Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Du sửng sốt trong tích tắc, sau đó cong môi cười.
"Ồ, đây là một phần trong buổi hẹn hò sao?"
Dung Thời: "..."
Tống Du đặt tay lên thắt lưng hắn, mập mờ bảo: "Sau đó tôi phải đáp lại là "anh thật lãng mạn" đúng không?"
Dung Thời: "............"
Xe buýt bay dọc theo lộ trình hướng tới đích, chưa đến phố hành hương, diễn đàn Học viện Hoàng gia đã rung chuyển.
"Không thể nào! Chắc chắn video này là giả!"
"Trời đất! Không... không chặn được?"
"Hãy để lại tên trước khi lọc!"
"Không phải chứ? Đó là Tống Kha sao?"
Video chỉ dài tám giây nhưng soi thẳng mặt Tống Kha, ghi lại đầy đủ cảnh hắn đẩy Tống Du xuống và nụ cười ác độc sau khi thực hiện được ý đồ xấu xa.
Tống Kha và Tống Du hoàn toàn khác biệt - đây là nhận thức chung của cả cộng đồng.
Tuy cả hai đều là vương tử, nhưng Tống Du vô duyên với ngôi vị, là vương tử thất thế bị hoàng tộc ruồng bỏ, còn Tống Kha lại là người thừa kế ngai vàng chính thống.
Thái độ của con em quý tộc trong Học viện Hoàng gia đối với cả hai khác biệt một trời một vực, tuy vậy Tống Du quá đẹp, thế nên vẫn có biết bao nhiêu quý tộc chẳng màng hoàn cảnh, điên cuồng theo đuổi cậu.
Scandal của Tống Du chẳng hiếm, cho dù thành đề tài nóng hổi cũng chẳng ai quản, nhưng Tống Kha lại khác, hắn chính là quốc vương đời kế tiếp, ai dám nói xấu hắn chứ?
Bao nhiêu người không ngừng làm mới dữ liệu, để xem khi nào bài đăng sẽ biến mất, thế nhưng năm phút trôi qua, chẳng những không biến mất mà nó còn trở thành bài đăng công khai nóng hổi.
Vậy mà chẳng bị xóa? Sao nhà trường không làm gì đi?
Những ai đã bình luận cảm thấy hoảng sợ.
Mình không bị theo dõi chứ? Rảnh rỗi đi hóng chuyện làm gì không biết?
Trung tâm tin học trong trường...
Trán kỹ thuật viên vã mồ hôi lạnh.
"Sao rồi? Vẫn chưa xóa được à?" Hiệu trưởng từ ngoài cửa bước vào.
Kỹ thuật viên: "Vâng, vẫn đang cố xóa."
Hiệu trưởng đập tay xuống bàn, gọi Mortis.
"Lần theo dấu vết tìm ra kẻ đăng bài có được không?"
【Được, chỉ là...】
Hiệu trưởng vung tay lên, kết quả truy tìm hiển thị giữa không trung.
Giữa màn hình ảo khổng lồ xuất hiện dòng chữ to tướng - Tìm ông mày hả?
Hiệu trưởng: "..." Mẹ kiếp!
Mortis đã phục vụ tại Học viện Hoàng gia hơn trăm năm, tuyệt đối là hệ thống thông minh số một trong tất cả các trường học trên Đế Quốc.
Thế mà hôm nay nó không xóa được một bài đăng, cũng chẳng lần nổi dấu vết ID kia, thật khó tin.
Tay kỹ thuật viên run rẩy, cố gắng thêm ba phút trong trạng thái hoảng loạn, cuối cùng dứt khoát bỏ cuộc.
Chuyện liên quan tới danh dự hoàng thất, hắn không dám chậm trễ quá lâu.
"Báo cáo! Không thể xóa thủ công!"
"Mẹ kiếp xảy ra chuyện gì không biết!" Hiệu trưởng mở thiết bị đầu cuối cá nhân rồi gọi cho ai đó.
Bên kia, sinh viên trường quân sự chả biết Tống Kha là ai, vừa thấy bài đăng thì vô cùng hả hê, triệu tập năm trăm anh em điên cuồng ném gạch đá xây tầng lầu.
"Ghê tởm muốn ói! Sống chết trước mắt thì ngay cả anh em cũng bán đứng, loại cặn bã này xứng đáng tồn tại sao?"
"Lúc ấy tôi có mặt ở đó, nếu không phải chủ tịch và nữ thần thân thủ tốt thì đã sớm ngỏm rồi!"
"Tống Kha đen một đời."
"Lũ chó tùy tiện hắt nước bẩn đâu rồi, hiện giờ đã bị vả vào mặt chưa?"
"Kẻ bán đứng anh em cần phải đăng xuất!"
"Ọe! Bẩn cả mắt tao."
Phòng điều trị nào đó trong cung.
Gian ngoài một nhóm đang khẩn cấp thảo luận, bảy tám người vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím ảo.
Gian trong truyền ra âm thanh đổ vỡ kèm theo tiếng mắng chửi của Tống Kha.
"Vô dụng! Một đám vô dụng! Ngay cả xóa một bài đăng cũng không xong, nuôi các người có ích gì?"
Một cái cốc bay qua đập trúng trán trợ lý đặc biệt, máu chảy dọc xuống, vẽ thành vệt đỏ dài trên mặt.
Trợ lý trẻ bên cạnh trông thấy, muốn đưa khăn giấy cho anh ta mà không dám.
Trên giường bệnh, Tống Kha mặt đỏ bừng, đôi mắt dày đặc tơ máu, sắp sụp đổ tới nơi.
Hắn khác Tống Du, từ nhỏ đã biết chắc ngai vàng sẽ thuộc về mình, mọi nề nếp sinh hoạt đều tuân thủ nghiêm khắc yêu cầu dành cho người thừa kế.
Tuy chưa xuất hiện trước dân chúng, nhưng trong giới quý tộc thượng lưu, hắn vẫn luôn duy trì thiết lập nhân cách hoàn mỹ.
Thế mà tất cả sắp bị hủy hoại bởi một bài đăng.
Nực cười!
Lẽ nào một bài đăng có thể huỷ hoại tất cả ư?
"Điều tra ra kẻ nào thì tao sẽ lột da nó..."
Tiếng chuông đột ngột vang lên cắt ngang tiếng mắng chửi.
Trợ lý đặc biệt giơ tay, đọc tên trên thiết bị đầu cuối, vẻ mặt anh ta cứng đờ.
"Là trợ lý Bạc."
Ánh mắt Tống Kha biến đổi, hắn ra hiệu nhận cuộc gọi.
Một Alpha trung niên mặc vest đi giày da xuất hiện trên màn hình ảo.
Bạc Vinh: "Bệ hạ có lệnh, mời đại vương tử điện hạ tới gặp."
Trợ lý: "Vâng."
Tống Kha khó tin: "Sao phụ vương không nói với tôi mà bảo chú chuyển lời?"
Trước đây, bất cứ khi nào tìm, cha sẽ nhắn tin hoặc gọi thẳng cho hắn, chưa từng bảo Bạc Vinh chuyển lời như lần này.
Bạc Vinh không nhún nhường cũng chẳng hống hách, trả lời: "Thứ lỗi tôi không biết, đây là ý tứ của bệ hạ."
Tống Kha nghiến răng: "..." Đệch!
Ở nơi khác, Dung Thời và Tống Du chen lấn trên xe buýt, rốt cuộc cũng tới được phố hành hương.
Con phố này rất nổi tiếng ở tinh cầu Đế Đô, luôn tấp nập người qua lại vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày.
Xe đến trạm, hệ thống thông minh thông báo, cửa hai bên mở ra.
Tống Du khẽ thở phào.
Cậu chưa từng chen chúc trong đám đông lâu như vậy.
Thấy ai đó cứ bất động, Tống Du bèn giục: "Đi thôi."
Dung Thời chú ý hướng di chuyển của dòng người hai bên.
"Chờ họ đi trước đã."
Nhóm kia có mười mấy Alpha và gần hai mươi Omega.
Nếu cố chen lấn thì khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể với bọn họ.
Tống Du thấy hắn quan sát thì hiểu rõ, cậu mỉm cười.
Đột nhiên mu bàn tay nóng lên, lát sau Dung Thời được dẫn đi.
Tống Du: "Nắm chặt tay anh hai, đừng để tụt lại phía sau nhé!"
Dung Thời: "..."
Giọng Tống Du đặc biệt êm tai.
Hành khách xung quanh đang vội vã ra ngoài nghe thấy, theo bản năng nhìn lại, chẳng biết ai đó khẽ hô lên.
"Má ơi!! A với A!"
"Tuyệt vời, chất lượng cao!"
"Họ nắm tay nhau kìa!"
Tống Du dắt Dung Thời, sải bước chân từ trạm ra tới đại sảnh, phía sau một đám đông bám theo giơ máy lên chụp.
"Mục đầu tiên trong một buổi hẹn hò là gì?" Tống Du vui vẻ hỏi.
Dung Thời: "..."
Làm gì có mục đầu tiên, căn bản hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
【Trợ thủ tình yêu tri kỷ 01 xin tận tình phục vụ ngài, đang tìm kiếm mục liên quan tới hẹn hò, đã tra ra số lượng không thể đếm hết trong chốc lát, hẹn hò gồm ba mục: Ăn uống, xem phim, thuê phòng. Ngài muốn bắt đầu theo thứ tự ngược hay xuôi?】
Dung Thời: "..." Thuê phòng là một mục trong buổi hẹn hò á?
【Vâng, đang tìm kiếm khách sạn lân cận được đánh giá cao...】
Dung Thời: "..." Vốn dĩ chung một phòng, ra ngoài lại đi thuê, thần kinh à?
【...】
Ngài xứng đáng có 0 người yêu.
"Tìm quán lẩu đi." Dung Thời trở tay nắm lấy tay Tống Du, bước nhanh hai bước: "Lần trước tôi bảo sẽ mời cậu đi ăn."
Quán lẩu đều nằm dọc con phố.
Dung Thời chọn quán có điểm tổng hợp cao nhất trong kết quả tìm kiếm của 01.
"Ăn gì thì gọi." Dung Thời nhìn lướt qua thực đơn, rồi đẩy màn hình ảo tới trước mặt Tống Du.
Tống Du buồn bực ngồi đó: "Không."
Dung Thời: "Thích món nào thì gọi món đó."
Tống Du: "Ngay cả tôi thích ăn gì anh cũng không biết à?"
Dung Thời: "..."
Vốn được cưng chiều từ nhỏ nên khẩu vị của Bé Mèo Tống rất dễ đoán, với Dung Thời mà nói hoàn toàn chẳng khó khăn.
Thấy hắn chả hỏi gì mình mà nhanh chóng đưa ra lựa chọn trên màn hình ảo, Tống Du cảm thấy rất mới lạ.
Muốn nhịn nhưng chẳng nhịn được, Tống Du ngồi xuống bên cạnh Dung Thời xem hắn chọn.
Dung Thời để ý thấy mắt cậu sáng lấp lánh, hắn bật cười hỏi: "Có muốn ăn không?"
Tống Du giơ tay, ngón tay thon dài chỉ vào một hình ảnh dài: "Món gì đây, nhìn không tồi."
Dung Thời nhìn hình ảnh sặc sỡ, chẳng nhấn vào xem thông tin mà chọn luôn.
"Không biết."
Tống Du: "Món này thì sao?"
Dung Thời: "Khoai tây cũng không biết à?"
Tống Du nhấn vào, phần tên sáng chói viết rõ chữ "củ mài", cậu bèn trào phúng: "Đây là khoai tây á?"
Dung Thời: "Tại hình ảnh đánh lừa tôi."
Dạo một vòng, món ưa thích, hình ảnh nhìn không tồi hoặc lạ lẫm đều được chọn.
Chờ tới lúc robot cứ đưa lên từng chuyến từng chuyến, cả hai mới biết mình gọi quá nhiều.
Dung Thời đặt thịt bò chần vào bát Tống Du, cùng với đồ ăn khác nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tống Du chấm nước sốt Dung Thời pha, sung sướng nhâm nhi.
"Hẹn hò là thế này hả? Có gì khác bữa ăn bình thường?"
Dung Thời: "Đương nhiên khác chứ."
Tống Du: "Khác gì?"
Dung Thời: "Bình thường chúng ta không ăn nhiều vậy."
Tống Du: "..."
Dung Thời: "Ăn nhanh lên, trời sắp tối rồi."
Tống Du: "..."
Cùng thẳng A hẹn hò, mọe nó chả lãng mạn chút nào.
Online chơi game với Thỏ Thỏ chẳng thơm hơn sao? Đến tận đây chỉ để ăn ăn ăn.
Cuối cùng ăn không hết, vẫn phải bỏ lại.
Tống Du no đến mức chẳng buồn nói.
Rất không hài lòng với mục đầu tiên của buổi hẹn hò.
Ra khỏi quán, bỗng thấy dưới bóng cây đối diện - một cặp đôi đang ôm hôn nhau như chốn không người, lại còn phát ra âm thanh mười phần chói tai.
Trước kia Tống Du không chút hứng thú với trường hợp này.
Nhưng bây giờ thử quan sát xem, biết đâu sau này lại dùng tới.
Thấy Tống Du dừng lại, Dung Thời bèn dõi theo tầm mắt của cậu.
Tống Du tò mò hỏi: "Hôn như thế không bị va vào răng à?"
Dung Thời: "..."
Nằm ngoài đề cương, câu hỏi tiếp theo.
Tống Du: "Chưa súc miệng lỡ làm cho đối phương bị ngạt thở thì sao?"
Dung Thời: "..."
Câu hỏi tiếp theo.
Tống Du: "Sao biểu cảm xấu thế nhỉ?"
Dung Thời: "..."
Cậu còn quản rất nhiều.
Tống Du càng quan sát càng ghét bỏ: "Chậc, vì sao không..."
"Muốn tôi dạy cậu hôn à?"
Chưa kịp dứt câu, Dung Thời đã cắt ngang.
Tống Du quay sang nhìn hắn.
Tầm mắt Dung Thời lạnh nhạt đảo qua cặp đôi kia.
"Có thể dạy, nhưng giá cả lại là chuyện khác."
Tống Du: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");