Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thỏ Thỏ..."
Chất giọng khàn khàn, âm cuối mang chút nũng nịu khó phát hiện, chính là chất xúc tác chí mạng trong không gian tối tăm.
Dung Thời: "..."
Cậu nhóc này đi WC rồi chui nhầm chăn hả?
Hơi thở ấm áp phả vào má, chú mèo lớn trong lòng cọ tới cọ lui, Dung Thời vòng tay ôm lấy, siết chặt rồi vỗ nhẹ vào mông mèo.
"Đừng nhúc nhích."
Mèo lớn bị dọa đến toàn thân cứng đờ, lông xù lên.
"Mẹ kiếp anh vừa sờ chỗ nào?"
Âm thanh giả vờ trầm thấp nháy mắt bị phá vỡ, suy đoán của Dung Thời được chứng thực - chú mèo nghịch ngợm đang giả vờ.
"Có nhất thiết phải uống nhiều rượu như thế để chuốc say bọn họ không?"
"Tôi uống vì tôi muốn, nhân tiện chuốc say bọn họ thôi." Tống Du vỗ vỗ Dung Thời, ghét bỏ: "Thả lỏng cơ bắp ra, cộm đến phát hoảng."
Dung Thời: "...Vậy thì đừng ôm."
Đòi ôm còn ghét bỏ.
Mặt Tống Du vùi vào ngực hắn: "Không có đồ vật gì ôm tôi không ngủ được."
Dung Thời: "..." Đồ vật?
Dung Thời: "Tôi chỉ là thế thân của thỏ bông à?"
"Bằng không thì sao?" Tống Du lạnh lùng hừ: "Mềm mụp, tròn vo, trắng nõn, thơm ngào ngạt, anh nói xem anh thích hợp với cái nào? Cho phép anh thay thế đã ngon lắm rồi."
Chẳng cho Dung Thời lên tiếng, Tống Du tiếp tục: "Vừa rồi anh hôn trộm tôi, làm gối ôm cho tôi ngủ một đêm thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa."
Dung Thời: "Đổi phương thức chi trả khác."
Tống Du: "Thiết bị không hỗ trợ, bác bỏ."
Dung Thời: "..."
Việc đến nước này, Dung Thời đành thả lỏng cơ thể.
Ai không thể biến ai thành gối ôm chứ?
Hắn cũng ôm.
Dung Thời ôm chú mèo lớn thơm ngào ngạt, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu người ta, rồi tìm tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chú mèo trong ngực nhích tới nhích lui, đã chủ động nhào vào lòng lại còn yêu cầu đặc biệt nhiều.
"Tay đừng đặt trên eo tôi, ngứa."
"Chân của anh để kia cho tôi lót chân."
"Cằm dịch lên trên một chút."
Dung Thời chẳng nhịn được, lại vỗ vào mông mèo.
"Gối ôm không biết nói."
Tống Du: "..." Móa.
Cứ trò chuyện với con thỏ gỗ này tất có ngày tức chết.
Tống Du quyết định buông tha bản thân.
Dù sao cũng chỉ lợi dụng nhau làm gối ôm thôi, có thân thể đủ rồi.
Tống Du chân dài vắt ngang, kẹp lấy vòng thắt lưng hẹp của con thỏ rồi nhắm mắt lại.
Dung Thời: "Em không thể thả lỏng một chút à?"
Tống Du: "Gối ôm không biết nói."
Dung Thời: "..."
【Ôi ôi ôi... chao! Đệt mợ!】
Vừa thiu thiu ngủ, trong đầu vang lên tiếng quỷ gào của 01.
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
【Xảy ra chuyện! Lâm Cảnh và Tần Triệu chơi SM dưới tầng hầm, có muốn mở ra xem không?】
Dung Thời che mắt Tống Du lại theo bản năng: "Bật chế độ bình thường."
Chip 01 được cấy vào dây thần kinh não của Dung Thời, sau khi bật, toàn bộ số liệu đều hiển thị trực tiếp lên dây thần kinh thị giác của hắn, người ngoài không trông thấy.
"Chiếu lên trần nhà đi." Tống Du kéo bàn tay đang sờ trộm tóc mình, đôi mắt mông lung: "Một bó tuổi rồi mà tinh lực tốt ghê, đâu có như ai đó trông trẻ trung mà đã già khú rồi, anh hai nhỉ?"
Dung Thời: "..."
Sau khi hắn chấp nhận, 01 đồng bộ rồi chiếu hình ảnh AI quay được dưới tầng hầm lên trần nhà.
Nhìn hình ảnh sáng lên, hai thanh niên đang buồn ngủ lập tức tỉnh cả người.
Tầng hầm là một gian phòng kim loại vô cùng chật hẹp, giống phòng giam hơn.
Thiếu tướng Tần Triệu danh tiếng lẫy lừng đang mặc quần đùi áo thun sờn rách quỳ trên mặt đất, tư thế chỉ cần lệch một chút thì gương mặt sẽ lộ ra vẻ thống khổ.
Trước mặt ông ta chừng năm bước, Lâm Cảnh ăn mặc xa hoa, ngồi trên ghế cao, bắt chéo đôi chân, nhìn xuống một cách khinh miệt.
Căn bản chả phải SM, mà là huấn luyện khống chế bằng chất dẫn dụ!
Trong thời đại thống trị cuối cùng, quý tộc giàu có và quyền lực sẽ nuôi một vài Omega làm đồ chơi, và dùng chất dẫn dụ dạy dỗ họ ngoan ngoãn.
Hệt như huấn luyện chó, chỉ cần thực hiện động tác không cho phép trong quy định sẽ bị chất dẫn dụ tấn công.
Thời gian dài, những Omega đồ chơi bị dạy dỗ ngoan ngoãn tới mức không dám bỏ trốn.
Sau hàng trăm nghìn năm, thứ cặn bã thuộc chế độ cũ vẫn chưa biến mất.
Chỉ có điều thân phận Alpha và Omega bị trao đổi.
Hóa ra là thế.
Phỏng đoán mơ hồ của Dung Thời càng thêm rõ ràng.
Cá nhân hoặc tổ chức nào đó lợi dụng thuốc để thay đổi cường độ và đồ thị chất dẫn dụ của Omega, chẳng rõ thông qua cơ chế nào mà tìm được Alpha có độ xứng đôi một trăm phần trăm, hoặc ngược lại.
Omega dùng thuốc có thể tăng độ xứng đôi lên một trăm phần trăm tạm thời gọi là Omega siêu cấp.
Nếu coi quân hạm cơ giáp là vũ khí cứng thì Omega siêu cấp chính là vũ khí mềm.
Vũ khí mềm này có thể giết người vô hình, điều khiển các tướng lĩnh nắm quyền quân sự trong tay, đứng sau bức màn che, thao túng vận mệnh Đế Quốc.
Nếu đời trước hắn bị Omega có nốt ruồi trên cằm kia khống chế, vậy có phải Alpha đang quỳ trên mặt đất chính là hắn hay không?
"Dám giở trò ngay dưới mí mắt tôi."
Giọng Tống Du lạnh tới cực điểm, chưa kịp ngăn cản, cậu xốc chăn lên, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Dung Thời chặn lại.
"Em định đi đâu? Xuống tầng hầm à?"
"Vô nghĩa!" Tống Du đẩy hắn ra, ánh mắt sắc bén: "Dám khiêu chiến hoàng thất, chính là chà đạp thể diện của tôi dưới đất!"
Sau khi Tống gia liên hợp với các dòng họ khác lật đổ nền thống trị cũ, điều luật đầu tiên được thông qua chính là cấm sử dụng chất dẫn dụ để khống chế con người. Pháp luật tuyệt đối không cho phép lợi dụng chất dẫn dụ để hạn chế quyền tự do của bất kỳ cá nhân nào, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ phán quyết tử hình.
Tuy nhiên trong thực tế triển khai, phải dựa theo tình hình mà đánh giá.
Bản thân chất dẫn dụ tồn tại đã mang tính bất bình đẳng, trong mối quan hệ AO hoàn toàn không có khả năng tránh được chuyện bị chất dẫn dụ khống chế, thế nên cần phải kiểm soát trong phạm vi hợp lý và không vi phạm pháp luật.
Còn trường hợp của Lâm Cảnh đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng, hơn nữa đối tượng mà ông ta khống chế chính là một thiếu tướng của Đế Quốc.
"Em bình tĩnh đã." Dung Thời giữ chặt cậu: "Có lẽ không chỉ một mình ông ta bị khống chế."
Tống Du khựng lại, nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
"Không chỉ có một mình ông ta? Còn cấp cao trong quân đội ư?"
Hỏi xong, cậu bỗng nhớ tới những sự việc trước đó.
"Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?"
Nhắm vào dân thường hay cấp cao trong quân đội, hoàn toàn là hai khái niệm.
Trước thì ảnh hưởng trật tự công cộng, sau thì ảnh hưởng an ninh quốc gia!
Dung Thời không thể nói với cậu tất cả trong phút chốc, bởi trước mắt chưa có chứng cứ và còn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Trước khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn không muốn Tống Du dấn thân vào.
"Em có tin tôi không?" Dung Thời nhìn cậu.
Tống Du nhíu mày, đối diện hắn hồi lâu rồi bực bội dời tầm mắt.
"Chỉ cần chạm tới điểm mấu chốt là anh lại lừa gạt cho qua."
Dung Thời thở dài, nắm lấy tay cậu: "01, khống chế AI cảnh vệ bên ngoài."
【Đã khống chế, thiết lập giám sát truyền phát tin lặp lại sau vài giây.】
"Đi thôi." Dung Thời bảo 01 biến thành khẩu súng nắm trong tay, mang Tống Du ra ngoài.
Hành lang trải thảm, hai người bước thật khẽ, hầu như không tạo tiếng động.
【Tôi đã khóa trái tất cả các cánh cửa, chẳng có ai mở sẽ không bị phát hiện.】
Tống Du nghe 01 nói, cậu cúi xuống nhìn khẩu súng trong tay Dung Thời.
Hóa ra là 01, thảo nào chẳng tìm nổi kích cỡ này.
【Tôi có thể biến thành mọi kích cỡ! Đây chính là dạng nhỏ nhất, bởi ông chủ ngại nặng nên không chịu dùng kiểu khác, rõ ràng tôi đẹp trai vậy cơ mà.】
Tống Du: "..."
Dung Thời dẫn cậu đến bên cửa sổ, bảo 01 bám vào.
"Ôm chặt."
01 có thể dát mỏng và kéo dài, dùng tốt hơn cả súng phóng. Sau khi vững vàng đáp đất, họ đi về phía tòa nhà chính.
【Tôi đã rà quét, tầng hầm không thông với phòng làm việc, có lẽ nó thông với phòng ngủ.】
Dung Thời lưu ý tình huống xung quanh: "Ai bảo tao muốn xuống tầng hầm."
Tống Du quay sang nhìn hắn, chỉ cần câu nói ngắn ngủn và cái liếc mắt đã hiểu ngay ý tứ của đối phương.
Khống chế bằng chất dẫn dụ đâu có dễ dàng, cần phải rèn luyện và tích lũy lâu dài.
Cho dù Omega có thể khống chế Alpha, nhưng nếu lúc kết hôn địa vị của Alpha cao hơn Omega, vậy tự dưng sử dụng chất dẫn dụ để khống chế sẽ không mấy hiệu quả.
Đó phải là quá trình tích lũy qua năm tháng.
Trạng thái của Tần Triệu rõ ràng là bị khống chế rất nhiều năm.
Lâm Cảnh vừa vặn lại là thành viên của tổ chức bảo hộ quyền lợi Omega.
Nếu ông ta có vấn đề, vậy các thành viên khác thì sao?
Hai người đi tới bên ngoài tòa nhà chính.
Trong bóng tối, họ đi xung quanh một vòng, tìm góc ẩn nấp để 01 bám vào cửa sổ.
Cửa sổ đóng, nhưng 01 có đủ cách để mở ra.
Hai người vừa bước tới đã thấy một AI cảnh vệ mở cửa sổ, đang chờ ở đó.
01: "Ông chủ, thế mà ngài không nhận ra tôi, hu hu hu..."
Phía bên trong là phòng làm việc của Lâm Cảnh.
Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng với thị lực tốt họ có thể quan sát toàn bộ căn phòng.
Tống Du và hắn tách ra cùng hành động, tìm kiếm manh mối ở bàn làm việc và trên kệ sách.
Mặc dù phần lớn người hiện đại đều thích dùng thiết bị đầu cuối để lưu trữ, tuy nhiên vẫn tồn tại không ít người thích ghi chép ra giấy, không chỉ an toàn mà còn được tự trải nghiệm kỹ năng đọc.
Tầm mắt Dung Thời lướt qua kệ sách, rồi bất chợt dán chặt vào một bình hoa nhỏ.
Hắn duỗi tay ra, chưa chạm tới đã bị Tống Du ngăn lại.
"Nhỡ có độc thì sao?" Tống Du móc từ túi quần ra một bộ găng tay trắng rồi xỏ vào.
Dung Thời: "...Sao em luôn mang theo thứ này?"
Tống Du mò mẫm bình hoa trong chốc lát, tìm được một công tắc phía sau bèn nhấn vào.
"Dùng để giết người."
Dung Thời: "..."
Có vương tử nước nào luôn treo từ giết người ngay bên miệng như vậy không?
Tống Du quay đầu nhìn một ngăn kéo nhỏ được đẩy ra: "Anh đang thầm phỉ nhổ tôi đấy à?"
Dung Thời đến gần, lấy tài liệu trong ngăn kéo ra.
Tống Du: "Không sợ lưu lại dấu vân tay hả?"
Dung Thời dịch sang vài bước, nương theo ánh sáng bên ngoài xem qua tài liệu.
"01 sẽ giúp tôi xóa sạch."
Lật tới trang thứ hai, Dung Thời nghe thấy tiếng hừ lạnh.
Tống Du lẩm bẩm: "So với 01 còn chả bằng."
Hắn nhìn cậu, sau đó kéo cậu tới gần để xem cùng.
"Cái này, cái này, cái này nữa." Tống Du vừa nhìn vừa chỉ cho Dung Thời xem: "Đều ở trong đám bị tôi chuốc say."
Dung Thời gật đầu, lại hỏi 01: "Rà quét chưa?"
【Đã rà quét.】
Khi đặt trở lại, một ống tiêm lăn ra, hắn nhặt lên xem, phía trên được đánh dấu bằng chuỗi ký tự nhỏ "SYT7737".
Quả nhiên có liên quan.
Dung Thời nhíu mày, đặt lại chỗ cũ rồi kéo Tống Du đi.
Hắn linh cảm sẽ có chuyện phát sinh trước hừng đông.
Từ lúc ra ngoài cho tới lúc trở về phòng, trước sau chưa đầy hai mươi phút.
Họ chẳng buồn ngủ nhưng không dám bật đèn, vì sợ bị nghi ngờ. Hai người ngồi trên giường, cẩn thận nghiên cứu tài liệu vừa trộm được.
"Rắc" một tiếng động cực nhỏ vang lên.
Ánh mắt Dung Thời và Tống Du biến đổi.
Hắn kéo chăn đắp lên cho cậu, rồi nhanh chóng nhét gối xuống tấm chăn trên chiếc giường bên cạnh, làm bộ như có người ngủ ở đó.
Hắn vừa nằm xuống, cửa phòng bị mở ra.
Lắng nghe, có thể thấy tiếng bước chân nhè nhẹ tới gần.
Tống Du nheo đôi mắt lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Kẻ này nhắm vào cậu hay Dung Thời?
Muốn giết người hay muốn bò lên giường?
Ngay khoảnh khắc người kia bước vào, khóe mắt Tống Du nóng lên, cậu ngước nhìn Dung Thời, ngón tay đặt trên eo cậu khẽ chạm vào làn da.
【Để tôi.】
Tống Du híp mắt, bàn tay đang đặt trên thắt lưng lần xuống mông hắn, nhéo nhéo.
【Anh nói sao thì đúng vậy à?】
Dung Thời: "..."
Lúc này họ đâu thể cử động mạnh, bằng không chắc chắn bị phát hiện, thế nên đành chịu.
Dung Thời:【Em không có vũ khí.】
Tống Du:【Tình huống này cũng cần vũ khí á?】
Bé Mèo Tống thật sự cố chấp, nhất định không nghe, người thì sắp tới chân giường.
Trong lúc gay go, Dung Thời gõ nhẹ lên eo cậu.
【Nếu em bị thương, tôi sẽ đau lòng.】
Sau đó, Dung Thời nhận thấy bàn tay trên người hắn khựng lại, chốc lát lại nhéo nhéo.
【Anh có lòng nhỉ?】
Dung Thời: "..."
Vì sao câu trả lời chả giống trong tưởng tượng của hắn?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");