Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa mở cửa thì thấy Dung Thời đứng đó.
Tống Du: "Anh đứng trước cửa phòng tôi làm gì?"
Dung Thời: "Đây cũng là phòng của tôi mà."
Tống Du: "..."
Thấy cậu đen mặt, Dung Thời rất tự nhiên cầm lấy cổ tay cậu: "Ăn tối chưa?"
Tống Du cụp mắt nhìn thoáng qua, ngẫm nghĩ vẫn không tránh thoát: "Chưa."
Dung Thời: "Không đói bụng hả?"
Tống Du: "Chẳng phải là chờ anh sao?"
Dung Thời bèn kéo cậu xuống bếp.
"Muốn ăn gì, tôi làm."
Tống Du đang định gọi món thì một cái tạp dề bỗng bay tới trước mặt.
Dung Thời: "Cậu trợ thủ."
Tống Du quẳng lại, cũng chẳng chịu ra ngoài: "Không ăn."
Dung Thời vừa đeo tạp dề vừa mở ngăn kéo: "Có cả đồ ngọt đấy."
Tống Du: "..."
Năm phút sau, Tống Du xắn tay áo sơmi đứng trước bồn nước, nghiêm túc rửa cà chua.
Nghĩ mãi không ra!
Đường đường là vương tử Đế Quốc, vì sao mỗi lần gặp Dung Thời cậu lại phải đích thân xuống bếp nấu nướng hết lần này tới lần khác!
Một cơ thể bỗng dán sát phía sau lưng làm toàn thân Tống Du căng cứng theo bản năng, tay bóp mạnh quả cà chua.
"Quần áo sẽ bị ướt nếu không đeo tạp dề."
Giọng Dung Thời vang lên, hơi thở ấm áp phả vào tai, Tống Du cảm thấy vòng eo buộc chặt, bên hông có thêm một chiếc tạp dề màu đen.
"Cà chua sắp bị cậu bóp nát rồi." Dung Thời đứng phía sau, đỡ lấy đôi tay cậu chỉ dạy: "Loại vỏ mỏng này đừng dùng sức như vậy."
Tư thế cứ như bị hắn ôm gọn vào lòng, Tống Du mất tự nhiên, giọng điệu không tốt: "Tôi chẳng cần biết những thứ này."
"Cần chứ." Dung Thời giải cứu quả cà chua suýt vỡ trong tay cậu rồi thả vào chậu nước ấm: "Cậu ấy thích người xuống bếp."
Tống Du: "..."
Cậu lẩm bẩm: "Thích người làm trợ thủ thì có."
Dung Thời khựng tay lại: "..."
Hắn hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Đáp lại là ánh mắt xem thường kèm theo tiếng hừ lạnh của Tống Du.
Tim Dung Thời đập thình thịch.
Chẳng lẽ Bé Mèo Tống đã đoán được thân phận của hắn?
【Không đâu ông chủ, ngài ẩn giấu kỹ vậy, sẽ chẳng một ai phát hiện ra.】
Dung Thời: "..."
Trái tim đập nhanh bình tĩnh lại.
Mười lăm phút sau, Tống Du bưng đĩa mì trộn đủ sắc, hương, vị đặt lên quầy bar.
Sói đói Tần ngửi được, lập tức nhào tới.
"Thơm quá đi!"
Ánh mắt Tống Du tựa dao găm phóng qua.
"Tôi làm." Cậu cũng dám ăn?
Tần Lạc cười hì hì: "Anh, anh thật tốt bụng."
Trước khi Tống Du nổi giận, cậu ta cướp lấy một đĩa rồi cấp tốc rút lui khỏi chiến trường, chạy ra phòng khách tiếp tục làm tổ.
Dung Thời thiết lập cho robot giúp việc dọn dẹp căn bếp, bưng đĩa của mình ra, ngồi đối diện với Tống Du.
"Thế nào?"
Tống Du dùng nĩa cuộn mì sợi đưa tới bên miệng hắn, lười biếng cười.
"Anh thử chẳng phải sẽ biết sao?"
Lại dùng chiêu này.
Dung Thời chẳng muốn để ý tới, còn định chọc ghẹo một câu, thế nhưng cơ thể lại nghiêng về phía cậu.
Hắn đang định ăn, Tống Du rụt tay về bỏ vào miệng mình.
"Quên đi, nếu Thỏ Thỏ biết, cậu ấy sẽ ghen."
Dung Thời: "..."
Sống lại một đời, hầu như chẳng có gì làm hắn do dự, duy nhất Tống Du khiến hắn phải hoài nghi phán đoán của bản thân.
League lần này, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được thái độ của Tống Du đối với hắn có sự thay đổi.
Chẳng dễ xù lông, tín nhiệm hắn, thoạt nhìn hình như đã thử tiếp nhận hắn.
Nhưng rốt cuộc có phải vì Tống Du đoán được thân phận của hắn nên mới thay đổi hay không?
Những gợi ý hắn đưa ra chưa đủ rõ ràng sao?
Dung Thời: "Ngày mai sau lễ trao giải, có muốn ra ngoài dạo chơi một chút không?"
Tống Du ngước mắt: "Đi đâu?"
Dung Thời: "Tôi đã hứa sẽ dạy cậu hẹn hò."
Động tác cuộn mì sợi dừng lại, Tống Du thong thả gật đầu: "Được thôi."
Khi hai người đang thảnh thơi dùng bữa tối thì diễn đàn của Học viện quân đội và Học viện Hoàng gia đều bùng nổ bởi họ.
Diễn đàn trường quân đội...
"Tinh cầu Đế Đô truyền đến tin vui, đội chủ tịch không phụ sự mong đợi của mọi người đã giành được giải nhất, một trận chiến phong thần!"
"Anh chàng sâu lười quá đỗi trâu bò! Xứng đáng xé ba gói que cay để ăn mừng!"
"Vua kỹ thuật chạy đâu mất tiêu rồi? Cầu biên tập video về đội chủ tịch áu áu áu..."
"Ha ha ha... hệ thống thông minh Mortis của Học viện Hoàng gia bị đánh đến ngoan ngoãn."
"Chủ tịch chưa từng làm tui thất vọng!!!"
"Dung Thời: Định đi chơi mà bất cẩn cầm nhầm giải thưởng về, hầy [Đầu chó]"
Đâu chỉ có sinh viên, mấy ngày nay các thầy giáo cũng liên tục thảo luận về Dung Thời, thậm chí tự cắt nối video, biến mấy màn biểu diễn của Dung Thời thành tài liệu phân tích.
Tất cả mọi người cứ như bản thân giành thắng lợi, đi đến đâu cũng không quên thổi phồng vài câu.
Tựa hồ chẳng một ai ngạc nhiên, vì sao sinh viên năm nhất như Dung Thời lại có thể đè bẹp mấy tay lão luyện năm hai năm ba trong League.
Rất nhiều người canh giữ trên diễn đàn, chờ đợi ID Nắng Ban Mai Chợt Hiện đăng bài phân tích.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, một bài đăng với tiêu đề "#Vào xem Dung papa dẫn dắt đội ngũ lội ngược dòng để giành được vị trí số một như thế nào!" chiếm lĩnh trang chủ và phát triển nhanh chóng.
【Nắng Ban Mai Chợt Hiện: trên diễn đàn Học viện Hoàng gia có quá nhiều kẻ ngu ngốc, nhắc nhở mãi không xong, làm chậm trễ thời gian.】
Nội dung bài đăng trước sau như một kỹ càng tỉ mỉ, liệt kê toàn bộ chi tiết lớn nhỏ của quá trình thi đấu.
Rất nhiều người để ý câu nói hắn đăng, tò mò ghé vào diễn đàn Học viện Hoàng gia rồi ở lại đó luôn.
Bầu không khí bên diễn đàn Học viện Hoàng gia hoàn toàn bất đồng với trường quân đội.
Tuy cũng có vài bài đăng cá biệt khen ngợi Dung Thời, thế nhưng rất mau bị nhấn chìm. Trên trang chủ chễm chệ ba bài đăng, một bài chế giễu Dung Thời, một bài chế giễu trường quân đội và một bài cầu nguyện cho Tống Kha.
"Người tới là khách, đương nhiên phải mời họ vào, cuối cùng Mortis chẳng tốn sức để họ rời đi."
"Trình độ cũng thường thôi, nghe nói vì sợ bại lộ thực lực chân chính nên chẳng dám tiếp nhận hảo ý của mấy vị thiếu tướng."
"Sinh viên trong trường quân đội đều là dân thường, tài nguyên giảng dạy rất nghèo nàn."
"Dung Thời cũng chỉ có vậy, chả biết Tống Du coi trọng hắn ở điểm nào, chẳng xứng đôi gì cả."
"Bọn mày nghe nói chưa? Tống Du đánh bác sĩ của đại vương tử trọng thương, hiện tại còn đang phải điều trị đấy!"
"Cậu ta mất trí đúng không? Cứ gặp người là đánh? Sao chẳng có ai quản cậu ta thế?"
Vốn dĩ sang để xem sinh viên Học viện Hoàng gia thổi phồng Dung papa thế nào, nhóm sinh viên trường quân sự tính thả rắm cầu vồng* tức giận đến toàn thân run rẩy.
(Rắm cầu vồng: câu cửa miệng trên internet và là cụm từ phổ biến trong giới giải trí, có nghĩa là người hâm mộ khoe khoang về thần tượng của họ.)
Bọn quý tộc ngu ngốc này đỏ mắt rồi phải không?
Khinh trường quân đội không có ai à?
"Mẹ kiếp thằng nào dám bắt nạt nữ thần của chúng tao?"
"Ông anh Dung nhà tao giành giải nhất là dựa vào thực lực!"
Sinh viên hai trường hệt như tiêm máu gà, chiến đến hừng đông.
Ký túc xá tạm thời, Tần Lạc loanh quanh mãi không chịu rời đi.
"Chung phòng với Lưu Hoành thì em thà nằm sô pha còn hơn!"
Tống Du mặc bộ đồ ngủ in chi chít hình Thỏ Thỏ, bưng ly cà phê vào phòng.
"Tùy cậu."
Bước vào trong, cậu liếc nhìn thì thấy Dung Thời đang cầm quyển sách ngồi trên sô pha đơn.
Hắn vừa tắm xong, mái tóc đen ẩm ướt làm nổi bật đường nét trên gương mặt, bộ đồ ở nhà bằng vải cotton trông hắn thân thiện hơn nhiều, tạo cảm giác khác biệt so với thường ngày.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dung Thời lật một tờ, đầu không ngẩng lên: "Để cậu ấy ngủ trong phòng cũng được, có tới hai cái giường cơ mà."
Tống Du: "Cậu ấy ngủ với anh hả?"
Dung Thời: "Cậu và tôi ngủ chung một giường."
Tống Du ngồi xuống đối diện: "Vậy chỉ sợ cậu ấy không ngủ được."
Nhìn thoáng qua tay Dung Thời, Tống Du thấy rõ đó là quyển sách vũ trụ lượng tử cậu đặt trên chiếc bàn nhỏ.
"Anh tin có đường hầm thời không không?"
Nghe thế, Dung Thời mới ngẩng đầu.
Tống Du tùy ý dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
"Nếu đường hầm thời không thực sự tồn tại thì chẳng biết thế giới này sẽ ra sao?"
Dung Thời khép sách đặt xuống bàn, đứng dậy.
"Nếu thực sự tồn tại, không chừng tôi là người đến từ tương lai cũng nên."
Tống Du ngẩng đầu nhìn hắn.
Bầu không khí yên lặng trong hai giây, cậu dời tầm mắt đi trước, cười nhạo: "Trách không được anh dễ dàng từ bỏ cậu ấy như vậy, hóa ra là biết trước bản thân chẳng có cơ hội."
Dung Thời: "..."
Hai người ôm tâm sự nằm xuống, trở mình vài lần trong bóng đêm, hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là lễ trao giải, ba đội ngũ đứng đầu sẽ lên sân khấu lĩnh thưởng.
Trong buổi lễ, một bài đăng bùng nổ trên diễn đàn Học viện Hoàng gia.
Bài đăng đính kèm một video, trong video là sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của Tống Kha.
"Xin chào mọi người, tôi là Tống Kha, thương tích của tôi khiến các bạn lo lắng rồi, bác sĩ nói tôi đang hồi phục rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng sẽ khỏe lại, hy vọng các bạn đừng trách em trai Tống Du của tôi, cậu ấy... ai da!"
Được nửa chừng thì hình như chạm trúng vết thương, hắn ôm vai một lúc lâu rồi mới nói tiếp: "Cậu ấy không cố ý, tuy chúng tôi có đôi chút hiểu lầm nhưng tôi tin hiểu lầm sẽ được hóa giải nhanh thôi, mong mọi người thấu hiểu."
Trong tích tắc mấy ngàn lượt bình luận đáp lại, mỗi lần cập nhật con số lại tăng hơn một ngàn.
Tất cả đều trách móc Tống Du.
"Đúng là một đóa sen trắng lớn bốc mùi." Trần Thần nghe thấy âm thanh thông báo bèn mở ra xem, tức giận đến bật cười.
Hồ Phong thò lại gần: "Có chỗ nào mong mọi người thấu hiểu đâu, mà là sợ người ta thấu hiểu chưa đầy đủ ấy chứ."
Trần Thần: "Để tao tập hợp sinh viên trường quân đội, cho nó nổ luôn thể."
Bạch Đình: "Giá mà có video ngay lúc đó thì ngon rồi, nhưng chắc sinh viên Học viện Hoàng gia chẳng chịu xem lại Mortis để bảo vệ người trường mình."
Dung Thời và Tống Du ngồi gần đó, tất nhiên là nghe thấy hết.
Dung Thời nhìn sân khấu, hỏi nhỏ: "Định giải quyết thế nào?"
Tống Du chống cằm cười: "Đập cho Tống Kha một trận nữa, khiến hắn không nói được thì thôi."
Dung Thời: "..."
Tuy tâm lý đã sẵn sàng, nhưng thấy cậu chả chuẩn bị bất kỳ một hành động đáp trả nào, hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Tống Du có đẩy Tống Kha hay không, chỉ cần lấy video giám sát của Mortis là rõ ngay.
Đáng lẽ Học viện Hoàng gia không thể mặc cho lời đồn lan truyền về vương tử như vậy.
Thế nhưng đã không ngăn cản mà còn làm lớn chuyện, điều đó chứng tỏ rất nhiều vấn đề.
Một là Học viện Hoàng gia không đặt Tống Du vào mắt, hai là trong đó có người của Tống Du và cậu tính mặc kệ.
Còn vị trong cung cũng chẳng coi trọng Tống Du, sau khi sự việc xảy ra không hề gây áp lực với nhà trường, dung túng cho mọi chuyện thêm rắc rối.
Trong khán phòng lễ trao giải, hầu hết mọi người đều tập trung chú ý diễn đàn.
Bao nhiêu người chụm đầu vào nhau liếc nhìn Tống Du, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đúng là có thời điểm hành động của Bé Mèo Tống quá kích động, thế nhưng đâu có nghĩa *ứt đái gì cũng đổ xuống đầu được.
Ngón tay Dung Thời nhấp nhẹ lên thiết bị đầu cuối.
【Nhận lệnh!】
Một bài đăng đột ngột xuất hiện trên diễn đàn đang thảo luận với khí thế sôi nổi...
【Tống Kha, hãy dừng việc khoác lác và xin lỗi Tống Du ngay.】
Rất nhiều người trông thấy tiêu đề liền nổi giận.
Trò hề à! Tống Kha thảm như vậy còn phải xin lỗi Tống Du ư? Ha hả.
Họ lập tức xắn tay áo chuẩn bị mắng chửi người.
Bài đăng chẳng còn gì khác ngoài một video.
Trong video là hai bức ảnh trái phải, phía trên bên phải ghi thời gian.
Hầu như mọi người đều xem giải đấu qua chương trình phát sóng trực tiếp, vừa nhìn thì lập tức nhận ra khung cảnh trong video chính là League.
Bức ảnh bên trái, Tống Du và Dung Thời bị kiến lính vây quanh, đang hăng hái chiến đấu.
Bức ảnh bên phải, Tống Kha tránh sau lưng mọi người, gương mặt lộ nụ cười kín đáo.
Mười lăm giây sau lại thay thế bởi hai bức ảnh khác, ảnh bên phải, Tống Kha đột nhiên bị thứ gì đó đâm trúng, ngã xuống đất, run rẩy lăn lộn, mà ảnh bên trái, Tống Du vẫn đang đối phó với kiến lính.
"Đệt mợ! Sao lại thế này? Tống Du xuống tay với Tống Kha ở khoảng cách xa như vậy ư?"
"Cứ cho rằng Tống Du phóng dao găm qua, thì phương hướng trước mặt cậu ấy cũng chẳng phải chỗ Tống Kha."
"Thật đúng là, chiếu theo video này thì căn bản Tống Du chẳng có cách nào tấn công Tống Kha cả."
"Mẹ kiếp! Hiếm khi đứng về phe ai đó lại lựa chọn sai lầm! Tống Du! Chân thành xin lỗi!"
"Yêu cầu những kẻ rác rưởi đã mắng chửi cậu ấy hãy đăng bài xin lỗi riêng!"
"Nhỡ video được chỉnh sửa thì sao?"
Có vài người nghi ngờ, video bị chia thành hai phần, có thể đó là hai bức ảnh được chụp vào hai thời điểm khác nhau và thời gian là giả mạo.
"Nắng Ban Mai Chợt Hiện: Nghi ngờ video được chỉnh sửa chi bằng tự mình đi kiểm chứng không phải sẽ rõ sao? Nếu nói thời điểm khác nhau thì để tôi khoanh tròn vài chỗ, tự mình xem đi nhé!"
Trong bức ảnh trên màn hình, một thân cây và mấy con kiến thợ được khoanh tròn, mặc dù góc độ khác biệt, lại vừa vặn tồn tại ở cả hai bức ảnh, mấy con kiến thợ bị giết cùng lúc, khung cảnh hoàn toàn chính xác.
Nỗi nghi ngờ lập tức tắt ngấm, dư luận bắt đầu nghiêng về phía Tống Du.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc là ai tiết lộ hình ảnh giám sát, điều tra cho tôi!" Tống Kha tức giận, tay run rẩy, cầm cái cốc trên tủ đầu giường đập xuống đất.
Thủy tinh bắn lên ống quần trợ lý đặc biệt, lưu lại vết tích.
Trợ lý: "Những ai có quyền hạn đều là người của chúng ta, không có khả năng tiết lộ."
"Không có khả năng hả?" Tống Kha cười lạnh: "Mẹ kiếp thế đây là cái gì? Cái gì?"
Trợ lý mấp máy môi, thấp giọng: "Tôi đã bảo họ điều tra nơi phát video."
Động tác mạnh đụng đến miệng vết thương, Tống Kha thở hổn hển dựa vào đầu giường: "Bảo họ tiếp tục điều tra."
Giữa kẻ có vết nhơ và người hoàn mỹ, ai cũng hoài nghi kẻ có vết nhơ, cho dù sự thật được phơi bày trước mắt, rất nhiều người cứ coi như không thấy.
-
Thiết bị đầu cuối đột nhiên vang lên, Tống Du tiện tay mở ra, sau khi đọc xong tin tức thì đôi mắt nheo lại, cậu nghiêng đầu nhìn Dung Thời.
"Anh làm à?"
Dung Thời không nhìn cậu: "Làm gì cơ?"
Tống Du: "Đừng giả ngu."
Dung Thời: "Chả biết cậu đang nói gì."
Tống Du nhìn chằm chặp hắn trong chốc lát, bỗng cậu bật cười.
Dung Thời cảm giác được cậu dán tới gần, mu bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, đầu ngón tay bị cào nhẹ, tai nghe thấy tiếng Tống Du thì thầm.
"Anh bảo vệ tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy, anh hai."
Dung Thời nhịn rồi nhịn, rốt cuộc chẳng nhịn nổi, hắn quay đầu sang.
Mắt thấy ý cười trên khóe môi cậu tràn ra.
"Hiểu lầm gì?"
Nụ cười lười biếng của Tống Du lộ vẻ đắc ý: "Khiến tôi hiểu lầm anh... là người thích tham gia náo nhiệt."
Dung Thời: "............"
Nụ cười trên môi Tống Du càng sâu.
"Chẳng phải anh muốn dạy tôi cách hẹn hò sao? Có đi hay không?"
Dung Thời nhướn mày: "Bỏ lỡ lễ trao giải à?"
Tống Du: "Có vấn đề gì sao?"
Hai người ăn ý, lập tức đường hoàng chuồn thẳng qua cửa chính.
Trong sân trường có người chưa kịp đọc bài đăng mới, thấy họ rời đi, cứ tưởng họ không chịu nổi áp lực dư luận.
"Dám làm thì dám chịu."
"Da mặt có dày tới mức nào cũng chẳng dám lên sân khấu nhận giải thưởng."
"Trông có đến nỗi nào đâu, thật khiến người ta vỡ mộng..."
"Đệt mợ! Chúng mày lên diễn đàn mau!"
Nhân viên trên sân trường vừa báo cáo với lãnh đạo Tống Du và Dung Thời đã rời đi thì không khí trong khán phòng bỗng vỡ òa.
Tiếng thảo luận ồn ào đến mức lấn át cả giọng người dẫn chương trình.
Có nhân viên đang làm việc nghe thấy thì lập tức lên diễn đàn, đập vào mắt là bài vừa được đăng cách đó chừng một phút.
【Tống Kha, anh hóa giải hiểu lầm giữa hai anh em bằng cách đẩy cậu ấy vào đàn kiến sao?】
Ném xuống một quả bom, Dung Thời và Tống Du ngồi xe bay công cộng tới phố hành hương.
Dân cư tinh cầu Đế Đô đông đúc, giờ hành chính vẫn có rất nhiều người trên xe.
Tống Du chen chúc trong đám đông, sau một giây thì hối hận về quyết định của mình.
Có xe không đi lại muốn ngồi phương tiện giao thông công cộng, chẳng biết làm khó Dung Thời hay tự làm khó chính bản thân nữa?
Dung Thời kéo cậu vào một góc, đôi tay chống hai bên hông, bảo hộ người trong lồng ngực.
Thấy Tống Du đen mặt, hắn hơi buồn cười.
"Chẳng phải chính cậu muốn trải nghiệm phương tiện giao thông công cộng hay sao?"
Tống Du: "...Tôi tưởng không nhiều người lắm."
Dung Thời: "Nhiều người tốt mà."
Tống Du nheo mắt lại.
Khóe miệng Dung Thời gợi lên một độ cong nhỏ.
"Nhiều người thì cậu mới ngoan ngoãn ngốc trong lòng tôi."
Tống Du: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");