Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Thời đang lưu ý tình huống xung quanh, bỗng thấy Tống Du lườm mình, hắn định hỏi cậu làm sao thì chợt hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Phút chốc cả hai im lặng nhìn nhau.
Tống Du nheo mắt lại, ánh mắt ngày càng hung dữ.
Dung Thời vội vã sửa sai: "Tôi vừa..."
Lời chưa dứt, miệng bị bịt kín.
Giọng Tống Du lành lạnh: "Hiện giờ tôi cảm thấy tái hôn cũng tốt."
Dung Thời: "..."
【Đã kiểm tra, chất dẫn dụ của Alpha dao động rất lớn, hắn đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát. 】
Âm thanh của 01 vang lên trong đầu hai người.
Tống Du nhìn về phía đình: "Mày nghĩ cách phá hỏng, đừng để Omega bị đánh dấu."
【Vâng ạ.】
Dung Thời: "..."
Trong đình, 01 biến thành rắn trườn dưới bụi cỏ, men theo mắt cá chân bò lên bả vai Omega rồi dùng đuôi vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
Omega đang cố gắng khống chế lý trí của Alpha, cậu ta phẩy phẩy tay trước, sau đó mới quay đầu nhìn.
"Ối! Rắn, rắn!"
Omega bị dọa, sắc mặt tái mét, kêu lên thảm thiết rồi lùi về phía sau.
01 sợ hiệu quả chưa đủ, bèn cuốn lấy cổ cậu ta, miệng há ra còn lớn hơn cả đầu cậu ta.
"Á á á á á á..."
Omega trượt ngã xuống đất, dùng cả tay và chân bò về phía sau, kết quả đầu đụng trúng cột đá, trực tiếp ngất xỉu.
01 lại vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
【Không sợ thì tốt hơn.】
Dung Thời: "..."
Nhan Khải đang mất kiểm soát cũng chẳng tỉnh táo bởi Omega đã hôn mê, trái lại hắn đỏ mắt đuổi theo, nâng Omega trên mặt đất dậy định cắn vào tuyến thể.
01 duỗi đuôi ra, kề vào miệng hắn.
Dù Nhan Khải có cố gắng bao nhiêu cũng đều cắn trúng cái đuôi kim loại của 01.
Lúc 01 hành động, Dung Thời và Tống Du áp sát bức tường cây, lưu ý tình huống để có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Sau tiếng kêu thảm thiết lần thứ hai của Omega, góc xa xa xuất hiện một người.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Dung Thời nhận ra, người này chính là Lâm Cảnh - phu nhân của Tần Triệu.
Một mùi hương khác đột ngột ùa vào mặt, Nhan Khải đang nổi điên hệt như trúng độc, ngã xuống đất, run lẩy bẩy.
Ánh mắt Dung Thời và Tống Du đồng thời biến đổi.
Chất dẫn dụ của Omega có thể khống chế Alpha đến tình trạng này ư?
01 thừa dịp trước khi Lâm Cảnh đến, chui vào bụi cỏ, trở lại tay Dung Thời, biến thành viên đá trang trí.
【Omega này thật đáng sợ!】
"Đưa đi."
Lâm Cảnh đứng trước người Nhan Khải, mặt cúi xuống, không trông rõ biểu cảm.
Tiếng nói vừa dứt, bốn người lẳng lặng xuất hiện, nâng Nhan Khải đã hôn mê và Omega kia lên.
Cho đến khi toàn bộ biến mất trong tầm mắt, Dung Thời mới kéo Tống Du rời khỏi đó.
Vừa trở lại lối vào bữa tiệc, kết quả điều tra của 01 hiện lên.
【Nhan Khải bị đưa đến phòng dành cho khách.】
Tống Du và Dung Thời liếc nhìn nhau, sau đó cậu gạt tay hắn ra, đẩy cửa bước vào: "Đừng có đi theo."
Dung Thời: "..."
Sao trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách thế?
Hai người một trước một sau trở lại đại sảnh bữa tiệc, mọi người âm thầm chú ý, ngấm ngầm bàn tán.
"Cậu ấy vốn là hoàng thất, cứ coi như kết hôn giả cũng chẳng chấp nhận được chuyện bạn đời ngoại tình."
"Xét tính cách cậu ấy chắc chắn không dung nổi một hạt cát trong mắt."
"Nhưng mà nói thật, giả vờ thân mật với người đồng giới mà không cảm thấy ghê tởm à?"
"Có lẽ cùng giới tính chẳng quan trọng, mà mấu chốt nằm ở giá trị nhan sắc."
"Mọi người không cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ sao?"
"Vậy chỉ đủ chứng minh là họ diễn kịch tốt thôi."
Bàn tán đủ điều, phần lớn chả ai tin họ thật sự đến với nhau.
Ngay cả Tống Du cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Dung Thời có phải Thỏ Thỏ của cậu, hay nói đúng hơn liệu con thỏ chết tiệt kia có thích cậu không?
"Anh, anh làm gì vậy, uống ít thôi!"
Thấy sau khi trở về Tống Du cứ rót sâm panh hết ly này tới ly khác, Tần Lạc bèn ngăn cản.
Tống Du đặt ly rượu xuống: "Đúng vậy, lấy vang đỏ tới đây cho tôi."
Tần Lạc: "..."
"Làm sao thế?" Hạ Niệm đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Du: "Dung Thời chọc cậu tức giận ư?"
Tống Du cười nhạo: "Anh ta là gì chứ, sao có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi?"
Thấy cậu không đuổi mình đi, Hạ Niệm hỏi tiếp: "Vậy sao cả một đêm cậu lại rầu rĩ không vui?"
Tống Du bắt chéo đôi chân dài, tay đặt lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu nhìn cậu ta cười: "Vẫn là cậu quan tâm tôi nhất, Thỏ Thỏ à."
Hạ Niệm khẽ cười: "Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, cậu vui hay buồn tôi chỉ liếc mắt đã nhận ra."
Tống Du mỉm cười: "Ồ... bao nhiêu năm rồi nhỉ?"
Nụ cười của Hạ Niệm cứng đờ, cậu ta căng thẳng đáp: "Năm... năm sáu năm rồi chăng? Xem trí nhớ của tôi này."
Nhóm Omega nãy giờ vẫn chú ý tới hai người, thấy thế bèn mon men tới gần.
Không ngờ chẳng bị đuổi đi!
Có một sẽ có hai, có hai sẽ có vô số.
Thoáng chốc, khu Tống Du nghỉ ngơi ngồi đầy Omega, bạn một câu tôi một câu, chuyện trò rôm rả.
Lúc đầu cứ tưởng Tống Du chẳng phản ứng, nhưng ai dè vấn đề cậu có thể trả lời thì đều đáp lại, chốc lát bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
"Anh quen biết chủ tịch trường quân đội như thế nào? Lúc đầu anh ta cũng thích Alpha sao?"
Tống Du quay đầu nhìn Dung Thời đang ngồi với bọn Lưu Hoành.
Xa xa, xuyên qua đám đông, tầm mắt hai người chạm nhau.
Tống Du khẽ cười: "Anh ta á, nếu không có gương mặt kia thì chỉ sợ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại."
Tuy rằng không nghe được, nhưng đọc hiểu khẩu hình - Dung Thời: "..."
"Ồ, hóa ra anh cũng chỉ thích gương mặt anh ta thôi sao?" Có Omega hỏi.
"Đương nhiên rồi." Tống Du thản nhiên bảo: "Trừ bỏ gương mặt kia thì anh ta có chỗ nào đáng giá để thích?"
Dung Thời: "..."
Trông dáng vẻ, thật sự chọc Bé Mèo Tống xù lông rồi.
Nhóm Omega bật cười bởi câu nói của Tống Du.
"Hóa ra anh thích kiểu khí chất này, vậy Hạ Niệm và Dung Thời không phải cùng một kiểu sao? Anh cũng thích chứ?"
Tống Du nhận ly vang đỏ Tần Lạc đưa, một ngụm hết nửa ly.
"Thích, sao tôi lại chán ghét Thỏ Thỏ được."
"Thỏ Thỏ? Nick name thật đáng yêu nha."
"Vì sao lại gọi Hạ Niệm là Thỏ Thỏ?"
Hạ Niệm mỉm cười ngồi bên, nghe Tống Du kể về chuyện giữa hai người, rõ ràng cảm thấy kế hoạch tiến triển tốt, nhưng lại mơ hồ có linh cảm xấu, mà suy nghĩ kỹ càng thì chẳng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.
Sự việc mãi mới trở nên thuận lợi, lẽ nào chỉ là ảo giác thôi sao?
Tống Du uống, những người khác cũng uống theo.
Cả đám vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí vui vẻ.
"Sau khi trở về lại phải thi tháng, mịa nó cuộc sống chết tiệt gì không biết?" Lưu Hoành oán giận.
"Tao không sợ chiến đấu mô phỏng, nhưng đúng là đã lâu rồi chưa lật giáo trình ra." Bạch Đình lắc đầu than thở, định mặc kệ.
Hồ Phong: "Nghe nói thi tháng lần này cực khó."
Trần Thần: "Đúng vậy, thấy bảo tháng trước đề thi của sinh viên năm nhất có độ khó gần bằng năm hai, thành ra thầy cô năm hai cũng phải gia tăng độ khó, tất cả bởi vì..."
Họ đồng thời nhìn về phía ngài chủ tịch nào đó đang nâng ly rượu tới nửa ngày mà chả uống lấy một ngụm.
Hắn là người đầu tiên trong trường quân đội có thể nâng độ khó kỳ thi lên tới 100% bằng thực lực của mình.
Căn bản Dung Thời chả nghe họ nói, tất cả sự chú ý đang dồn vào Tống Du và nhóm Omega.
Bên người cậu đã tụ tập bảy Omega mục tiêu cộng với kẻ nguy hiểm nhất - Hạ Niệm.
Lát sau, Thiên Lí được đám Tần Triệu vây quanh trở lại tầng một.
Dung Thời đứng dậy tiễn ông.
Thiên Lí trao đổi thông tin với hắn.
"Rảnh rỗi thì chụp ảnh Tiểu Phàm gửi cho tôi nhé, tôi hỏi nó mà nó chẳng chịu cho."
Dung Thời đồng ý.
"Ngài yên tâm, sau khi trở về nhất định tôi sẽ chụp và gửi cho ngài trước."
Thiên Lí gật đầu, chắp tay sau lưng rồi rời đi cùng trợ lý đặc biệt.
Nhân vật lớn đi rồi, Dung Thời thuộc về ai đã định, đám Triệu Cơ chẳng muốn ngây ngốc ở đó làm gì, bèn lấy cớ rời đi nốt.
Phần sau bữa tiệc hoàn toàn dành cho người trẻ tuổi mặc sức vui chơi.
Dung Thời nhíu chặt đôi lông mày, nhìn Tống Du rót từng ly từng ly vang đỏ, gương mặt trắng nõn ửng hồng, bàn trà trước mặt đã đầy chai rỗng.
Nhóm Omega trò chuyện cùng cậu cũng chẳng khá hơn là bao, cả đám ánh mắt lờ đờ, gật gù đắc ý.
【Nếu cứ uống vậy thì không say cũng trúng độc cồn.】
Dung Thời: "..."
Rạng sáng, người dự tiệc ngày càng thưa thớt.
Khách uống say được chủ nhà cho người dìu tới phòng nghỉ ngơi, hôm sau mới về.
Tần Lạc đi toilet ra thì gặp Tần Triệu, cậu nhân tiện bảo: "E rằng những người còn lại đều phải nghỉ ngơi, phiền toái thiếu tướng Tần bố trí một chút."
Tầm mắt Tần Triệu lướt qua: "Tống Du cũng vậy hả?"
Đại con em quý tộc uống say sẽ có người đưa về nhà, tuy nhiên vẫn có vài vị lười đi lại, nên lựa chọn nghỉ ngơi trước.
Tần Lạc: "Vâng."
Tần Triệu quay đầu nhìn Lâm Cảnh đang tiếp đón người khác, thấy ông ta gật đầu thì mới đồng ý.
Tần Lạc âm thầm ghi nhớ, rồi trở về khu nghỉ ngơi.
Sau khi uống nốt chai vang đỏ cuối cùng, Tống Du đặt chiếc ly đã cạn xuống bàn trà.
Tay lung tay, chiếc ly nghiêng ngả rồi rơi xuống nền.
Cậu dụi mắt, lảo đảo đứng dậy, xoay người lại, đầu gối đụng vào tay vịn sô pha, thân mình ngã về phía sau.
Tần Lạc đi được nửa chừng, vội vã chạy tới.
"Anh!"
Tống Du loạng choạng lùi về phía sau vài bước, chưa kịp đứng vững, lưng đụng trúng tấm ván sắt.
"Sao lại uống nhiều như vậy?" Dung Thời đỡ cậu, sắc mặt tối thui, giọng nói lại tràn đầy vẻ đau lòng.
Người trong lồng ngực toàn thân nhũn ra, thoạt nhìn say đến không biết trời đất.
"Vui nên muốn uống." Tống Du làu bàu, giãy giụa đẩy hắn ra.
Dung Thời sao chịu buông.
Để Bé Mèo Tống trong đám Omega cả đêm đã là cực hạn.
Trong lúc giãy giụa, Tống Du trở mình, đầu gục vào vai hắn.
Nếu không ngại ở đây có người, Dung Thời sẽ trực tiếp bế cậu lên rồi bỏ của chạy lấy người.
"Tiểu Du?" Dung Thời xoa đầu cậu, hỏi thử: "Về với tôi nhé?"
Cái đầu trên vai giật giật, sau đó giọng nói lè nhè của Tống Du vang lên.
"Lượng... lượng tử cơ học là nghiên cứu khoa học vật lý, hạt vi mô trong thế giới vật chất... vận, vận động theo quy luật..."
Dung Thời: "..."
Đọc sách hả?
Tống Du cọ tới cọ lui trên cần cổ hắn, hệt như một chú mèo ngái ngủ đang tìm nơi nghỉ ngơi thoải mái.
"Thỏ... Thỏ Thỏ..."
Giọng điệu khàn khàn bên tai khiến Dung Thời choáng váng trong nháy mắt, một dòng điện từ ngực truyền khắp cơ thể, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại.
Toàn thân Dung Thời cứng đờ, vòng tay ôm Tống Du đột nhiên siết chặt.
Tần Lạc chạy tới, liếc nhìn Tống Du, ngó đám Omega đang ngã trái ngã phải, rồi bảo Dung Thời: "Tôi đã nhờ thiếu tướng Tần bố trí phòng nghỉ ngơi cho khách."
Dung Thời: "Hai người ở phòng nào để tôi đưa qua đó, cậu ấy uống say rồi."
Tần Lạc báo số phòng: "Anh cứ đến cửa số 3, sẽ có quản gia tiếp đón, hai người dùng phòng đó đi, tôi tới chỗ Lưu Hoành."
Dung Thời: "Ừ."
Nhìn Dung Thời ôm Tống Du rời đi, Tần Lạc tới chỗ đám Lưu Hoành, nâng ly rượu tiếp tục dô.
Trần Thần hạ thấp giọng hỏi: "Chuyện gì đấy, họ cãi nhau à? Sao Tống Du uống nhiều quá vậy?"
Tần Lạc lắc đầu: "Đừng hỏi, tôi FA làm gì có đối tượng đâu mà biết."
Lưu Hoành: "Ồ, tính giác ngộ cao ghê!"
Bạch Đình: "Trường hợp như tối nay chẳng dễ chịu chút nào."
Hồ Phong cụng ly với họ: "Được rồi, theo kinh nghiệm của tao, chả có mâu thuẫn gì mà ngủ một đêm không giải quyết được hết, nếu có, thế thì ngủ hai đêm."
Đám Lưu Hoành: "..."
Mọe nó có kinh nghiệm khác bọt hẳn.
Tần Lạc ngửa cổ uống rượu, thầm nghĩ biết đâu đấy.
Hẳn là ngủ một đêm có thể giải quyết được, nhưng mấu chốt là ai xơi ai.
Đối diện, Thiên Tầm ôm một Omega vừa câu được đi tới, hỏi: "Tống Du say khướt vậy, có cần đưa canh giải rượu không?"
Tần Lạc: "Không cần đâu."
Say ấy hả?
Điện hạ của cậu, ngàn chén không say.
Chỉ có điều rất hung dữ.
Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Bé Mèo uống say chẳng chịu yên chút nào.
Dung Thời ôm Tống Du cọ quậy liên tục trong ngực, đi tới phòng nghỉ ngơi.
Quản gia mở cửa, đưa thẻ phòng tạm thời cho họ.
"Thỏ Thỏ... Tui buồn ngủ..." Tống Du rầm rì bên tai hắn.
"Ừ, sắp đến rồi đây."
Đóng cửa lại, Dung Thời đưa cậu vào, bảo 01 kiểm soát toàn bộ thiết bị điện tử trong phòng, không để bất cứ thông tin nào bị rò rỉ.
Đặt người lên giường, lúc đứng dậy, vạt áo bị túm chặt.
Dung Thời vỗ vỗ tay cậu: "Buông ra đã, tôi giúp em cởi giày và áo khoác."
Người uống say hoàn toàn không nói lý, Dung Thời cũng chẳng trông cậy cậu phối hợp, tốn sức mãi mới cởi được giày và áo khoác, rồi vào WC làm ấm khăn.
"Thỏ Thỏ..."
"Tôi đây." Dung Thời khẽ khàng lau mặt giúp cậu: "Lần sau đừng uống nhiều như thế, nghe không?"
Nói vậy mà người trên giường hoàn toàn không để ý tới hắn.
Dung Thời đứng dậy, tay lại bị kéo mạnh, hắn mất thăng bằng, suýt ngã đè lên Tống Du.
Hai người gần đến mức tai có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, mặt có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.
Lông mi cậu ấy vẫn dài như vậy sao?
Dung Thời ngắm đến ngẩn ngơ.
Tống Du nhắm mắt lại ẩn giấu đi vẻ sắc bén, khiến ngũ quan càng thêm tinh tế.
Tầm nhìn của Dung Thời lướt qua cặp mắt, tới chóp mũi rồi dừng lại trên đôi môi.
Bầu không khí tĩnh lặng, một lát sau, Dung Thời cúi đầu, hôn lên vầng trán trơn mịn của Tống Du.
"Ngủ ngon."
Dung Thời không dám ngắm tiếp, hắn kéo chăn đắp cho cậu, đứng dậy đi vào WC cất khăn.
Hắn vừa đi, Tống Du trên giường mở bừng mắt.
Hoàn toàn tỉnh táo, chẳng có chút men say.
Đã tạo cơ hội cho anh mà anh chỉ hôn mỗi trán? Con nít à?
Được.
Được lắm!
Tống Du ôm một bụng tức, khẽ cắn môi, trở mình, nhắm mắt, ngủ.
【Toàn bộ Omega mục tiêu đều ngủ lại.】
Dung Thời tắm xong, lấy khăn lau khô.
"Ừ, xảy ra chuyện thì lập tức báo cáo."
【Khi hai ngài xảy ra chuyện cũng lập tức báo cáo ạ?】
Dung Thời: "?"
Dung Thời: "Chúng tao có thể xảy ra chuyện gì?"
【...Không có gì.】
Họ ở căn phòng dành cho hai người.
Dung Thời sợ Tống Du uống nhiều, buổi tối không thoải mái, bèn ngủ trên một chiếc giường khác.
Tắt đèn, hắn nằm nghiêng, quay về phía Tống Du, sắp xếp xong xuôi sự việc tối nay rồi mới nhắm mắt lại.
Lúc mơ màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy tiếng động rất khẽ, hắn cảm giác tấm chăn bị xốc lên, một chú mèo lớn thơm hương rượu chui vào trong lòng...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");