Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệu Hàm một đường ôm Hân Nghiên ra khỏi Bát Trọng Thiên, ôm nàng đến ngồi an toàn trên ghế phụ lái, rồi mới trở lại ghế lái của mình.
"Hân Hân!"
Đôi mắt của Diệu Hàm chăm chú nhìn gương mặt của Hân Nghiên, tiếng gọi cưng chiều mà đầy thâm tình.
Một đường đi ra, cô nhóc này không ngừng quạt gió thổi lửa trên người mình.
Sâu trong đáy mắt đen nhánh của đôi mắt u ám mà thâm thúy đó là ánh sáng nóng rực, vững vàng nhìn Hân Nghiên chằm chằm.
"Diệu Hàm!"
Mang theo mấy phần men say, trên gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Hân Nghiên tràn đầy màu sắc mềm mại, đôi mắt sạch sẽ trong suốt có mầy phần mờ mịt.
Hân Nghiên như thế, Diệu Hàm vốn không có sức chống cự, chỉ có thể cúi đầu xưng bề tôi!
"Hân Hân, chị là ai?"
Diệu Hàm híp đôi mắt đen nhánh lại, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mê hoặc và thương yêu.
"Diệu Hàm!"
Hân Nghiên uống mấy ly với Dạ Sở Hân, tửu lượng của nàng cũng chỉ có vậy, lúc này cả người chóng mặt khó chịu, gần như Diệu Hàm hỏi gì, nàng lập tức trả lời cái đó.
"Không đúng, Hân Hân, chị là gì của em?"
Bàn tay Diệu Hàm siết chặt, giọng nói khàn và nhỏ tiếp tục dịu dàng hỏi.
Thấy Hân Nghiên vẫn ngồi choáng váng như cũ, có vẻ là uống đến choáng váng khó chịu, một tay đè lên huyệt Thái dương, khẽ xoa nhẹ từng cái, ấn đường nhíu chặt, không hề phát hiện được Diệu Hàm ngồi bên cạnh mình lúc này có dáng vẻ gì.
"Hân Hân, nói mau, chị là gì của em, không nói thì chị sẽ! " Diệu Hàm cúi người lại gần bên tai Hân Nghiên, thủ thỉ bên tai nàng.
Hân Nghiên vốn còn hơi chóng mặt, cơ thể phản ứng hơi chậm nhưng bị lời nói của Diệu Hàm làm cho sợ hãi rùng mình, chợt giật mình quơ đầu, cả người tỉnh táo mấy phần, trong mắt Diệu Hàm thì gò má đỏ bừng vì xấu hổ và cần cổ cực kì trắng mịn đáng yêu.
"Chồng, chị là chồng em!"
Nghe được âm thanh mà mình muốn nghe, Diệu Hàm hớn hở ra mặt, trên gương mặt tinh tế tuấn tú thỏa mãn cười khẽ.
"Ngoan quá, Hân Hân, sau này em đều phải gọi chị như thế đấy, biết chưa? Nào, gọi chị thêm một tiếng nữa!"
Diệu Hàm nhẹ giọng dụ dỗ, nơi khóe mắt chân mày đều tràn đầy cưng chiều, giống như tình yêu và sự dịu dàng có thể nhỏ ra nước vậy.
Hân Nghiên nghiêm túc nhìn Diệu Hàm.
Đôi mắt thâm thúy nhuộm ánh lửa nóng bỏng, dưới ánh đèn say mê lòng người, bốn mắt nhìn nhau, Hân Nghiên có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang đập rất mạnh mẽ.
Đó là loại cảm giác mà từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, phảng phất như có một dòng điện từ kì lạ chảy trong cơ thể, mang theo mấy phần kinh hãi.
"Chồng!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo mấy phần mềm mại, hoàn toàn không có sự trong trẻo lạnh lùng kinh người như ngày thường, lúc này nàng nghiễm nhiên chính là một người mềm mại yêu mị làm người hài lòng.
Một tiếng "chồng" này cũng hoàn toàn làm tan tành sự ức chế mãnh liệt trong đáy lòng Diệu Hàm, cúi người hôn lên Hân Nghiên.
Hân Nghiên sao có thể chống đỡ được sự thâm tình của Diệu Hàm, chỉ trong nháy mắt đã đầu hàng!
Đến lúc xe chạy, đã là một tiếng sau đó.
Diệu Hàm khởi hành với gương mặt thỏa mãn, dịu dàng lấy áo khoác âu phục của mình đắp lên người Hân Nghiên, nhìn gương mặt vui vẻ khi ngủ của nàng, đáy lòng rất thỏa mãn.
Ánh mắt cưng chiều thâm thúy mang theo ánh sáng xa thẳm, cứ vậy mà nhìn cô vợ nhỏ chằm chằm, tựa như phải khắc ghi nàng vào trong sinh mệnh.
Từ trước đến nay cô chưa hề nghĩ rằng đời này cô cũng có thể có tình yêu, cũng có thể gặp được một người phụ nữ lấp đầy khoảng trống trong tim cô.
Chỉ cảm thấy tất cả cảnh ngộ đã từng đều là vì nghênh đón việc gặp gỡ nàng, cô đã vui mừng biết bao khi mình vững vàng cầm lấy tay nàng, để cho một nguồn suối mới chảy vào đáy lòng nàng đơn vắng vẻ của cô.
Ban đêm ở thủ đô không hào nhoáng và ồn ào như ban ngày, làm cho khắp thủ đô đều lộ ra dáng vẻ tuyệt đẹp.
Lúc về đến nhà đã rất khuya, tắm cho Hân Nghiên rồi ôm lên giường, điện thoại di động trong túi vang lên.
Thấy thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại, đôi mắt đen thâm thúy mang theo mấy phần lạnh lùng âm u.
Đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, mới nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Diệu Hàm dứt khoát mở miệng, vì đối phó người kia mà cô lười nói nhiều thêm một chữ, sắc mặc âm trầm lạnh lẽo.
"Tối mai về nhà một chuyến, thuận tiện bàn bạc ngày tháng đãi tiệc đính hôn với cô cả nhà họ Hạng!" Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung tuổi, giọng nói mang theo kiểu ra lệnh.
"Tối mai tôi không về, chuyện đính hôn cũng không có hứng thú, nếu ông thích thì đính hôn với cô cả nhà họ Hạng đi!"
Sắc mặt âm trầm của Diệu Hàm càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt xơ xác tiêu điều lộ ra vẻ hung ác, khí lạnh quanh thân cực kì kinh người.
"Con khốn, thái độ của mày là sao đấy? Ngày mai mày phải về nhà một chuyến, không về tao đánh gãy chân mày!" Ở bên kia điện thoại vang lên giọng điệu ra lệnh nồng nặc tức giận và hận thù, mở miệng.
Diệu Hàm khẽ cười, đôi mắt thâm thúy u ám nhuộm màu nụ cười nhạt châm biếm nồng nặc, khinh thường nói: "Thái độ của tôi là vậy, tôi sẽ không về cái nhà đó, muốn đính hôn thì ông tìm người khác đi, chỉ vậy thôi!"
Cúp điện thoại, tâm trạng Diệu Hàm càng không tốt, đôi mắt trầm thấp u ám hiện lộ sự lạnh lẽo thê lương nồng nàn.
Lấy thuốc trong túi quần ra hút, nặng nề hít một hơi, phả ra một đám khói tròn, sương khói chậm rãi hiện ra, hai mắt mờ mịt hiu quạnh, nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Một hồi lâu, Diệu Hàm dập tắt tàn thuốc trong tay, đi vào nhà vệ sinh tắm.
Lúc trở lại giường, ôm Hân Nghiên vào trong lòng thật chặt, cứ như dùng hết sức mình, chỉ có vậy cô mới có thể cảm giác được đáy lòng trống vắng đã rất phong phú.
.