Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngạn Tử Băng dậy muộn nên cô đành ăn sáng một mình mà không có Vương Cảnh Thần.
_ Ọe...- Cô có cảm giác buồn nôn liền đưa tay che miệng. Dạo này luôn như vậy là làm sao.
_ Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?- Người hầu đứng gần đấy lên tiếng hỏi.
_ Không sao, mấy ngày cứ cảm thấy buồn nôn ăn không vô.- Ngạn Tử Băng lắc đầu, hay là bị bệnh. Không đúng, nếu thế cô phải biết chứ.
_ Thiếu phu nhân, hay là ngài có....- Người hầu nói nửa vời khai sáng trí não của Ngạn Tử Băng.
_ Có rồi sao?- Ngạn Tử Băng bàng hoàng sờ bụng. Lúc này mới nhớ tới mình đã cùng Thần trải qua chuyện đó, chẳng lẽ có thật.
Sau khi ăn xong cô liền đến tiệm thuốc gần đấy mua que thử thai về nhà. Bây giờ tâm trạng cô hồi hộp vô cùng, nếu là có cô sẽ được làm mẹ còn Thần được làm cha rồi.
_ 2...2 vạch. Haha, có rồi.- Kết quả như dự đoán làm cô vui sướng cười lớn. Vậy là có bảo bảo thật a.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa cô liền đến Ngạn thị. Cả ngày chủ tịch ngồi trong phòng trên miệng còn mang ý cười làm bọn Hiên có cảm giác nổi gai ốc. Vương là làm sao a? Cả ngày ngồi cười bí hiểm vậy làm mọi người không thể tập trung làm việc. Còn mỗ nào đó không nhận ra không khí kỳ lạ vẫn ngồi suy tư cười.
Hôm nay vì lịch trình làm việc nhiều nên đến tối muộn Vương Cảnh Thần mới về được. Anh sắp nhớ vợ đến chết rồi. Vương Cảnh Thần vừa về đến biệt thự liền xông ngay lên lầu, thấy Ngạn Tử Băng ngồi ở giường chăm chú suy nghĩ gì đấy anh liền đè cô ra.
_ Nhóc, em suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?- Vương Cảnh Thần hít hà mùi hương trên người cô thỏa mãn hỏi.
_ Em có chuyện muốn nói với anh.- Thấy cô một bộ nghiêm túc anh cũng khẩn trương. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra.
_ Em nói đi.- Vương Cảnh Thần nghiêm mặt giọng có phần trầm trọng nói.
_ Anh biểu tình như vậy là sao a?- Anh mặt nghiêm trọng vậy làm gì chứ.
_ Thế không phải có chuyện gì xảy ra?- Vương Cảnh Thần dãn lông mày hỏi. Anh suy nghĩ nhiều rồi ư? Vậy biểu tình nghiêm túc của vợ là thế nào.
_ Em có người trong lòng.- Cô úp mở nói. Nên nói thế nào đây, về chuyện này Ngạn Tử Băng chưa từng có kinh nghiệm.
_ Cái gì? Không được, em chỉ có thể là của anh, thằng kia là thằng nào em nói mau, anh sẽ băm thây hắn. Chết tiệt, dám cướp vợ anh. Bà xã, em đừng rời xa anh.- Vương Cảnh Thần kinh ngạc sau đó là dỗ ngọt ôm cô. Anh rất sợ sẽ mất đi cô, không có cô sao anh có thể sống. Tên kia là ai?
_ Bình tĩnh, anh không thể băm thây hắn.- Ngạn Tử Băng hất tay anh giật nảy nói. Anh lại muốn băm thây cốt nhục của mình😅
_ Tại sao?- Vương Cảnh Thần bị cô hất ra biểu cảm ủy khuất cùng bi thương.
_ Hắn là cốt nhục của anh sao anh lại băm thây hắn. Em không cho.- Ngạn Tử Băng ôm bụng nói. Anh nói linh tinh gì vậy chứ.(tg: Hai người này về chuyện sinh đẻ có hơi non a.)
_ Được, anh tôn trọng quyết định của em....Khoan, em nói cốt nhục?- Vương Cảnh Thần biểu cảm càng thêm bi thương nhưng nghĩ tới mình vừa nghe thấy gì đó liền chạy lại chỗ cô hỏi lại.
_ Anh sắp được làm cha.- Ngạn Tử Băng thản nhiên nói. Vậy chứ anh tưởng cái gì.
_ Haha, cuối cùng cũng được làm cha. Bà xã, em thật làm anh lo lắng mất đi em a.- Vương Cảnh Thần cười lớn nói. Khuôn mặt yêu nghiệt càng thêm quyến rũ.(tg: rồi sẽ mất ạ, nhưng mà là trận chiến tranh giành giữa cha con nha).
_ Chúng ta đi ngủ, mai anh dắt em đi mua đồ cho con chúng ta.- Vương Cảnh Thần cởi áo khoác ôm cô nằm trên giường. Khuôn mặt vẫn còn mỉm cười.
Sáng hôm sau, Vương Cảnh Thần đẩy hết việc công ty cho người khác còn anh đưa cô đi TTTM mua đồ cho trẻ em sơ sinh. Một đôi vợ chồng đẹp vậy đi đến đâu cũng luôn thu hút ánh mắt mọi người. Vương Cảnh Thần gần như mua hết tất cả đồ gì cần có cho bảo bảo, vì không biết giới tính nên anh mua vừa là đồ nữ vừa là đồ nam.
_ Thần, anh thích con trai hay con gái?- Ngồi trong ô tô cô liền mở miệng hỏi.
_ Thế nào cũng được, con gái sẽ xinh đẹp như em còn con trai sẽ đẹp trai như anh.- Vương Cảnh Thần nắm tay cô nói. Đối với anh chuyện giới tính không quan trọng, con trai hay con gái đều có thể thừa kế sản nghiệp của anh.
Mấy tháng sau, bụng Ngạn Tử Băng đã to ra nhiều. Chuyện cô có thai Thiên Hi cùng Lâm Diệu Yên đã biết. Bọn họ mua một đống đồ sơ sinh đến cho cô rồi còn mua sách dạy chăm sóc trẻ sơ sinh. Vương Cảnh Thần, Nam Cung Liệt cùng Hoàng Phủ Tần ngồi một bên nhìn ba người con gái vui vẻ nói chuyện tâm cũng ấm áp.
Mấy tháng sau cuối cùng thì đã đến ngày cô sinh. Vương Cảnh Thần hồi hộp đứng ngoài phòng bệnh. 4 người kia cũng ở ngoài phấn khích chờ đợi.
_ Bác sĩ, vợ tôi thế nào?- Thấy bác sĩ đi ra Vương Cảnh Thần liền chạy lại hỏi.
_ Chúc mừng Vương tổng, thiếu phu nhân sinh là long phượng thai.- Bác sĩ Lý mặt tươi cười nói.
_ Có thể vào trong xem không?- Thấy bác sĩ gật đầu anh liền xông vào phòng đẻ.
Ngạn Tử Băng nằm nghỉ trên giường, hai bên còn có hai tiểu thiên thần ngọ nguậy chưa mở mắt.
Vương Cảnh Thần nhìn mẹ tròn con vuông cũng thoáng an tâm hơn nữa khi biết là một trai một gái anh rất vui. Một đứa giống vợ anh, một đứa giống anh. 4 người kia cũng đi vào bên trong, Thiên Hi cùng Lâm Diệu Yên xúc động đến rơi nước mắt. Nam Cung Liệt cùng Hoàng Phủ Tần nhìn bạn mình cũng vui mừng. Vậy là ông hoàng mặt lạnh rốt cuộc tâm cũng ấm.