lừa gạt được bọn họ sao?
Rốt cuộc hắn làm thế nào mà có được hoàn chỉnh đoạn video giám sát?
Âm thanh từ đâu ra?
Rõ ràng ngay cả phần sao lưu cũng bị xóa bỏ rồi cơ mà!
Tất cả mọi người đều cho rằng sự kiện ẩu đả lần này đến đây là kết thúc.
Dung Thời đăng video lên, chẳng cần giải thích nhiều, sự thật đã được phơi bày.
Chiều hôm qua phát sinh sự việc, sáng hôm nay đã có kết quả, mọi người rất hài lòng với hiệu suất làm việc của vị tân chủ tịch này.
"Ngoài ra..."
Giọng Dung Thời lại vang lên, mọi người đồng loạt lắng nghe.
"Trương Nghị ác ý lèo lái dư luận, bóp méo sự thật, tạo thành tổn thương lần thứ hai đối với đương sự, công kích thành viên hội sinh viên. Hình thức kỷ luật sẽ được lưu lại, phạt mỗi ngày chép mười trang chính trị, tới khi nào làm bài thi đạt chín mươi điểm mới thôi."
Trương Nghị sút mạnh vào chân bàn: "Tao đệch con mẹ nó!"
Tần Lạc cười nhạo: "Dám nhục mạ chủ tịch, ngại chép phạt ít quá phải không?"
Trong phòng học, tất cả những người bị mắng vừa nãy đều nhìn Trương Nghị, ánh mắt cực kỳ vi diệu.
Bị vả mặt nhanh như vậy, quá sảng khoái!
Nhiều người bắt đầu ngẫm nghĩ.
Trương Nghị là người của Lục Minh, vậy rốt cuộc tự hắn làm hay do kẻ nào đó bày mưu đặt kế?
Khi mọi người nghĩ tới việc chạy lên diễn đàn để hóng, Dung Thời tiếp tục lên tiếng.
"Còn Tưởng Tinh Trạch..."
Vừa nghe đến tên cựu chủ tịch, mọi người thầm than, chẳng lẽ ngay cả anh ấy...
Mặt Tưởng Tinh Trạch tức khắc đen xì, nắm tay đặt trên mặt bàn siết chặt.
Dung Thời nhìn thẳng, giọng lạnh nhạt, lộ vẻ không kiên nhẫn: "Anh cố ý xóa video giám sát, bao che cho Lâm Đang, khiến anh ta trở thành người bị hại bị tổn thương tâm lý trầm trọng. Lúc ấy tôi đã cảnh cáo anh, nhưng anh không biết hối cải, xúi giục hai người Đỗ - Hoàng khiêu khích Tống Du để báo thù việc riêng, xong việc thì xóa video giám sát..."
Mỗi khi nghe hắn nói một câu, các phòng học đều vang lên âm thanh hít khí.
"Là... là vậy thật ư?"
"Bởi Tưởng Tinh Trạch xóa video nên mới điều tra mãi không ra sao?"
"Có gì lạ lắm đâu, chẳng phải hội sinh viên toàn làm như vậy à? Chỉ là lần này bị phơi bày ra ánh sáng thôi."
"Tao bắt đầu lo lắng cho an toàn của Dung Thời, mẹ kiếp!"
Dung Thời nói thêm một câu, sắc mặt Tưởng Tinh Trạch lại kém thêm một phần, máu toàn thân chảy ngược, đầu óc choáng váng từng trận.
Dung Thời: "Đủ loại hành vi, gây ảnh hưởng cực kỳ lớn, suy xét phạm sai lầm lần thứ hai trong thời gian ngắn, nên sẽ lưu lại trong hồ sơ là vi phạm nặng. Xử phạt tham gia tư vấn tâm lý 1 - 1 hai tiếng mỗi ngày, cấm tất cả các nhiệm vụ, giám sát trong vòng ba tháng. Sau khi quan sát, dựa theo tình hình mới quyết định có huỷ bỏ lệnh cấm hay không."
"Ai có ý kiến khác so với biên bản kỷ luật thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Bạn cùng lớp Tưởng Tinh Trạch nghe thấy đều choáng váng, bất giác mọi người đều thở khẽ, cứ như sợ biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu.
Bộp, Tưởng Tinh Trạch nện một quyền lên bàn, sắc mặt khó coi đi thẳng ra cửa sau.
"Chẳng lẽ là thật?" Có người nhỏ giọng thầm thì.
"Không biết, đột ngột quá."
"Dung Thời không có khả năng công khai hãm hại họ Tưởng kia, chẳng có lý do mà cũng không cần thiết."
"Dung Thời nói báo thù riêng là chuyện nào ấy nhỉ? Có ai biết không?"
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên, nhưng màn hình lớn vẫn đang phát sóng.
Dung Thời lấy ra một tờ giấy nhỏ, cúi đầu yên lặng nhìn.
Những người khác thấy mặt hắn dần trở nên lạnh lùng.
... Chết tiệt chiêu cuối còn kìm nén chưa tung ra sao?
Các thầy cô vào lớp, dồn dập đặt giáo án xuống, chắp tay sau lưng hóng chuyện.
"Cuối cùng tôi xin nói tới chút việc riêng." Đôi tay Dung Thời đan chéo nhau đặt trước người: "Tôi không hi vọng bất cứ người nào bị kỳ thị và làm nhục bởi xu hướng tính dục của họ, hành vi của hai người Đỗ - Hoàng khiến Tống Du bị tổn thương tâm lý trầm trọng, khiến cậu ấy... bạn trai tôi, rất đau lòng."
Mọi người: "..."
Sao hắn có thể không biến sắc mà thốt ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt như thế?
Dung Thời: "Sau khi được gia đình hai bên cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định nộp đơn đăng ký kết hôn vào mùng một tháng tư này, chính là ngày mai."
Mọi người: "!!!" Oát đờ heo?
"Ai không thích cặp đôi đồng giới, hoặc có gì bất mãn thì mời trực tiếp tới tìm tôi..."
Nói tới đây, mắt liếc xuống dòng chữ trên bản nháp "Đừng làm tổn thương người tôi yêu", Dung Thời lạnh lùng vò tờ giấy thành một cục.
"Dám làm cậu ấy tổn thương, tức là thách thức tôi..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");