Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trò chuyện mỗi tối đều tan cuộc trong buồn bực.
Dung Thời mở cửa, nghiêng đầu nhìn Alpha nào đó đã uống cà phê của hắn lại còn chọc tức hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Tống Du cầm tách cà phê ngồi trước quầy bar, không chịu về: "Tôi còn chưa uống xong cà phê, làm gì có ai chiêu đãi khách như anh cơ chứ?"
Dung Thời: "Cần tôi đóng gói cho cậu không?"
Tay khựng lại, Tống Du cau mày: "Cà phê đóng gói thì uống làm sao được?"
"Dân thường không chú ý nhiều thế." Dung Thời thản nhiên: "Tôi muốn đi ngủ."
Tống Du: "Chưa tới mười hai giờ, sao anh làm việc và nghỉ ngơi hệt ông già thế?"
Dung Thời chẳng hiểu nổi, đêm đã khuya mà vị vương tử điện hạ này cứ chạy tới ăn vạ chẳng chịu đi là ý tứ gì.
Chưa bị tình địch mắng vài câu thì chưa yên lòng à?
Dung Thời giục: "Có về không?"
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, sinh viên đi rèn luyện vào buổi tối đã trở về.
Tối nào Học viện cũng mở phòng tập, sinh viên có thể thoải mái đặt lịch rèn luyện.
Sinh viên siêng năng thì hầu như ngày nào cũng đi, sinh viên bình thường thì đôi ba lần trong tuần, chỉ có hai anh chàng sâu lười Dung Thời và Tống Du trước nay chẳng chịu tới.
Tống Du đặt tách xuống, bước chậm rì rì: "Dù sao tôi cũng là ông xã của anh, anh không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Tiếng bước chân trên hành lang đột nhiên biến mất.
Nhóm sinh viên đang khoác vai nhau: "..."
Bất ngờ chứng kiến hiện trường chim chuột của hai nhân vật nổi tiếng ư?
Dung Thời mặt vô cảm, giọng lạnh lùng: "Nếu cậu còn ở lại thì tôi sẽ nhẹ nhàng tới mức cậu không đứng dậy được đấy."
Nhóm sinh viên: "..."
Mẹ ơi! Lời thoại đêm khuya gì đây? Hằng đêm hai người làm chuyện tốt gì trong ký túc mà không thể nhẹ nhàng?
Tối nay, bởi vì oánh rắm hơi to mà hai người lại chễm chệ trên trang chủ diễn đàn.
【Đêm khuya tán gẫu hai xu, giữa một đôi Alpha thực sự có tình yêu đích thực sao?】
Bài đăng kể lại một cách chi tiết tỉ mỉ sự việc Dung Thời và Tống Du đã ve vãn nhau nhiều lần như thế nào.
"Với Alpha thì chịu."
"Hay chỉ có người xuất sắc mới kiểm soát được nhỉ? Thường thì Alpha khó mà không bị hấp dẫn bởi chất dẫn dụ của Omega, đặc biệt là khi gặp người có tỷ lệ xứng đôi cao."
"Chất dẫn dụ bài xích nhau mà vẫn muốn ở bên nhau, vậy chắc chắn là tình yêu đích thực rồi."
"Vậy họ phân chia vị trí trên dưới ra sao nhỉ? Mỗi ngày đánh một trận và ai thắng người đó sẽ quyết định hả?"
"Tò mò muốn biết ai ở trên ai ở dưới quá đi (nhỏ giọng thì thầm)"
"Thật ra tui cảm thấy như vậy là ổn nhất, vì khó tưởng tượng được kiểu Omega như thế nào mới xứng đôi với họ."
Dò hỏi tình địch thất bại, đã chẳng biết thêm gì về Thỏ Thỏ lại còn cùng tình địch châm chọc nhau cả buổi tối, tâm Tống Du rất mệt mỏi.
Cậu ngồi đầu giường, tay ôm thú bông Thỏ Thỏ, trích dẫn bình luận cuối cùng và chuyển thành bình luận mới.
"Bé mèo không ăn được cá: Với Alpha hoàn mỹ như Tống Du thì đương nhiên chỉ có Omega hoàn mỹ mới xứng đôi, Dung Thời là cái thá gì chứ."
Click gửi đi sau đó làm mới, không ngờ lại kéo theo một loạt bình luận mắng chửi.
"Tại sao dám giẫm đạp lên lầu tình yêu đích thực này?"
"Ngu ngốc, muốn giẫm đạp thì biến đi!"
"Phắn! Đừng có làm ô uế lầu."
"Dung Thời và Tống Du chính là tình yêu đích thực!"
Tống Du: "..."
Cậu cười khẩy, lại trích dẫn bình luận cuối cùng.
"Bé mèo không ăn được cá: Tình yêu đích thực cái quái gì, tôi đứng đây tuyên bố, trong vòng nửa năm không ly hôn thì họ Tống sẽ sửa thành họ Dung."
Làm mới, bình luận phía dưới mắng chửi càng dữ dội.
Dù sao cũng chả ngủ được, Tống Du một mình khẩu chiến với quần hùng, lượt bình luận tăng vọt từ con số hàng nghìn lên hàng vạn.
Có người còn đặc biệt mở một bài đăng kêu gọi.
【Hàng nóng hôi hổi đây! Kinh hoàng với anti-fan não tàn của Dung Thời, ID Bé mèo không ăn được cá, tọa độ lầu tình yêu đích thực, mau hội hợp xé xác hắn!】
01 vẫn luôn theo dõi hệ thống mạng nhà trường, sau khi phát hiện, nó lập tức báo cho Dung Thời.
Dung Thời đang băn khoăn chẳng biết có nên online gặp Meo Meo hay không, bèn nhân tiện vào diễn đàn xem bài viết về tình yêu đích thực kia.
Tầm mắt hắn dừng lại hai giây trước ID của Tống Du.
Thanh niên thích chơi trò ghép gặp à? Đúng trẻ trâu.
Sau một phút, lời tuyên bố của ID Bé mèo không ăn được cá bị phản hồi.
"Bé mèo ăn cá nhà tôi: Trong vòng nửa năm sẽ ly hôn, thế nên khỏi cần sửa thành họ Dung, Tống Du là cái thá gì chứ."
Phút chốc lại kéo theo vô số lời mắng chửi, trang chủ nhiều thêm một bài đăng.
【Hàng nóng hôi hổi đây! Lại thêm một anti-fan não tàn của Tống Du, ID Bé mèo ăn cá nhà tôi, anh em mau cầm vũ khí!】
Tống Du mắng mỏ chán chê xong thì ngủ thiếp đi trong mùi thú bông Thỏ Thỏ.
Trước khi ngủ, cậu mơ màng nghĩ, hình như mình đã từng ngửi thấy hương vị này ở đâu rồi thì phải.
Dung Thời phản hồi xong, chợt thấy thật vô nghĩa.
【Ông chủ, có muốn xóa bình luận của mình không?】
"Kệ đi." Dung Thời tắt thiết bị đầu cuối, dù sao cũng ẩn danh, chẳng ai biết hắn gửi.
Ngay lúc này hắn không ngờ, bài đăng đã ghi lại toàn bộ quá trình hắn bị vả cho sưng phù mặt.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ Lâm Đang và Lâm Mạt được giao cho nhà trường trước ngày thứ sáu, chẳng có gì bất ngờ, tất cả chỉ tiêu đều bình thường.
Hầu như cùng lúc, Dung Thời nhận được hai bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ khác từ Tống Du.
"Số lượng hooc-môn quá nhiều, cường độ chất dẫn dụ cũng khác thường." Tống Du phóng đại bản báo cáo giữa không trung: "Đặc biệt là Lâm Đang, chất dẫn dụ có đường cong thái quá."
Dung Thời không rành về kiến thức y học lắm, tuy nhiên bất kỳ ai cũng có thể nhận ra điểm khác thường khi quan sát đường cong chất dẫn dụ của Lâm Đang.
Với Omega bình thường, đường cong chất dẫn dụ sẽ dao động nhẹ nhàng trong phạm vi nhỏ, nhưng của Lâm Đang thì hệt điện tâm đồ.
Mà biểu đồ dạng này tức là chất dẫn dụ luôn trong trạng thái không ổn định, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Dung Thời: "Lâm Đang có dấu hiệu mất kiểm soát không?"
Tống Du: "Hoàn toàn không."
Dung Thời lưu hai bản báo cáo vào thiết bị đầu cuối của mình, khẽ hỏi: "Sau vụ đó người của cậu có tới Bệnh viện Quân y số 88 không?"
"Có tới hai lần, nhưng chẳng phát hiện được gì." Tống Du ngồi trên thảm, lưng dựa vào sô pha, cặp chân dài vắt chéo.
Cố tình tiết lộ tin tức về thuốc kích thích chất dẫn dụ, thuận lợi bắt một nhóm người đi thẩm vấn, thế nhưng họ khẳng định không hề biết về phòng thí nghiệm, thành ra chẳng hỏi được gì.
"Giới lãnh đạo bệnh viện đều do quân đội phái tới." Tống Du lười biếng nói: "Hiện giờ chưa đến thời điểm động vào."
Vòng đấu tranh quyền lợi phức tạp bao nhiêu, Dung Thời hiểu rõ.
Dẹp hết sang một bên thì ngay cả chuyện bản thân đang điều tra cũng dễ dàng khơi dậy sự cảnh giác của kẻ thù từ lúc bắt đầu.
Địch trong tối ta ngoài sáng, rất nguy hiểm.
Thấy hắn ngẩn người, Tống Du lại nói: "Nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không đặt phòng thí nghiệm bất hợp pháp trong khu vực mình quản lý."
Dung Thời xem qua tên năm lãnh đạo, hắn hơi có ấn tượng với đúng một người họ Triệu, còn lại hoàn toàn không biết.
"Không có loại thuốc SYT7737 trong hồ sơ bệnh án à?" Dung Thời hỏi.
Tống Du buông tay: "Cho người lục lọi cũng chẳng thấy đâu."
Dung Thời: "Thời gian sử dụng thuốc là hai tháng, còn hơn nửa tháng sẽ tới lần tiếp theo của Lâm Đang, cậu nhớ cử người theo dõi cậu ta."
Tống Du híp mắt đánh giá hắn: "Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?"
Dung Thời: "Không nhiều hơn cậu đâu, nhưng tôi cảm thấy cậu ta là mấu chốt."
"Còn nữa." Dung Thời nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Càng ít người biết tới chuyện phòng thí nghiệm càng tốt, đặc biệt là việc kiểm tra đo lường dược phẩm phải nhờ chuyên gia đáng tin cậy."
Tống Du: "Điều đó cần anh nhắc sao?"
Dung Thời: "Tôi muốn cảnh báo thêm một câu nữa, khả năng chuyện này có liên quan tới tính mạng của tôi và cậu."
Lông mày Tống Du nhăn lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Chuyện đó anh khỏi lo lắng, nhưng mà H506 rốt cuộc là thứ gì, anh còn chưa nói cho tôi biết."
Dung Thời đứng dậy khỏi tấm thảm, bước đến bên cửa sổ.
Từ nơi này quan sát được sân thể dục của khoa mầm non ở phía xa xa.
"Cậu tin trên đời này có tỷ lệ xứng đôi 100% không?"
Nghĩ tới ngày đó cơ thể thay đổi sau khi ngửi phải H506, sắc mặt Tống Du không tốt lắm: "Liên quan tới lọ thuốc kia à?"
Mấy trăm năm trước, hệ thống hôn nhân của Đế Quốc được kiểm soát bởi trí tuệ, AO xứng đôi 100% sẽ phải kết hôn.
Nhưng hiện tại chế độ đó đã bị bãi bỏ, nếu tình cờ thì hầu như không thể gặp gỡ được đối tượng xứng đôi 100%.
Trước mắt Dung Thời hiện lên Omega có gương mặt mơ hồ với nốt ruồi trên cằm, tay bên hông vô thức siết chặt.
"Cậu biết khi gặp đối tượng xứng đôi 100% có ý nghĩa gì không?"
Dung Thời quay đầu đi, ánh sáng phản chiếu khiến Tống Du không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Nghĩa là trong khoảnh khắc gặp mặt, đối phương có thể khống chế sự sống và cái chết của cậu."
Omega kiểm soát tính mạng Alpha ư? Tống Du muốn cười hắn nói mớ, lại cười không nổi.
Dung Thời xoay người, nhìn thẳng vào cậu: "Trên đời này có khả năng tồn tại Omega tương ứng với H506, người kia có thể dễ dàng khống chế cậu, thậm chí giết chết cậu bằng độc dược."
Tống Du đứng dậy, cười nhạo: "Chỉ có kẻ yếu mới thua bản năng, tôi sẽ không đánh dấu Omega mình không thích, càng không bao giờ bị khống chế, cho dù xứng đôi tới 100%."
Tầm mắt Dung Thời nhìn theo lúc cậu đứng dậy: "Cậu bạn nhỏ à, cậu quá tự tin."
"Không phải tự tin, mà là sự thật." Tống Du đứng trước mặt hắn: "Tôi thích một Omega và đời này sẽ chỉ đánh dấu cậu ấy, nếu anh không kiểm soát được thì từ bỏ đi, để cậu ấy đỡ thương tâm vì anh come out."
Dung Thời: "..." Come out?
Đề tài thay đổi, Dung Thời chẳng có hứng tiếp tục nữa.
Hắn chế nhạo: "Cậu cũng come out rồi đấy, bà Dung à."
Tống Du: "..." Đệt.
Tống Du: "Trong vòng nửa năm, nhất định tôi sẽ ly hôn anh, phu nhân Tống ạ."
Dung Thời: "..."
Trở lại ký túc, Tống Du ngồi trên ghế ngoài ban công ngẫm nghĩ thật lâu.
Từ Lâm Mạt đến L739 và Hồ Phong, từ Lâm Đang đến L783 và Cố Ngôn.
Càng nghĩ càng bực bội.
Với tỷ lệ xứng đôi 100%, trái lại Omega có thể khống chế Alpha thật sao?
Trước mắt cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh gương mặt cha tươi cười ôn hòa khi còn nhỏ, bên tai cũng mơ hồ nghe thấy tiếng cười hiền từ của ông.
Bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Liệu có liên quan tới cái chết của ba cậu hay không?
Tống Du mở thiết bị đầu cuối, gọi đi.
Trên màn hình ảo, trợ lý đặc biệt cung kính khom lưng: "Điện hạ."
Cậu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ: "Tôi có chuyện muốn anh kiểm tra, đừng tiết lộ với bất kỳ ai."
-
Dung Thời lập một mô-đun y tế cho 01, kết cấu đã dựng xong, tiếp theo yêu cầu phải nhập số lượng lớn cơ sở dữ liệu.
【Ông chủ, cậu chủ nhỏ nên đi kiểm tra sức khoẻ rồi.】
Dung Thời: "Ừ, tao nhớ mà."
Tạm thời Miên Miên không uống thuốc nữa, nhưng chưa có biện pháp khác nên đành phải đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên để bảo đảm bệnh không chuyển biến xấu.
Bây giờ hắn chẳng biết chuyên gia y tế ở đâu, quân y của quân đoàn số 1 sau này còn đang là tân sinh viên, không thể nhờ vả được.
Nhất định trong tay Tống Du có tài nguyên, có lẽ thử nhờ giáo sư Tần trước xem, nếu không được thì phải đi tìm.
Buổi tối rảnh rỗi, Dung Thời mua một vài đạo cụ trên mạng, tự mở khóa huấn luyện cho Miên Miên.
Đăng nhập Star Wars, Bé Mèo đã online.
"Hôm nay lên sớm vậy?" Dung Thời kéo cậu vào phòng huấn luyện.
Bé Mèo không nhảy nhót tung tăng như mọi khi, thoạt nhìn chẳng có tinh thần, trán tựa lên vai Dung Thời, nửa ngày không nói chuyện.
Tay Dung Thời rũ bên hông giật giật, hắn cẩn thận sờ đầu cậu: "Bị ba phê bình hả?"
Hiếm khi tâm trạng Bé Mèo buồn bực, nếu có thì phần lớn đều liên quan tới ba cậu ấy.
Bé Mèo lắc đầu, duỗi tay vòng qua eo Dung Thời: "Để tui hít một chút là ổn thôi."
Dung Thời: "..." Hít?
Chưa đầy hai phút, Bé Mèo ngẩng đầu, tỉnh bơ: "Gần đây ba tui đi công tác nên hơi nhớ ông ấy, một chút thôi."
Dung Thời: "Bạn thực sự bám dính ba của bạn."
Chắc hẳn Omega đều thế? Miên Miên cũng bám dính hắn.
"Đương nhiên, tui chỉ có một ba thôi mà." Bé Mèo cười khanh khách đổi đề tài, nhân tiện lẳng lặng nắm tay hắn: "Tối nay chơi sinh tồn trên tinh cầu hoang nhé?"
Dung Thời giật giật ngón tay, âm thầm nắm lại, khóe miệng không nhịn được cong lên.
"Được, tùy bạn."
Bé Mèo mở menu lựa chọn: "À, vừa ra chế độ tiền thưởng mới, rất phổ biến, có muốn chơi thử không? Hay vẫn chơi chế độ thông thường?"
Dung Thời: "Chế độ mới đi."
Bỗng nhớ Tống Du giễu cợt hắn là ông già, chẳng biết chơi.
Dung Thời hơi chột dạ: "Có phải trông tui không giống một thanh niên không?"
Bé Mèo: "Hử?"
Dung Thời: "Chỉ chơi đi chơi lại mấy chế độ kia, chưa bao giờ thay đổi, giống một... ông già?"
Bé Mèo cười ngã vào vai hắn: "Vậy thì chỉ nói lên một điều là bạn rất chung thủy thôi, liên quan gì tới ông già chứ, ha ha ha ha... đúng rồi, bạn bao nhiêu tuổi?"
Mắt Dung Thời lấp lánh: "...Mười tám, còn bạn?"
Bé Mèo nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp: "Thật trùng hợp, tui cũng mười tám."
Ngồi trên hàng ghế đôi, tràn ngập đầu óc Dung Thời là...
Mười tám nha, tuổi hợp pháp để kết hôn.
Nửa năm sau có thể biến Bé Mèo thành Dung Tiểu Miêu rồi.
Hôm sau là thứ sáu, Dung Thời mở cửa ký túc, lại thêm một lần đối mặt với Tống Du.
Lối nhỏ chật cứng sinh viên chuẩn bị đi học, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Tống Du mỉm cười, tâm trạng vui vẻ: "Này, anh nói xem có phải eo Omega đều mảnh mai thế này không?"
Dung Thời khó chịu nhìn sang.
Thấy biểu cảm của hắn, ý cười Tống Du càng sâu: "Anh chưa từng ôm eo cậu ấy chứ gì?"
Dung Thời: "..."
Tống Du đo bằng tay, giọng đắc ý dào dạt: "Vòng eo cậu ấy chừng này, thon thả như vậy, cảm giác hơi dùng sức một chút sẽ vặn gãy mất."
Bị bắt phải nghe tình địch miêu tả về vòng eo thon thả của Meo Meo suốt dọc đường, Dung Thời ghen tỵ không nhịn được.
"Vậy cậu nói xem, có phải bàn tay Omega nào cũng rất mềm mại không?"
Nụ cười trên mặt Tống Du cứng đờ.
Dung Thời bắt chước giọng điệu của cậu: "Bàn tay cậu ấy hả, giống hệt kẹo bông gòn, cảm giác hơi dùng sức một chút sẽ bóp nát mất."
Tống Du: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");