Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
  3. Chương 28
Trước /169 Sau

Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian này Tưởng Tinh Trạch sống trong sự giày vò chưa từng có.

Từ nhỏ hắn đã là tâm điểm trong đám đông, dù Học viện Quân đội Trung ương tụ tập toàn tinh anh, hắn vẫn cứ là đứa con cưng của trời.

Nhưng hiện giờ, biết bao nhiêu kẻ đứng sau màn hình bàn tán cười cợt hắn, ngay cả đi trên đường cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tất cả do Dung Thời làm hại!

Tưởng Tinh Trạch càng nghĩ càng tức giận. Quân hàm của Lâm Phong bị từ chối phê duyệt, hắn nghĩ chả liên quan tới Dung Thời. Bởi một tân sinh viên không được ghép cặp với quân đội lấy đâu ra năng lực lớn vậy, chỉ trùng hợp mà thôi.

"Thế nào?" Tưởng Tinh Trạch đè nén cảm xúc: "Làm bài kiểm tra để kết nạp thành viên mới cứ như trò chơi dành cho con nít vậy, mày có là chủ tịch cũng chẳng biện minh nổi."

Cả hội trường đều nhìn họ.

Tuy họ không lớn tiếng, thái độ cũng chẳng kịch liệt, thế nhưng mọi người lại ngửi thấy bầu không khí sặc mùi thuốc súng.

"Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng coi anh là đối thủ." Dung Thời tắt hệ thống điều khiển âm thanh: "Đối phó với anh tôi chẳng được lợi gì cả."

Thái độ ung dung khiến Tưởng Tinh Trạch hơi căng thẳng.

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa! Mày có dám so tài không?"

Thoáng nhìn Lục Minh gần đó, Dung Thời lắc đầu khẽ than: "Tốt xấu cũng từng là chủ tịch, thế mà bị người lợi dụng xúi giục lâu như vậy lại chẳng cảm giác được gì ư?"

Tưởng Tinh Trạch nheo đôi mắt: "Mày có ý gì?"

Dung Thời nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Người ta giở trò đoạt cơ hội trong tay anh, anh lại hồn nhiên không biết mà coi người ta là bạn bè, đầu óc bị cửa kẹp hỏng rồi sao?"

"Đồ chết tiệt..."

Cảm xúc kìm nén bị kích thích, Tưởng Tinh Trạch vung nắm đấm hướng thẳng vào mặt Dung Thời.

Hội trường bùng nổ tiếng hô hoán...

"Ẩu đả đúng không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Chúng ta... lên hàng ghế đầu hóng chăng?"

"Có nên báo với thầy trưởng khoa không nhỉ? Đệch mợ, sao tao lại cảm thấy hơi kích động."

"Đánh giá năng lực chiến đấu cá nhân của Tưởng Tinh Trạch là AA! Dung Thời đâu phải đối thủ của hắn!"

Lục Minh đứng đó quan sát, hầu như không che giấu được nụ cười trên gương mặt.

Hắn chỉ cần lẳng lặng chờ, chờ xem con dao trong tay mình sẽ xử lý kẻ thù của hắn như thế nào.

Dung Thời hơi nghiêng người, bắt lấy cổ tay Tưởng Tinh Trạch.

"Lục Minh thay thế vị trí của anh ở quân đoàn số 7, đừng nói là anh không biết đấy nhé?"

Sắc mặt Tưởng Tinh Trạch thay đổi hẳn, lại giả bộ thản nhiên cười khẩy: "Mày nghĩ tao sẽ tin à?"

Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Không biết tin tức này chỉ sợ có mỗi mình anh thôi, vị trí cướp đoạt được, cậu ta giấu anh cũng phải."

Nhìn chằm chặp Dung Thời suốt ba giây, Tưởng Tinh Trạch giật tay về, quay đầu liếc Lục Minh phía sau.

Hầu như tân sinh viên không được bố trí bất cứ nhiệm vụ gì, bởi một là lịch học dày đặc, hai là kiến thức chuyên môn chưa vững. Ngay cả Tưởng Tinh Trạch năm thứ hai mới lục tục có nhiệm vụ.

Tân sinh viên nhập học chưa đến một tháng, nếu Dung Thời nói thật, vậy vị trí mà Lục Minh có được hiển nhiên không bình thường.

Một khi gieo hạt giống hoài nghi, rất nhiều chi tiết bị bỏ qua sẽ chiếu lại tựa bộ phim trong tâm trí.

Lục Minh tiếp cận hắn để nịnh nọt hay có mục đích khác?

Đối phương lần nữa bày mưu đối phó Dung Thời, khơi mào tranh chấp giữa hai người để tìm kiếm đồng minh hay mượn dao giết người?

"Đáng lẽ anh có thể từ chức trong danh dự, trước ánh mắt kính trọng của tất cả mọi người, thế mà bây giờ lại ra nông nỗi này." Giọng Dung Thời ngắt quãng tùy tiện, tựa như nhân tiện nhắc nhở: "Trong chuyện này kẻ được lợi là ai, anh còn chưa thấy rõ sao?"

Câu nói của Dung Thời mang tính ám chỉ mãnh liệt, khiến Tưởng Tinh Trạch không khỏi ảo tưởng.

Nếu chẳng nghe Lục Minh xúi giục, vậy hiện giờ hắn vẫn nở mày nở mặt ra sao!

Hệ thống điều khiển âm thanh đã tắt, Lục Minh không biết hai người nói gì, nhưng cái liếc mắt của Tưởng Tinh Trạch khiến lòng hắn dâng lên dự cảm bất ổn.

Không đúng! Dung Thời nói gì với anh ta?

Tầm hai phút, Tưởng Tinh Trạch xoay người rồi nhanh chóng bỏ đi.

Nụ cười vui sướng khi người gặp họa của Lục Minh tắt ngấm.

Hội trường không ngừng xì xào bàn tán...

"Chỉ thế thôi á! Sấm chớp to hạt mưa nhỏ à?"

"Rốt cuộc Tưởng Tinh Trạch tới đây làm gì nhỉ, khôi hài quá đi."

"Xem náo nhiệt chẳng ngại việc lớn? Sao chưa đánh đấm gì đã kết thúc rồi?"

"Biết ngay mà, Dung Thời đâu phải người mất lý trí."

Dung Thời mở hệ thống điều khiển âm thanh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang vọng khắp hội trường huấn luyện.

"Chúng ta bắt đầu kiểm tra."

-

Trên đường trở về ký túc, câu nói của Dung Thời cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Tưởng Tinh Trạch.

Mấy hôm nữa quân đoàn số 7 xuất phát, nếu đúng Lục Minh đi làm nhiệm vụ, vậy trong hai ngày cậu ta sẽ rời khỏi trường.

Trước đó bị Lâm Phong lạnh lùng cảnh cáo, thời gian này không được làm phiền đối phương, thế nhưng việc tới nước này, hắn nhất định phải chứng thực.

Chẳng ai bắt máy, hắn ngồi nhẫn nhịn vài phút vẫn không xong, bèn gọi tiếp.

Cuộc gọi lần này được tiếp nhận, trên màn hình xuất hiện gương mặt mất kiên nhẫn của Lâm Phong.

"Có chuyện gì mà nhất quyết phải quấy rầy tôi trong hai hôm nay vậy?"

Tưởng Tinh Trạch đứng dậy, đôi tay bên thân nắm chặt thành quyền: "Thượng tá, nghe nói vị trí của tôi đã dành cho Lục Minh, có thật vậy chăng?"

"Lục Minh?" Lâm Phong hiển nhiên không để ý tới việc nhỏ nhặt này, nhưng cái tên kia khá quen thuộc: "Con trai Lục Hữu Khải à? Sao nó có thể tới quân đoàn số 7 được chứ?"

Tưởng Tinh Trạch khẽ thở phào, thầm nghĩ Dung Thời quả nhiên lừa hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi bảo: "Cả trường đều nói nó sẽ thay thế tôi làm nhiệm vụ, hóa ra chỉ là lời đồn."

"Vì việc cỏn con này mà cậu gọi cho tôi hả?"

Lâm Phong bực bội kéo cổ áo, đang định trách mắng thì phụ tá đưa công văn qua: "Đúng là có người tên Lục Minh - thực tập sinh đi cùng đoàn."

Tưởng Tinh Trạch đã sẵn sàng chịu trận, vừa nghe thấy vậy, trong đầu hắn nổ ầm một tiếng.

Lâm Phong tiếp nhận công văn: "Sao tôi lại không biết?"

Phụ tá: "Hôm qua Lục Hữu Khải tìm thủ trưởng, tôi chẳng rõ họ trao đổi gì, nhưng có bảo tôi thêm tên Lục Minh vào mục thực tập sinh."

"Tuyệt đối không thể cho nó vị trí đó!" Tưởng Tinh Trạch kích động, hầu như bổ nhào vào màn hình, hấp tấp lên án: "Chính nó xúi giục tôi đối phó với Dung Thời, tôi bị nó lợi dụng!"

Lâm Phong: "Sao lại thế?"

Tưởng Tinh Trạch: "Nếu không phải nó châm ngòi thì tôi và Dung Thời đâu có mâu thuẫn lớn như vậy, toàn là nó giở trò quỷ, chính nó hại ngài không thăng quân hàm được!"

Nói tới đây, bỗng nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng nói: "Nhất định do thiếu tướng Lục bày mưu đặt kế! Bằng không kẻ như Dung Thời sao lại có năng lực lớn chừng đó!"

Vì chuyện thăng quân hàm mà mấy hôm nay Lâm Phong tựa quả bom, chọc phát liền cáu, đột nhiên nghe nhắc tới, sắc mặt càng tối tăm.

Ông nội Lục Hữu Khải và ông nội hắn từng tranh đoạt chức tổng tư lệnh, cả hai dòng họ đều có thế lực khổng lồ trong quân đội, rắc rối khó gỡ, ngẫu nhiên vẫn đụng chạm.

Tuy nhiên thời gian gần đây dần dần ăn ý, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.

Nhưng Lâm Phong chẳng tin họ thật sự biết thân biết phận.

"Cậu kể rõ đầu đuôi xem nào."

Tưởng Tinh Trạch báo cáo chi tiết, cuối cùng nói: "Nhà họ Lục khơi mào tranh chấp giữa tôi và Dung Thời, lợi dụng hai bên đấu đá hỗn loạn để đánh lạc hướng, chèn ép tôi rồi chèn ép ngài bằng cách từ chối đơn xin thăng chức!"

>>

Đơn xin bị từ chối, Lâm Phong biết do nhị vương tử làm, nhưng chẳng thể giải thích với Tưởng Tinh Trạch. Tuy nhiên hắn không chắc chắn phản ứng của nhị vương tử có nằm trong tính toán của Lục Hữu Khải hay không.

Lục Hữu Khải tính kế loại bỏ người phe hắn, bố trí con trai ông ta tới địa bàn của hắn để nhặt không công trạng, mẹ nó khiêu khích trần trụi thế thì ai mà nhịn được?

Nếu truyền ra ngoài, vậy mặt mũi nhà họ Lâm biết để vào đâu?

Lâm Phong: "Gạch tên Lục Minh cho tôi!"

Phụ tá do dự: "Nhưng thủ trưởng đã quyết."

Lâm Phong: "Trễ chút tôi sẽ tìm Trương Đức Minh giải thích."

Phụ tá: "Vâng."

Ngắt liên lạc, Lâm Phong tựa vào ghế suy nghĩ hồi lâu rồi gọi cho ai đó.

Sau khi kết nối, hắn nói với người trong màn hình: "Gần đây quân đoàn 9 mới xin cấp trang thiết bị đúng không?"

"Phải, đã vận chuyển tới trụ sở chính, đang kiểm kê, trong hai ngày sẽ bàn giao cho quân đoàn 9."

Lâm Phong chống cằm, ánh mắt hung ác: "Chặn lại cho tôi rồi vận chuyển tới quân đoàn 7."

"Ơ, tại sao? Đâu thể cướp đoạt trắng trợn thế được."

Lâm Phong: "Quân đoàn 7 chuẩn bị xuất chinh, lý do này chưa đủ sao?"

-

Ngay sau khi quân đoàn 7 khởi hành, phụ tá mới thông báo cho Lục Hữu Khải khiến ông ta cảm thấy khó mà tin nổi.

"Lâm Phong đoạt trang thiết bị của chúng ta ư?"

Vẻ mặt phụ tá nôn nóng: "Tôi đã kiểm tra, họ bảo phải lập tức xuất chinh nên mượn tạm."

"Mẹ kiếp!" Lục Hữu Khải bước thẳng vào văn phòng, tháo mũ quân đội ném xuống bàn.

Để được phê chuẩn cấp trang thiết bị, ông ta tốn biết bao công sức, không ngờ thằng nhóc khốn Lâm Phong lại nẫng tay trên!

Phụ tá đứng trước bàn làm việc: "Hắn đã vận chuyển toàn bộ ra tiền tuyến, khi xong việc thì khả năng trả về rất thấp, phải làm sao bây giờ?"

Ngón tay Lục Hữu Khải gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt tính toán: "Lần này hắn tới chòm sao Tiểu Hùng đúng không?"

Phụ tá: "Đúng vậy, chòm sao Tiểu Hùng A231X, khu nguy hiểm cấp bốn."

Lục Hữu Khải: "Cắt vật tư tiếp viện cho tôi."

Phụ tá: "!"

Hai ngày sau cuộc thi tuyển vòng hai, Lục Minh nhận được thông báo từ quân đoàn 7 khi đang kéo hành lý ra cổng trường.

Thông báo cho thấy tố chất thân thể của hắn không đạt tiêu chuẩn, đơn xin làm thực tập sinh bị bác bỏ.

Vô cớ nghĩ tới cái liếc mắt của Tưởng Tinh Trạch vào lúc ấy, sắc mặt Lục Minh tối tăm.

Trên đường, sinh viên vừa mới chúc mừng Lục Minh nhìn hắn kéo hành lý trở về.

Có người hỏi: "Phó chủ tịch, anh quên đồ à?"

Nhưng Lục Minh cứ như không nghe thấy, lẳng lặng bước thẳng.

Đến tầng dưới khu ký túc, Lục Minh dừng chân, nhìn Tưởng Tinh Trạch đi tới từ phía đối diện.

Lục Minh: "Là anh?"

Tưởng Tinh Trạch nhìn mặt hắn, tựa như thấy bản thân mình trước đó, không khỏi bật cười: "Cảm giác bị đuổi về thế nào?"

Lục Minh thấp giọng hỏi: "Vì sao?"

Tưởng Tinh Trạch đến gần, ngắm hoa đào nở rộ bên con đường đối diện.

"Hại tao ra nông nỗi này thì tao sẽ để cho mày ung dung sống hả?"

Lục Minh khó tin: "Rốt cuộc Dung Thời đã nói gì với anh? Anh đừng có tin lời nó!"

Tưởng Tinh Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, cười khẩy: "Mặc kệ nó nói gì, mày đoạt cơ hội của tao là sự thật."

-

Lục Minh và Tưởng Tinh Trạch chó cắn chó, khiến Dung Thời rảnh rỗi không ít.

Hắn bước vào phòng họp của Hội sinh viên với danh sách những thành viên đủ tiêu chuẩn.

"Chào chủ tịch, tôi là Trần Mộ."

Vừa bước vào cửa thì có một Beta chào hỏi hắn.

Mắt Dung Thời hơi cụp xuống, gương mặt trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

【Trần Mộ, Beta, chuyên gia an ninh mạng quân đoàn số 1, người sáng lập AI chiến hạm trí năng Xi Vưu*, phụ tá đắc lực của học trò ngài.】

(Xi Vưu: một vị anh hùng thiện chiến cổ xưa của người Miêu ở Trung Quốc)

Trần Mộ có tài lập trình bẩm sinh, Dung Thời từng học được vài thủ thuật từ cậu ta, nhưng không giỏi các môn khác, thành tích trong Học viện vẫn luôn xếp hạng trung bình.

Dung Thời bắt tay cậu ta: "Hoan nghênh gia nhập."

Trần Mộ kích động!

Nhân vật nổi tiếng từng cho biết hắn chỉ bắt tay với người đáng tôn trọng!

Ây, chắc chắn tuần này không rửa tay!

Thấy Trần Mộ chủ động chào hỏi, những người khác cũng nhộn nhịp bước tới.

"Chào chủ tịch, tôi là Tiền Đa."

【Tiền Đa, Alpha, sĩ quan tiếp viện vật tư cho bộ phận hậu cần quân đoàn 1, sinh ra là tiểu quý tộc, nhưng xui xẻo bị phá sản chỉ vì nuôi quân đoàn.】

Dung Thời: "..."

Dung Thời nắm bàn tay vươn tới, mặt vô cảm nói: "Hoan nghênh gia nhập, đừng tiêu tiền bừa bãi."

Tiền Đa: "? Được."

"Chào... chào chủ tịch, tôi là Ngô Hàm."

【Ngô Hàm, Alpha, chuyên gia bảo trì cơ giáp quân đoàn 1, tài năng kỳ lạ về máy móc, chỉ sửa chữa chứ không chế tạo.】

Thấy tay cậu run run, Dung Thời bèn nắm lấy: "Hoan nghênh gia nhập."

Ngô Hàm khẽ thở phào: "Cảm ơn anh."

Tầm mắt Dung Thời đảo qua ba gương mặt trẻ trung, đáy lòng thầm nhủ - hoan nghênh trở về đơn vị.

Tối hôm đó, chuyện Lục Minh rời đi rồi quay trở lại chễm chệ trên trang chủ diễn đàn.

Ỷ vào việc ẩn danh, những suy đoán ác ý và vô tình bay đầy trời.

Tần Lạc chạy tới phòng Tống Du, kích động nói: "Anh! Lục Hữu Khải và Lâm Phong đấu đá!"

Tống Du mở đề bài vật lý, khẽ cười: "Thủ đoạn xuất sắc."

Tần Lạc ngồi xếp bằng trên tấm thảm, cười to: "Chủ tịch Dung thật thú vị, em bắt đầu thích anh ta rồi đấy."

Đầu Tống Du không ngẩng lên: "Anh ta là vợ tôi."

Tần Lạc: "..."

Tống Du nhìn câu hỏi, thuận miệng nói: "Nếu bọn họ không sớm nhận rõ thực lực của đối thủ thì chẳng cần Dung Thời ra tay họ cũng có thể tự đùa chết chính bản thân."

Tần Lạc ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có nhiều thời điểm anh ta khiến em có cảm giác chẳng giống một sinh viên mười tám tuổi gì cả, rốt cuộc anh ta là ai nhỉ?"

"Ngay cả chúng ta cũng không điều tra được thì đại khái chẳng phải người bình thường."

Thiết bị đầu cuối đột nhiên vang lên, Tống Du tiện tay mở ra.

Màn hình ảo phóng to hiển thị báo cáo phân tích thành phần dược phẩm.

Viên thuốc gồm hai trăm ba mươi thành phần, trong đó có tám thành phần được đánh dấu bằng màu đỏ.

Một đoạn ghi chú gửi kèm báo cáo.

【Viên thuốc này không thuộc bất kỳ loại dược phẩm nào đang lưu hành tại Đế Quốc, trong đó có tám thành phần vi phạm lệnh cấm, tương tự sản phẩm thuốc nhập lậu mà nhóm Hạt Dẻ đang điều tra, có biết ở đâu sản xuất không?】

Tống Du cẩn thận xem xét báo cáo rồi đọc đi đọc lại đoạn ghi chú.

【Thuốc này có tác dụng gì?】

Sau vài phút, bên kia trả lời.

【Hiện tại vẫn chưa rõ tác dụng, nhưng xét từ lượng thành phần bị cấm thì hẳn là thuốc kích thích chất dẫn dụ, sử dụng quá liều sẽ dẫn tới nguy cơ chất dẫn dụ bùng phát, tuyến thể vĩnh viễn tổn thương.】

Rắc! Tống Du bẻ gãy bút trong tay.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cháo Ngọt

Copyright © 2022 - MTruyện.net